Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

Chương 12:

- Đại nhân, Vọng Lăng có chuyện rồi.

- Cái gì.

- Ngài nhanh qua đó.

- Được.

Thanh Tuyền vừa vào tới Minh điện thì một tiểu quân chạy vào báo tin, nhìn sắc mặt không mấy tốt lắm.

Bước qua cánh cổng to lớn Thanh Tuyền bất chợt nhăn mày, bao quanh hang động đặt quan tài bao phủ một lớp sương mù dày đặc, mà ẩn chứa trong đó là nguồn linh lực nồng đậm.

Thanh Tuyền đặt nhẹ tay lên kết giới bỗng có một lực đẩy vô hình. Hắn nhăn mày hỏi nhỏ tiểu quân trông nom ở đây.

- Từ bao giờ? Lão Tần đâu?

- Dạ, Tần đại nhân rời đi từ sáng vẫn chưa thấy quay về. Mới nãy tiểu nhân tới đây quét dọn như mọi khi, thì đã trở nên như vậy.

Càng nói mặt Thanh Tuyền càng khó coi.

Ngọc Cầm đã đi đâu, nếu không phải do hắn vậy đây là chuyện gì?

Truyền chút linh lực vào bàn tay đặt trên thạch động nhưng vòng kết giới vẫn không biết mất, lực đẩy vẫn giữ nguyên đối với hắn.

- Ngươi đến đây làm gì?

Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của nam nhân.

Thanh Tuyền quay người lại thì thấy Ngọc Cầm mắt lạnh nhìn hắn đi tới.

- tiểu quân tới báo có khác thường nên ta qua coi thử. Ngươi làm?

Câu hỏi của Thanh Tuyền tỏ vẻ hơi khó hiểu.

- Không, cũng không phải ngươi?

- Ta vào không được.

Hiện tại đến lượt Ngọc Cầm nhăn mày, hắn đi nhanh tới thạch động đưa tay dò xét.

Có một tầng kết giới.

Tay hơi dùng lực thì ngạc nhiên, hắn không hề bị bất kì lực cản nào.

Ngọc Cầm đi thẳng vào trong trước ánh mắt ngạc nhiên của Thanh Tuyền.

Đi sâu vào bên trong nơi đặt quan tài, lượng linh lực càng ngày càng nồng đậm, mày hắn càng nhíu chặt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Quan tài trước đây chỉ là một chiếc quan tài bình thường nhưng hiên tại bao quanh nó là màng sương linh lực nồng đậm đến mắt thường cũng thấy được, không phải từ quan tài thoát ra mà là linh lực đang bị quan tài hấp thụ.

- Tiểu Cơ.

Ngọc Cầm bất chợt thốt lên, nhưng không gian vẫn im lặng không có tiếng đáp lời.

... ... ...

Nhân Giới.

- Tiểu Yêu à, cậu giúp mình chút đi được không? Chỉ một lần này thôi!

- Không được.

- Đừng mà, xin cậu. Lần cuối, giúp mình chút thôi.

Đoạn đối thoại câu được câu mất của hai cô gái làm không ít người đi đường ngoái lại nhìn.

Người đi trước có khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng từ chối yêu cầu quoái dị của người kia, tay còn không quên cây kem còn mút dở, rất tiêu diêu tự tại mà đi nhanh về phía bóng râm phía trước ngồi xuống.

- Không, ta giúp không được.

- Ấy, cậu không được thì ai được nữa chứ. Một lời cậu nói đáng tin hơn bọn họ nhiều.

Nội dung có hơi sai sai thì phải, sao cứ cảm giác lời đứa trẻ hiếu động này có gì đó hố người vậy nhỉ?

Tiểu Yêu trong lời tiểu cô nương kia nhìn cây kem đã ăn xong, suy tư một lúc liền vứt vội, không thèm đáp lại tiếng nào.

Bên tai vẫn không thể ngớt, tiếng than trời trách đất của cô gái kia.

- Tiểu Yêu, bà cô của tôi. Nó là việc hệ trọng cả đời của tớ đó. Giúp nhau đi!

Hazzz.

Cô gái thở dài đứng bật dậy, làm người bên cạnh cũng giật mình bật dậy theo.

Tay cô gái không quên túm lấy ống áo người đối diện, mắt như sắp khóc.

- Giúp tớ đi, chỉ một lần này thôi.

- Ngươi thật phiền.

Biểu cảm gét bỏ hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt của cô

Tại sao lúc trước không biết là tiểu cô nương này rất là phiền cơ chứ.

Cô sai rồi, thật sự quá sai rồi.

Chẳng qua vì một lần nông nổi cô cứu miếng cao dán chó này.

Mà giờ bị làm phiền thế này, cô bé nhìn thì ngây thơ nhưng vô cùng dính người này là loại người cô khó chịu nhất.

Đánh không được, đuổi không đi.

- Con người ấy mà, luôn phiền phức, đáng ghét như vậy.

Miệng Tử Quân hơi mấp máy, chửi rủa suốt dọc đường. Yên Chi đi phía sau cũng không dám nói gì chỉ biết đi theo.

Tên cô gái được gọi là tiểu Yêu là Tử Quân.

Mà tiểu cô nương bị ghét bỏ kia nếu Ngọc Cầm ở đây sẽ nhận ra ngay, Tạ Yên Chi.

Hai người cùng bước vào một tiệm cafe, Tử Quân rất tự nhiên tiến lại một chiếc bàn trống ngay cạnh cửa sổ, tự gọi cho mình một ly nước dâu yêu thích.

- Bàn số 4 bên phải, từ ngoài vào. Là anh ta.

Tử Quân nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng của người đối diện mà hơi nhức đầu.

Đứa con chồng trước này từ đâu chui ra vậy, bây giờ đến việc xem mắt của cô ta cô cũng phải nhúng một chân vào là thế quoái nào.

- Ta nói này, lời của ta không đáng tin đâu. Ngươi cứ bám lấy ta làm gì?

Với lại cô đâu biết người đàn ông kia tốt hay xấu.

- Lời tiểu yêu nói tớ đều sẽ tin.

Tiểu Yên Chi quyết đoán phán một câu làm Tử Quân muốn giết người.

Hay lắm cô gái, cô thành công làm tôi để ý đến cô rồi.

- Cậu ta, ổn.

- Ổn?

Ổn, là thế nào? Cái gì ổn mới được chứ?

Yên Chi khó hiểu, hết nhìn Tử Quân rồi lại ngó người đàn ông đang ngồi ở bàn số 4 đối diện cô. Tay đưa lên gãi đầu khó hiểu.

- Bố cô sẽ chấp nhận cậu ta.

- Hả?

Tử Quân nhìn biểu cảm khi người khác gặp hoạ mà thấy lòng sung sướng một cách lạ thường.

Bố của Tạ Yên Chi là gia chủ Tạ gia, gia đình giàu có lâu đời, nề nếp gia phong rất khắt khe, đối tượng chọn cho con gái đương nhiên cũng phải là thư hương môn đệ không được phép quá tầm thường.

Tạ Yên Chi là đại tiểu thư Tạ gia, là hòn ngọc quý của cả gia đình, trên có anh trai yêu thương đùm bọc, bố mẹ nuôi cô như công chúa. Bởi vậy tính cách cũng có chút ngây ngô, bốc đồng. Cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt, bởi vậy lý do Tử Quân có mặt ở đây là gì?

Đến cô cũng chả biết.

- Tiểu yêu yêu, bà cô trẻ của tôi. Cậu có thể về nói với vị đó, là người này không ổn được không.

- Tại sao? Ta thấy cậu ta rất ổn. Ừ, là quá ổn là đằng khắc.

- Không, bởi anh ta quá ổn nên mới bất ổn đó.

Mặt Yên Chi như sắp chết, nước mắt tèm lem túm lấy Tử Quân gào lên.

Cô mới có bao nhiêu tuổi? Chơi còn chưa có đủ đâu.

Còn vị đó, vị đó là bố cô đấy, nếu ông ấy biết người này ổn, cả trong mắt tiểu Yêu cũng cho là ổn, vậy không phải cô phải lấy cậu ta sao?

Không được, tuyệt đối không được, mấy lần trước còn có thể qua loa nhưng riêng lần này cô không chạy được.

7 lần rồi, chiêu trò của cô trước mặt bố cô đã cũ rích rồi không xài được thêm lần nào nữa.

Chỉ có thể nhờ người trước mặt này thôi, không biết vì lý do gì nhưng mà bố cô chỉ nghe lời khuyên từ bà cô trẻ này của cô thôi, nên cô bắt buộc phải bám cho chắc, cái cây thần mộc miễn tử này.

- Đừng đặt hy vọng gì ở ta.

Tử Quân cười u ám liếc nhìn Yên Chi mà nói, cô bé này nghĩ gì đều hiện hết lên mặt. Cô chả cần đoán cũng nhìn ra được.

- Tiểu yêu à. Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ cô muốn, chỉ cần lần này.

Không ai đáp lời.

- Cô cô, cô trẻ, đại mĩ nhân của tôi. Xin cô.

Tạ Yên Chi luống cuống chắp hai tay cầu xin, chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống nữa thôi.

- Tự cầu phúc đi.

Tử Quân cầm cốc nước ép uống ngụm cuối cùng thì đứng lên. Trước khi rời đi cũng tiện thể cảnh cáo con hàng kia một câu.

- Đừng bám theo ta nữa, tối ta sẽ tự về.

- Nhưng mà...

Không để Yên Chi nói hết bóng lưng của người con gái kia đã biến mất. Chỉ còn lại mình cô ngồi tại chỗ lẩm bẩm một mình.

- Để cô ấy đi một mình liệu ổn không? Ài ài ài, mặc kệ đấy.

- Tiểu Yêu à, đợi tớ với.

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.