Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 885 chữ

"Anh Hàn, tôi đã giúp anh hẹn ở nhà họ Lục, tối nay anh có rảnh không? Tôi đưa anh đi gặp Lục Huân một lần."

Hàn Tam Thiên vẫn còn đang chụp ảnh cưới, nhận được điện thoại Văn Lương gọi tới, đối với đề nghị của Văn Lương, anh cũng nhận lời, bởi vì nếu muốn nghỉ ngơi thoải mái trên đảo Bedrock, nhất định phải giải quyết chuyện này.

Văn Lương thấy Hàn Tam Thiên nhận lời, trong phòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi cúp điện thoại, tay lại không nhịn được run rẩy, đối với ông ta mà nói, đây là bước đầu tiên bán đứng Hàn Tam Thiên,

sau khi bước một bước này, cuối cùng sẽ là tình huống gì, ông ta không thể nào đoán trước, vì vậy lúc đối mặt chuyện không biết, trong lòng Văn Lương cảm thấy hơi sợ hãi.

Con cờ bị gia tộc từ bỏ này có thể ép chết Nam Cung Thiên Thu, thủ đoạn của anh tuyệt đối không tầm thường, mà người thần bí gọi anh là kẻ bất lực kia hiển nhiên không rõ về Hàn Tam Thiên, nhưng hiện tại vào lúc công ty mình bị uy hiếp, Văn Lương không thể không làm vậy.

"Đừng trách tôi, tôi không có cơ hội lựa chọn." Vẻ mặt Văn Lương cảm thán nói.

sau khi bước một bước này, cuối cùng sẽ là tình huống gì, ông ta không thể nào đoán trước, vì vậy lúc đối mặt chuyện không biết, trong lòng Văn Lương cảm thấy hơi sợ hãi.

Con cờ bị gia tộc từ bỏ này có thể ép chết Nam Cung Thiên Thu, thủ đoạn của anh tuyệt đối không tầm thường, mà người thần bí gọi anh là kẻ bất lực kia hiển nhiên không rõ về Hàn Tam Thiên, nhưng hiện tại vào lúc công ty mình bị uy hiếp, Văn Lương không thể không làm vậy.

"Đừng trách tôi, tôi không có cơ hội lựa chọn." Vẻ mặt Văn Lương cảm thán nói.

Tô Nghênh Hạ thay áo cưới ra, trang phục mát mẻ khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy trong lòng rất mất tự nhiên.

Vợ của người khác mặc thế này, Hàn Tam Thiên rất tình nguyện nhìn thêm vài lần, nhưng là vợ mình, bị người đàn ông khác nhìn, chẳng phải chịu thiệt to ư.

"Nghênh Hạ, em có muốn đổi bộ quần áo khác không?" Hàn Tam Thiên nói.

"Tại sao?" Tô Nghênh Hạ khó hiểu nhìn lại bản thân, dưới cái nhìn của cô không có chỗ nào kỳ lạ, rất đẹp, chẳng lẽ thẩm mỹ của Hàn Tam Thiên không giống cô

sao?

"Hở quá nhiều, đều bị người đàn ông khác nhìn, anh chịu thiệt to." Hàn Tam Thiên nói.

Sau khi Tô Nghênh Hạ hơi sững số thì cười đến ngã ra sau, lập tức bảo: "Em không thay, để cho anh ghen."

Hàn Tam Thiên hận không thể cầm áo khoác mặc vào người Tô Nghênh Hạ, thật ra quần áo của Tô Nghênh Hạ chỉ là loại mặc vào mùa hè bình thường mà thôi, cũng không có chỗ nào đặc biệt hở, nhưng lúc Hàn Tam Thiên chú ý thấy ánh

mắt của rất nhiều tên đàn ông dừng lại trên người Tô Nghênh Hạ thì có chút không chịu nổi, ánh mắt của bọn họ càng trắng trợn, giống như muốn nuốt sống Tô Nghênh Hạ.

"Tam Thiên, hai người định chừng nào quay về thành phố Thiên Vân?" Dương Thần bước đến bên cạnh hỏi, mấy ngày nay sau khi tiếp xúc, quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ, vì vậy xưng hô cũng trở nên thân mật hơn một chút.

"Cho hai ngày nữa, trước kia kết hôn không có tuần trăng mật, lần này xem như bổ sung." Hàn Tam Thiên nói, đương

nhiên, còn có một nguyên nhân khác, hiện tại cho dù anh muốn đi cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, dựa vào năng lực của Lục Huân trên đảo Bedrock, tùy tùy tiện tiện nói hai câu là có thể tạm giam anh ở sân bay.

Dương Thần gật đầu, bảo: "Tôi đi với hai người."

"Anh không sợ hả?" Hàn Tam Thiên cười hỏi, Dương Thần biết ở lại đảo Bedrock sẽ gặp nguy hiểm nhưng lại không lựa chọn đi trước, điều này khiến Hàn Tam Thiên nghe được mùi vị khác.

Dương Thần cười, nói: "Đi chung thì đi chung, không có gì phải sợ."

"Anh tìm một homestay, tốt nhất là nơi cách trung tâm thành phố xa một chút, chuyện này đừng nói với bất kỳ ai." Hàn Tam Thiên nói.

Dương Thần khó hiểu nhìn Hàn Tam

Thiên.

"Làm theo lời tôi nói là được." Không đợi Dương Thần mở miệng hỏi, Hàn Tam Thiên đã nói tiếp.

"Được, tôi đi tìm ngay." Dương Thần đáp.

Tô Nghênh Hạ nghi hoặc nhìn Hàn Tam Thiên, hỏi: "Không phải chúng ta ở khách sạn đang yên đang lành hả, sao phải tới homestay?"

"Bởi vì homestay sẽ có cảm giác gia đình hơn." Hàn Tam Thiên cười nói, nguyên nhân khác, anh không giải thích cho Tô Nghênh Hạ, tránh để cô lo lắng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.