Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 396

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

"Thưa anh, xin anh lấy thiệp mời của mình ra." Đội trưởng đội bảo vệ nói với Hàn Tam Thiên.

"Không có." Hàn Tam Thiên xòe tay ra nói.

"Không có?" Đội trưởng đội bảo vệ nghiêm túc nhíu mày, thiệp mời của Lục Hoành Quang cho dù đã được sử dụng cũng có giá trị sưu tầm, bởi vì tấm thiệp này ở thành phố Dung tương đương với vinh dự. Có thể tham gia bữa tiệc do Lục Hoành Quang tổ chức đã là một đề tài nói chuyện, vì vậy rất nhiều người sẽ thận trọng cất thiệp mời lại. Người trước mắt còn nói không có, điều này cho thấy anh

căn bản không nhận được thiệp mời.

"Anh ta là trà trộn vào, mau đuổi anh ta ra ngoài đi." Khâu Mộc cười lạnh nói.

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thoáng qua Khâu Mộc, nếu không phải do người phụ nữ này gào lên, sao những người có mặt hiện tại đều tập trung ánh mắt vào chỗ này chứ. Nếu chuyện này bị Lục Hoành Quang biết, chẳng những anh ta khó giữ được công việc mà sau này cũng khó bước ở thành phố Dung.

"Hai vị, đừng ở chỗ này làm ồn nữa, đàng hoàng theo tôi ra ngoài đi, nếu không tôi

không thể đảm bảo hai vị sẽ không bị thương." Đội trưởng đội bảo vệ nói.

Hàn Tam Thiên vững như bàn thạch, bảo: "Mặc dù tôi không có thiệp mời, nhưng tôi tới tham gia bữa tiệc là do đích thân Lục Hoành Quang mời, trước khi đuổi tôi đi, chi bằng xin ý kiến của ông ta một chút?"

"Không ngờ rằng bản lĩnh khoác lác của tên tài xế như anh lại lợi hại thế, Lục Hoành Quang đích thân mời anh, anh là cái thá gì, có thể có mặt mũi lớn vậy hả?" Khâu Mộc khinh thường cười.

"Ở đây không có chuyện của cô, câm

miệng." Đội trưởng đội bảo vệ quát Khâu Mộc.

Trên mặt Khâu Mộc tràn đầy không phục, cô ta cảm thấy mình là vì tốt cho bữa tiệc nên mới vạch trần Hàn Tam Thiên, nhưng làm sao cô ta hiểu được tâm trạng của đội trưởng đội bảo vệ hiện tại chứ. Anh ta chịu trách nhiệm công tác an ninh hiện tại, bị nhân vật không biết tên trà trộn vào, nếu bên trên biết anh ta sẽ không chịu nồi.

"Xin mời." Đội trưởng đội đưa tay ra hiệu

mời.

Hàn Tam Thiên vẫn bất động như núi, nói: "Nếu tôi đi, kết cục của anh sẽ thảm hại hơn, chi bằng đi xin ý kiến một chút, xem thủ tôi có tư cách tới tham gia hay không."

Đội trưởng đội bảo vệ hít sâu một hơi, dựa theo lệ cũ năm trước, Lục Hoành Quang cũng sắp tới rồi, nếu như không đuổi được người này ra, có thể giấy không gói được lửa nữa.

"Tôi nói lần cuối cùng, hi vọng anh đừng làm khó tôi, cũng đừng làm khó bản thân." Đội trưởng đội bảo vệ nói.

"Tôi nói này sao đầu óc anh lại cứng nhắc như vậy? Đi hỏi thử không được hả, đuổi chúng tôi ra, tôi sợ anh hối hận cũng không kịp." Thanh Vân đứng dậy, kiêu ngạo nói.

Khâu Mộc thấy hai người không đi, trong lòng mừng rỡ, chuyện này càng ồn ào, Hàn Tam Thiên sẽ càng mất mặt, đó là tình hống cô ta vui lòng chứng kiến.

Trong đám người, Khâu Mộc phát hiện Ninh Vũ đang xem náo nhiệt, muốn vạch trần thân phận của hai người Hàn Tam Thiên, chỉ cần Ninh Vũ ra mặt, nhất định

đội trưởng đội bảo vệ sẽ không hoài nghi, dùng thủ đoạn trực tiếp đuổi hai người ra

ngoài.

"Anh đừng tin lời bọn họ nói, hai người này, cậu Ninh có quen, hai người bọn họ là phế vật gì, cậu Ninh rất rõ ràng." Khâu Mộc nói.

Ninh Vũ làm một quần chúng hóng hớt, chỉ muốn xem náo nhiệt một chút mà thôi, hơn nữa hôm nay tham gia bữa tiệc này là để giúp Ninh Hưng Bằng tìm hiểu thực hư một phát, xem xem có ai giao thiệp của Lục Hoành Quang, nói khó nghe một chút, cũng chính là đóng vai gián điệp,

bây giờ bị Khâu Mộc lôi ra khiến anh ta hận đến nghiến răng mở miệng.

"Ninh Vũ, cậu có quen hai người này không? Là ai, nếu là phế vật trà trộn vào, cậu giúp làm chứng, đuổi bọn họ ra ngoài."

"Ninh Vũ, đây là địa bàn của bác Lục cậu, cậu xem thử giúp đi."

"Hai người này, không phải bạn của cậu chứ."

Ninh Vũ nghe mấy câu này, buộc phải kiên trì ra mặt, sau khi hung hăng trợn mắt

liếc Khâu Mộc, bước ra khỏi hàng nói: "Các vị trưởng bối, quả thật tôi quen hai người này, nhưng bọn họ không phải bạn của tôi, Ninh Vũ tôi chưa từng kết bạn với loại rác rưởi này."

Lúc này, không ai chú ý Lục Hoành Quang đã bước vào hội trường.

Khi trợ lý của ông ta phát hiện chuyện này, hỏi: "Tổng giám đốc Lục, xem ra đã xuất hiện hiểu lầm gì đó, để tôi ra nói rõ ràng."

Lục Hoành Quang kéo trợ lý một cái, ánh mắt âm trầm suy nghĩ, sau đó mới lên

tiếng: "Không cần phải xen vào, chờ đến khi tình hình không kiểm soát được thì lại ra mặt."

Trợ lý vẻ mặt khó hiểu, không phải Lục Hoành Quang xem người thanh niên này là khách quý hả? Sao có phiền phức cũng không giúp anh giải quyết?

Tâm tư của Lục Hoành Quang, tất nhiên không phải loại người như trợ lý hiểu được.

Đấu với Ninh Hưng Bằng nhiều năm như vậy, thắng bại nửa nọ nửa kia, luôn không thể chiếm ưu thế tuyệt đối, Lục Hoành.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.