Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Tiểu thuyết gốc · 1156 chữ

Chương 11...

- Nó là con ta.

- Tiểu Cơ, tam giới nợ nàng.

- Đúng, các ngươi nợ ta.

Hai người một nam một nữ đứng giữa không trung, cô gái nhìn người trước mắt mặt không biểu cảm.

- Phượng hoàng thần tộc. Ha... ha. Một lũ tự cao tự đại.

Thần linh gì chứ, dám tính toán lên người con trai ta cơ đấy.

- Tiểu Cơ. Xin lỗi.

Người đàn ông nhìn cô gái quay lưng với mình, tay bất giác nắm chặt.

- Long Nhẫn, Tuyết Kỳ, ả ta không xứng.

Giọng nói cô rít từ kẽ răng phát ra lạnh lùng. Ánh mắt nhìn thẳng vào sâu dòng sông Giang Hải.

- Ta cùng ngươi.

- Giang Hải - Vọng Xuyên nhập làm một, long tộc cũng không vào được.

Vừa dứt lời.

Bóng sáng vụt nhanh vào dòng sông đang cuộn chảy, mặt nước mạnh mẽ dâng lên như muốn nhấn chìm tất cả.

Vụt...

Khi bóng hình nàng vừa biến mất trong dòng Giang Hải, phía xa rất nhanh xuất hiện vài bóng hình. Nam nữ đều đủ cả, nhưng trong bọn họ hiện hữu rõ nhất là một thiếu niên mặt đầy vết máu, ánh mắt đầy lo lắng, tay nắm chặt nổi gân xanh.

Mặt lạnh lùng hỏi Long Nhẫn đầu tiên.

- Tiểu Cơ đâu?

Long Nhẫn không trả lời, tay đưa lên chỉ xuống dưới dòng sông chảy xiết.

Người thiếu niên hoảng hốt định phi xuống nhưng rất nhanh bị người bên cạnh giữ lại.

- Thanh Tuyền, bỏ ra.

Ngọc Cầm gầm lên, định đánh bay Thanh Tuyền.

Nhưng có một mảnh cánh hoa chu sa chạm vào mi tâm Ngọc Cầm làm hắn không chạm vào được Thanh Tuyền.

- Mị Sa của tiểu Cơ, sao lại ở chỗ ngươi? Vậy, nàng xuống đó bằng cách nào.

- Chết tiệt.

Câu trước, câu sau cùng phát ra. Ánh mắt thâm sâu của Long Nhẫn và Ngọc Cầm cùng loé lên.

Rầm... rầm.

Ngay giữa trung tâm Giang Hải cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng mạnh mẽ làm mọi người chứng kiến tại đó hốt hoảng lùi lại.

Trong không trung, hàng vạn cánh hoa đỏ thắm nơi Vọng Xuyên bị cuốn lên.

Dòng máu chảy trong huyết quản từng người như sôi trào.

Một bòng hình trôi nổi bên trong cột sóng to lớn, miệng cô vẫn còn lẩm nhẩm gì đó.

Từ trung tâm nàng, lan ra xung quanh, cánh hoa chu sa hoà quyện vào từng giọt nước dần kết đỏ thẫm cả khoảng trời.

Xoẹt...

Cô gái với làn váy đỏ tươi, mái tóc đen dài buông xoã tôn lên vẻ kiều mị xinh đẹp.

Nàng đứng giữa không trung, cô độc nhìn vết rách Thiên Môn, khuôn mặt không biểu cảm.

Trên tay nàng cầm một ấn kí tản ra một hơi thở cổ xưa, mạnh mẽ.

Ánh mắt nàng vẫn lạnh băng , nhưng trong một giây ngoảnh lại, bắt gặp bóng hình của nam nhân kia thì dịu lại.

Nụ cười tươi rói trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hướng về phía hắn.

Ngọc Cầm ngớ người trong chốc lát, bỏ tay Thanh Tuyền đang nắm lấy mình, muốn phi tới bên người nàng, nhưng chân hắn không thể nào di chuyển nổi.

Môi nàng mấp máy vài câu ngắn gọn. Nhưng gần như ai cũng hiểu.

- Đừng cố. Nguyệt.

Cơ thể nàng quay đi, bóng lưng gầy yếu hướng về phía bọn họ. Tay nàng dơ lên dứt khoát niệm lên một loạt chú ngữ xa lạ. Mặc kệ tiếng gào thét của Ngọc Cầm.

- Vong Cơ, không được. Đừng mà.

Đừng.... Nàng sẽ chết đó.

- Ta Vong Cơ, Linh Cơ thạch mẫu thần, dùng căn linh bổn nguyên của mình hiến tế Không Động Ấn. Hoá khảm thần thức... ...

Dòng sông vốn đang cuồn cuộn gào thét, từng tia sáng từ cơ thể nàng tản ra xung quoanh làm mọi thứ dần trầm lặng xuống. Vết nứt Thiên Môn dần khép lại.

Bầu trời vốn đang âm u dần có tia sáng nhỏ bé hiện ra nơi chân trời.

Cỏ cây Tam Giới như sống dậy, tươi mới như chưa hề có gì xảy ra.

Dòng Giang Hải lại êm ả như cữ không còn dâng lên nữa, tử khí xung quang cũng dần được gột rửa.

Bóng hình mảnh mai kia lung lay khi không còn sực chống đỡ nổi, ngã xuống từ trên không.

Tưởng rằng sẽ rơi vào Giang Hải.

- Tiểu Cơ.

Một đôi tay mạnh mẽ vội ôm lấy nàng vào lòng, thì thầm gì đó nàng nghe không rõ.

Bọn người Long Nhẫn cũng bừng tỉnh trong bàng hoàng, vội bay qua nhưng bao quanh hai người kia như có lớp kết giới mạnh mẽ ngăn bọn họ bên ngoài.

- Tiểu Cơ, đừng ngủ, đừng ngủ.

Xin nàng, đừng.

- Nguyệt, chờ ta.

Dứt câu, cánh tay nàng cũng buông xuống, đôi mắt nhắn lại không còn mở ra.

Lớp kết giới biến mất, một bóng hình nhỏ bé chạy lao về phía hai người kia, mặt cậu toàn là nước mắt không nhìn rõ đông tây.

Cậu bé vừa chạy tới nơi thì nghe thấy tiếng gào thét khàn đặc bất lực của Ngọc Cầm.

- Không... không.

- A... a... a.

Từ cơ thể Ngọc Cầm tản ra từng tầng khí lạnh, mặt sông Giang Hải dần kết thành băng trắng xoá.

- Mẫu thân.

- Mẫu thân.

Cậu bé cứ lặp đi lặp lại một câu, nhưng người con gái trong lòng người đàn ông vẫn không đáp lại cậu.

Cạch...

Chiếc khoá Trường Mệnh trên cổ Ngọc Ngân vốn đang yên ổn bỗng vỡ đôi, rơi mạnh xuống mặt băng lạnh lẽo.

- Nhớ đấy, khoá Trường Mệnh khoá mệnh khảm linh. Trường Mệnh vỡ phải bảo với phụ thân.

- Tại sao không phải là bảo với mẫu thân?

Tại sao không bảo với người? Vì sao ạ?

Vì có thể người đã không còn ở đây nữa.

Không.

- Mẫu thân, mẫu thân. Trường Mệnh vỡ rồi. Nó vỡ mất rồi.

- Mẫu thân. Người nghe không?

Cậu bé ngã quỵ ôm lấy khoá Trường Mệnh khóc lớn.

- Nó vốn là một mảnh linh căn của mẫu thân ngươi.

- Đáng lẽ nàng sẽ vẫn còn trụ được tới lúc ta tới. Nhưng vì ngươi, vì cái linh hồn rách nát của ngươi.

Giọng nói lạnh băng phát ra từ miệng Ngọc Cầm, hắn hận.

Hận tất cả, người trước mắt hắn cũng hận, kể cả đó có là con hắn.

Ngọc Ngôn quên cả khóc, mắt trừng lớn nhìn phụ thân hắn. Từng câu từng chữ như đâm vào tim cậu.

- Tất cả là tại ngươi, nàng vì ngươi đến Nguyên Thần cũng có thể tách ra cho ngươi.

- Người vốn dĩ nên chết, nhưng tại sao lại là nàng? Tại sao?

Ánh mắt đó của phụ thân nhìn hắn, mãi mãi Ngọc Ngôn sẽ không bao giờ có thể quên nổi.

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.