Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Tiểu thuyết gốc · 552 chữ

Chương 10:

Nơi Ngọc Cầm vừa rời đi lại rơi vào khoảng không tĩnh lặng, tiêu điều.

Cái lạnh từ mặt băng tản nát vào trong không khí làm cho mọi thứ lại trở nên lạnh lẽo hơn bình thường.

Cạch...

Một mảnh băng nhỏ bị bóp cho vỡ nát.

Cách đoạn hai người vừa rời đi không xa, một bóng hình thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú xuất hiện. Trên tay hắn vẫn còn nắm thật chặt mảnh vỡ băng lạnh lẽo.

- Thiếu gia.

- Ẩn gia gia, con không sao.

Cậu thiếu niên hít vào một ngụm khí lạnh làm tâm trí hắn dần tỉnh táo trở lại.

Bên cạnh thiếu niên ẩn hiện một bóng hình nam nhân tuy không rõ mặt nhưng rõ ràng là có người đứng đó.

Tay nam nhân giơ lên chạm vào vai thiếu niên vỗ nhẹ an ủi.

Sự thật thì vẫn phải đối diện.

- Đáng lẽ con không nên trở về đây.

- Thiếu gia không thể trốn tránh mãi được.

Dù muốn hay không, thiếu gia vẫn là con trai của đại nhân.

Rồi một ngày vẫn sẽ phải gặp nhau, trốn 1 ngày, 1 năm, hay 3000 năm thì cũng sẽ phải có lúc đối diện nhau.

- Phụ thân, ngài ấy hận con như vậy.

- Hazzz...

Nam nhân bên cạnh thở dài, nhìn tới khuôn mặt non nớt của thiếu niên.

Khuôn mặt này đặc biệt giống, càng lớn càng giống. Đại nhân không muốn gặp cũng là có lý do.

Ngài hận con mình nhưng cũng là hận bản thân nhiều hơn.

3000 năm, đại nhân vẫn chưa một giây nào chấp nhận được việc phu nhân đã rời đi.

- Đừng trách đại nhân, ngài cũng không vui vẻ hơn chúng ta.

- Ta không trách người, chỉ là, chỉ là,...

Câu nói không tài nào nói hết. Nhớ tới người phụ nữ như ánh sáng mặt trời nhỏ đó, tim hắn lại đau. Đau lắm.

Lúc đó là lần đâu tiên người không cười, ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn hắn bất lực.

Người nói.

- Chạy, đừng ngoảnh lại.

- Mẫu thân, đừng. Phụ thân sẽ về kịp mà.

- Đi đi. Đây là lệnh.

Ánh mắt sắc lạnh, người phụ nữ nhìn vào hư không.

Chân cậu bé đối diện lúc này bất giác lùi lại phái sau.

Hắn chưa bao giờ thấy mẫu thân hắn giận giữ, chứ đừng nói tới nổi lên sát ý với ai.

Hắn hơi sợ.

- Mẫu thân.

Giọt nước mắt chực chờ rơi xuống khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm, tay hắn túm lấy góc áo nhỏ của người phụ nữ như cầu xin đừng rời đi. Cậu có một dự cảm không lành.

Rằng.

Nếu lúc này cậu rời đi thì sẽ không bao giờ được nhìn thấy người nữa.

- Ẩn. Nó là con ta.

- Tiểu thư, người đi với bọn ta đi.

- Không kịp rồi.

Nàng nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt hơi mỉm cười.

- Hẹn gặp lại.

Cánh cổng dịch chuyển dần khép lại, tay nàng duỗi ra đẩy mạnh hai người trước khi cánh cổng khép hẳn.

- Mẫu thân, đừng mà.

Giọt nước mắt cố gắng giữ mãi trong vòng mắt cuối cùng cũng trào ra, cậu gào lên muốn túm lấy người phụ nữ trước mặt nhưng không kịp.

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.