Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 991 chữ

"Tôi có thể được gì?" Văn Lương hỏi.

"Sự tán thưởng của Hàn Quân, cậu ta có tư cách kế thừa nhà họ Hàn hơn tên phế vật Hàn Tam Thiên kia, chủ nhân tương lại của nhà họ Hàn tất nhiên là Hàn Quân, chứ không phải kẻ bất lực kia."

Hàn Quân đã ngồi tù, nhưng địa vị của gã

nhà họ Hàn quả thực cao hơn Hàn Tam Thiên, điều này khiến Văn Lương rơi vào tình cảnh lựa chọn khó cả đôi đường, loại chọn đội này, một khi bất cẩn sẽ tan thành tro bụi.

"Nếu cậu không chịu, hai ngày sau tôi sẽ cho cậu biết năng lực của tôi, có là Hàn Tam Thiên cũng không cứu được cậu." Bên kia đầu điện thoại uy hiếp.

"Được." Suy tư hồi lâu, Văn Lương nhận lời, Hàn Tam Thiên với ông ta mà nói tương đương một lần đầu tư, hiệu quả và lợi ích chỉ có khi Hàn Tam Thiên danh chấn thủ đô mới có thể chứng kiến,

nhưng hiện tại, người gọi điện thoại đã có khả năng lập tức đối phó công ty của ông ta, nếu công ty không còn, đầu tư còn tác dụng gì nữa? Vì vậy Văn Lương buộc phải nhận lời ông ta.

"Cậu là người thông minh, tương lai cậu sẽ biết lựa chọn của mình sáng suốt bao nhiêu." Đầu bên kia điện thoại vừa cười vừa nói.

Cúp điện thoại, Văn Lương liên tiếp hít sâu vài hơi, ông ta không ngờ rằng chuyện lại đột ngột xảy ra biến cố như vậy, người gọi điện tới hiển nhiên là giúp đỡ Hàn Quân, ông ta giúp Hàn Quân đối

| phó Hàn Tam Thiên, cũng chính là giúp

Hàn Quân càng thêm vững chắc trở thành chủ nhân sau này của nhà họ Hàn.

"Hi vọng lựa chọn lần này của mình là chính xác." Văn Lương cảm thán nói.

Ông ta lập tức lấy điện thoại ra lại, bấm dãy số của Lục Phong.

"Ông Lục, tôi có thể sắp xếp cậu ta gặp ông, về phần sau khi gặp ông muốn làm gì cũng được." Văn Lương nói.

Lục Phong còn đang nổi nóng, nghe thấy Văn Lương nói thì nở nụ cười, bảo: "Văn

Lương, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự dám đối đầu với tôi đó, xem ra cậu cũng là đồ trứng mềm."

Đối mặt rào phúng của Lục Phong, lòng Văn Lương tĩnh lặng như nước, nói: "Ông Lục, sao tôi dám đối đầu với ông chứ, năm đó nếu không nhờ có ông, tôi nào có tư cách đặt chân trên đảo Bedrock.".

"Ha ha ha ha." Lục Phong đắc ý cười ha hả, nói: "Xem như cậu thức thời, chuyện này tôi không so đo với cậu, nhưng đêm nay tôi muốn nhìn thấy cậu ta, cậu mau đi sắp xếp đi."

Dứt câu, không đợi Văn Lương trả lời, Lục Phong đã cúp điện thoại.

Về đến nhà, Lục Phong nhìn thấy Lục Huân còn đang rầu rĩ, nói: "Còn không vui hả, chuyện ông nội đã đích thân ra mặt giúp con, chẳng lẽ con còn hoài nghi ông không làm được sao?"

"Ông nội, Văn Lương nói sao?" Cả ngày Lục Huân không ra ngoài, bởi vì không cần nghĩ cũng biết chuyện mất mặt ở hội đấu giá đã lan truyền khắp đảo Bedrock, nếu không tìm được cơ hội lấy lại mặt mũi, gã nào có mặt mũi ra ngoài gặp

người.

"Hoài nghi năng lực của ông nội hả? Ông ra mặt, loại tôm tép nhãi nhép như Văn Lương chẳng lẽ còn dám không thỏa hiệp sao?" Lục Phong khinh thường nói.

"Vậy rốt cuộc giải quyết thế nào rồi, ông mau nói đi." Lục Huân không kịp đợi nói.

"Đêm nay, thằng nhãi kia sẽ tới nhà chúng ta, đến lúc đó con muốn đối phó cậu ta thế nào cũng được." Lục Phong nói.

Nghe ông ta nói thế, Lục Huân trở nên hưng phấn, có ông nội làm chỗ dựa, gã có

thể không chút kiêng kỵ trả thù, hơn nữa còn phải làm cho cả đảo Bedrock đều biết kết cục của việc đắc tội gã là thế nào.

"Ông nội, ông có muốn xem tin tức trang đầu hay không, thí dụ như người đàn ông nào đó khỏa thân bị trói ở hòn vọng phu." Vẻ mặt Lục Huân tươi cười nói.

Hòn vọng phu là một điểm tham quan nổi tiếng trên đảo Bedrock, một tảng đá lớn hình thành tự nhiên trên bờ biển trông giống hệt một người phụ nữ nhìn về phía biển rộng nên được gọi là hòn vọng phu, chỗ đó là nơi mọi du khách đều chụp ảnh lưu niệm

"Con muốn chơi thế nào cũng được, chỉ cần không gây ra tai nạn chết người." Đây là điểm mấu chốt của Lục Phong, không chết người, muốn thế nào cũng tùy Lục Huân, dù sao đây chính là cháu trai duy nhất của ông ta, gã bị mất mặt, sao có thể không tìm lại mặt mũi chứ.

Lục Huân nở nụ cười lạnh lẽo, không chỉ có Hàn Tam Thiên, còn có vị đại mỹ nữ Tô Nghênh Hạ nữa, cũng phải rơi vào trong tay gã, với gã mà nói, phụ nữ dùng tiền không giải quyết được thì dùng thủ đoạn ép buộc, dù sao đã có ông nội chùi đít

giúp gã.

Hôm nay Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ vẫn trong hành trình chụp ảnh cưới, Tô Nghênh Hạ mặc áo cười vào đường như đã trở thành điểm tham quan, người lui tới, đặc biệt là phái nam đều vô thức đặt ánh mắt trên người Tô Nghênh Hạ, có lẽ bọn họ cũng hy vọng có thể có được một cô dâu như vậy.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.