Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Tối nay phải gặp Lục Huân, đến cùng là tình huống như thế nào, Hàn Tam Thiên không thể nào chắc chắn, nhưng anh lại

buộc phải đi, vì vậy nhất định phải sắp xếp cho Tô Nghênh Hạ thỏa đáng, đổi chỗ

, đến homestay xa hơn, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Huân muốn tìm được Tô Nghênh Hạ cũng chẳng phải chuyện trong chốc lát.

Nghe Hàn Tam Thiên nói, trong lòng Tô Nghênh Hạ đầy cảm động, bảo: "Từ lâu anh đã xem em là người một nhà, nhưng em vẫn hờ hững với anh, anh sẽ không trách em chứ?"

"Đương nhiên là không." Hàn Tam Thiên không chút do dự lắc đầu, nói: "Anh ở rể mang đến cho em nhiều đau khổ như vậy,

em chưa từng nói một câu kêu anh cút, anh đã rất cảm kích rồi."

Tuy rằng nói thì nói thế nhưng trong lòng Tô Nghênh Hạ vẫn cảm thấy cực kỳ có lỗi với Hàn Tam Thiên, đặc biệt là thái độ của Tưởng Lam đối với Hàn Tam Thiên lúc trước, quả thực là một bà mẹ Vợ độc ác, loại nhục nhã này ngay cả bản thân Tô Nghênh Hạ đôi khi cũng không nhìn nổi.

"Đau khổ của hai chúng ta, ai cũng không ít hơn ai, có thể đi tới bước hôm nay thật sự là không dễ dàng." Tô Nghênh Hạ cảm thán.

Hàn Tam Thiên đồng ý gật đầu, hơn ba năm, quả thực là không dễ dàng, chỉ tiếc hiện tại vẫn chưa đến thời điểm chính thức khổ tận cam lại, nếu không có chuyện của Hàn Thiên Dưỡng, sau khi Hàn Tam Thiên có năng lực thay thế nhà họ Hàn có lẽ sẽ hưởng thụ cuộc sống với Tô Nghênh Hạ, nhưng mà bây giờ, hiển nhiên cuộc đời của anh không thể trôi qua đơn giản như vậy.

Chuyện ông nội còn sống hay không, Hàn Tam Thiên nhất định phải nghĩ hết mọi cách để xác nhận, cho dù là chính mình xâm nhập vào nhà tù Địa Tâm, anh cũng

phải điều tra ra.

Gió biển, bọt sóng, hai người chân trần bước đi trên bờ cát ẩm ướt, thỉnh thoảng có sóng đánh tới, nước không qua mu bàn chân, lập tức rút xuống theo thủy triều, cảm giác an nhàn này khiến tâm trạng Hàn Tam Thiên cực kỳ thoải mái dễ chịu, nhưng nếu muốn vĩnh viễn giữ được phần an nhàn này, nhất định anh phải đủ mạnh, đặc biệt là có khả năng nhà họ Hàn còn tồn tại một kẻ địch trong bóng tối, anh không thể lơ là cảnh giác và phát triển một giây nào.

"Có thể cõng em không?" Tô Nghênh Hạ

| hỏi Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tô Nghênh Hạ, nói: "Đương nhiên là được."

Tô Nghênh Hạ tươi cười đầy mặt nhảy lên lưng Hàn Tam Thiên, hai tay vòng lấy cổ Hàn Tam Thiên thật chặt, vẻ mặt hạnh phúc gối đầu lên vai.

"Sau khi chúng ta già rồi, có nên tìm một nơi cảnh vật đẹp thế này để dưỡng lão hay không?" Tô Nghênh Hạ hỏi.

"Chỉ cần em vui, đương nhiên không

thành vấn đề, anh sẽ xây dựng cho em. một thế ngoại đào nguyên bằng mọi giá." Hàn Tam Thiên nói.

Hạnh phúc vui vẻ dạt dào trên khóe môi Tô Nghênh Hạ càng thêm dày đặc, tuy rằng tương lai còn xa, nhưng cô biết rõ, Hàn Tam Thiên đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm được, bởi vì anh không phải là một kẻ không giữ lời.

"Chúng ta... chúng ta sau này, nhất định sẽ có rất nhiều con cháu nhỉ." Sắc mặt Tô Nghênh Hạ đỏ đến mức sắp chảy nước, câu này nếu Hàn Tam Thiên còn không hiểu, cô thật sự không còn cách nào khác.

"Hít." Đột nhiên vẻ mặt Hàn Tam Thiên đau đớn, giơ chân lên, gót chân bị vỏ sò cắt đứt một đường thật dài, máu chảy liên tục.

"Sao thế?" Tô Nghênh Hạ không thể quan sát tình huống dưới chân Hàn Tam Thiên, khó hiểu hỏi.

"Hình như chân đạp phải thứ gì đó cắt bị thương rồi." Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ lo lắng nói: "Mau thả em xuống, để em xem thử."

Ngồi xổm trước mặt Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ nhìn máu tươi chảy không ngừng, cuống đến mức bật khóc, nói: "Chúng ta đến bệnh viện đi."

Chút đau đớn này với Hàn Tam Thiên mà nói không đáng là gì, sau khi cảm nhận được sự quan tâm của Tô Nghênh Hạ, ngược lại còn có chút hưởng thụ loại cảm giác này, dùng máu đổi lấy sự quan tâm của Tô Nghênh Hạ, hình như là một chuyện vô cùng đáng giá.

"Không sao, một vết đứt mà thôi, cũng

không phải bị thương gì nặng, không cần đến bệnh viện." Hàn Tam Thiên nói.

"Không được, lỡ như nhiễm trùng thì sao bây giờ, em nói đi là đi." Tô Nghênh Hạ nắm tay Hàn Tam Thiên, thái độ kiên định nói.

Hiếm khi Tô Nghênh Hạ hung hăng như vậy, đương nhiên Hàn Tam Thiên phải nể mặt, hai người rời khỏi bãi cát, sau khi gọi một chiếc xe thì chạy tới bệnh viện.

Xếp hàng đăng ký khám bác sĩ, sau mấy bước phức tạp, vết thương đã ngừng chảy máu, bác sĩ cũng chỉ xử lý khử trùng

đơn giản, miệng vết thương không sâu, có lẽ sẽ lành nhanh thôi.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Dương Thần gọi điện tới, nói đã tìm được homestay rồi, gửi định vị cho Hàn Tam Thiên, sau đó hai người lại bắt xe đi về phía homestay.

"Tối nay anh có chút việc, có thể sẽ về nhà muộn, bữa tối em và Dương Thần Từ Đồng ăn sớm một chút, không cần chờ anh." Trên đường đến homestay, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.