Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 397

Phiên bản Dịch · 919 chữ

Quang cũng chưa từng nhìn thấy của đột phá.

Nhưng tình huống hôm nay, với Lục Hoành Quang mà nói chính là của đột phá.

Ông ta không biết thân phận của Hàn Tam Thiên, nhưng ông ta biết Hàn Tam Thiên có năng lực vô cùng đáng sợ, nếu như Ninh Vũ đắc tội anh, chẳng phải tương đương với Ninh Hưng Bằng đắc tội đại nhân vật này sao?

Đây chính là cơ hội từ trên trời rơi xuống, loại người tâm tư kín đáo như Lục Hoành

Quang sao lại bỏ qua được?

"Có cậu Ninh làm chứng, chắc tôi không cần xác minh thân phận của hai người nhỉ, là tự đi, hay muốn tôi ra tay?" Đội trưởng đội bảo vệ nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhìn Ninh Vũ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Ninh Vũ, giữa tôi và cậu không có chút liên quan nào, chuyện hôm nay cũng không dính dáng gì đến cậu."

"Đương nhiên không dính dáng gì đến tôi, tôi chỉ không muốn loại người giống rác rưởi như anh phá hỏng bữa tiệc của bác Lục mà thôi, anh nhìn thủ người ở đây đi."

Sau khi Ninh Vũ chỉ một vòng, tiếp tục nói: "Những người này đều là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Dung, đều là người có tiếng nói, anh là cái thá gì, có tư cách gì xuất hiện trong cùng bữa tiệc với bọn họ?"

Câu này, ngoại trừ hạ thấp Hàn Tam Thiên ra còn tâng bốc những người khác, xem như Ninh Vũ thả thiện ý với những người này, biến tướng lôi kéo.

Những người kia nghe thấy Ninh Vũ nói, mỗi người đều nở nụ cười đắc ý tự mãn, tuy rằng bọn họ đều là người của Lục Hoành Quang,nhưng có thể được Ninh Vũ xem trọng cũng là một cách để chứng

minh giá trị.

"Ninh Vũ, người ngoài đều nói cậu trẻ tuổi ngạo mạn, hôm nay xem ra cũng không hẳn."

"Đúng vậy, xem ra thành kiến của người ngoài đối với công tử nhà giàu là cậu quả lớn."

"Mấy cái đó đều là lời đồn, thanh niên hiểu chuyện như Ninh Vũ, bây giờ rất hiếm thấy đó."

Tâng bốc từ trước đến nay đều có qua có lại, Ninh Vũ cho bọn họ ăn kẹo, đương

nhiên bọn họ cũng phải cho Ninh Vũ một chút ngon ngọt.

Ninh Vũ không ngờ rằng hôm nay còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, khiến bọn họ có ấn tượng tốt, sau này lôi kéo sẽ dễ dàng hơn, nếu Ninh Hưng Bằng biết rõ việc này, nhất định sẽ thưởng cho anh ta mấy triệu tiền tiêu vật.

"Các vị trưởng bối, các vị đều là người đáng để Ninh Vũ tôi tôn kính, vì vậy hôm qua, để tôi thay mọi người đuổi rác rưởi này ra ngoài đi." Sau khi nói xong, Ninh Vũ quay đầu nhìn về phía Hàn Tam Thiên, lạnh giọng quát lớn: "Cút ra ngoài đi, loại

rác rưởi như các người cũng xúng xuất hiện ở nơi này sao?"

"Không đi thì cậu có thể làm gì được chúng tôi?" Thanh Vân kêu gào nói.

Ninh Vũ lạnh mặt, cười nham hiểu nói: "Không đi? Vậy thì xem xem anh có bao nhiều khả năng."

Nhìn Ninh Vũ đi về phía mình, Thanh Vân lập tức nấp sau lưng Hàn Tam Thiên, nói: "Đại ca, anh phải bảo vệ tối đó, tôi yếu ớt như hoa có, nếu bị anh ta đánh, không nằm viện mười năm tám năm thì không thể dậy nổi."

Ninh Vũ thấy Thanh Vân trốn tránh, thoắt cái đặt tay lên vai Hàn Tam Thiên, kéo mạnh một phát, chuẩn bị lôi Hàn Tam Thiện ra ngoài.

Nhưng mặc dù Ninh Vũ đã dùng toàn lực vẫn không thể lay chuyển Hàn Tam Thiên mảy may, mang đến cho anh ta cảm giác như Hàn Tam Thiên là một cột đá cắm xuống đất.

"Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?" Ninh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

"Câu này, nên áp dụng cho cậu." Hàn Tam Thiên nói.

Ninh Vũ thịnh nộ nóng nảy, giơ nắm đấm với Hàn Tam Thiên, mắng: "Mẹ nó, thứ không biết điều, là tự mày tìm."

Người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao thở dài lắc đầu, trong mắt bọn họ, quả thực Hàn Tam Thiên quá không biết điều, đắc tội với Ninh Vũ có thể có quả ngọt để ăn sao? Thành thực cam chịu số phận rời khỏi thì chẳng có chuyện gì rồi, đừng ép Ninh Vũ ra tay, giờ không

chỉ chán chường cắt xéo mà còn bị đánh, tội gì khổ thế chứ?

Nấm đấm giơ lên, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng nghiêng đầu, sau khi tránh thoát chỉ trong gang tấc, một cược đá vào bụng Ninh Vũ.

Ninh Vũ đau đớn kêu to liên tục lùi lại, sau đó té lăn dưới đất.

"Mày... con mẹ nó mày dám đánh tao!" Ninh Vũ tức giận nhìn Hàn Tam Thiên, từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh ta bắt nạt người khác, nào có ai dám động thổ trên đầu anh ta, vậy mà lại dám đánh anh ta!

Run run rẩy rẩy đứng dậy, Ninh Vũ tàn nhẫn nói: "Hôm nay không cần biết mày là ai, ông cũng phải phế bỏ mày."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.