Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc nói chuyện trong thư phòng

Phiên bản Dịch · 946 chữ

Uẩn Dạ Diêu vừa đẩy cửa thư phòng ra, âm thanh của bản Sonata Ánh Trăng liền lớn lên mấy lần, “Thì ra nhạc phát ra từ đây.” Uẩn Dạ Diêu nghĩ thầm trong lòng, càng tò mò hơn về căn phòng này.

Chung quanh cũng không có vật gì đặc biệt, nhìn qua khá giống như thư viện, từng kệ từng kệ sách lớn, số sách cất giữ ở đây có lẽ còn nhiều hơn so với thư viện nữa.

Căn phòng này đơn giản hơn phòng khách bên ngoài nhiều, vì những kệ sách lớn đã che khuất nên không thể nhìn thấy toàn bộ phòng, nhưng có lẽ phòng này là hình vuông. Kệ sách đều thẳng tắp chỉnh tề.

Phía dưới, sàn nhà màu đỏ sậm, vách tường cũng vậy, đây là loại màu sắc rất u má, chỉ hơi ửng đỏ một chút, nếu nhìn không rõ thì sẽ cho là màu đen.

Đi vào bên trong, có một lối đi rõ ràng, thảm được trải dài phân cách hai bên, chỉ cần bước một bước là đến kệ sách đầu tiên, không ảnh hưởng đến việc lấy sách, cũng làm cho mọi người không muốn đến gần hơn.

Đi dọc từ trung tâm vào bên trong, tất cả kệ sách có màu nâu sẫm, mỗi kệ có 9 tầng cao đến gần mái nhà, Uẩn Dạ Diêu ngẩng đầu lên nhìn, ngay cả tầng trên cùng cũng bày kín sách, hầu như không tìm thấy một khoảng trống nhỏ nào cả.

Lúc này, từ sau lưng vang lên giọng của một cô gái:

- Uẩn tiên sinh, anh rất thích đọc sách sao?

Quay đầu lại nhìn, là Văn Mạn Mạn, Uẩn Dạ Diêu có ấn tượng khá tốt với cô gái này, anh đánh giá cô là một người trầm tĩnh và khôn ngoan.

- Đúng vậy, xin lỗi, đến giờ vẫn chưa biết phải xưng hô với cô thế nào?

Uẩn Dạ Diêu hơi áy náy trả lời.

Văn Mạn Mạn một tay để sau lưng, một tay che mỉm cười, mặt của cô hơi ửng đỏ nổi bật lên giữa vách tường đỏ sẫm, nói:

- Tôi tên là Văn Mạn Mạn, anh cứ gọi Tiểu Mạn là được rồi.

- Được, Tiểu Mạn, cô cảm thấy thư phòng này thế nào?

Uẩn Dạ Diêu hỏi.

- Rất tốt a, tôi từ nhỏ đã mong muốn có một thư phòng thuộc về riêng mình, chỉ là trong mấy người chúng ta, chỉ có Kỳ Nhi là có thư phòng, nhưng cậu ấy lại hoàn toàn không đọc cuốn nào cả.

- Vậy cô nói Mạnh Kỳ Nhi thích thứ gì?

- Kỳ Nhi thích vẽ tranh, chính là kiểu vô cùng đam mê, dù đến chỗ nào, cậu ấy cũng phải thể hiện kỹ năng vẽ vời một chút.

- Thực ra cũng rất đáng yêu.

Uẩn Dạ Diêu tùy ý khen một câu.

Nhưng ánh mắt Văn Mạn Mạn lại lộ ra mấy tia khó hiểu, cô nói:

- Uẩn tiên sinh thích kiểu nữ sinh như Kỳ Nhi sao?

- Cô gọi tôi là Tiểu Diêu đi, bạn bè đều gọi tôi như vậy, tôi cũng không rõ mình thích kiểu nữ sinh nào, có thể là do đến bây giờ vẫn chưa nghĩ qua vấn đề này.

- Tôi biết rồi.

- Biết gì cơ?

- Anh nhất định là thích vị cảnh sát Tạ Vân Mông kia đúng không?

- Hửm? Sao cô lại nghĩ thế, đúng là chúng tôi là bạn rất thân của nhau.

Uẩn Dạ Diêu nhìn Văn Mạn Mạn có chút kỳ quái.

Văn Mạn Mạn vẫn duy trì nụ cười, bước mấy bước về phía Uẩn Dạ Diêu, thuận tay cầm một quyển sách từ kệ lên nói:

- Bởi vì lo lắng. Lúc ông Liễu kể câu chuyện của cảnh sát Tạ, anh không có cảm giác sùng bái giống như chúng tôi, mà là căng thẳng, tôi cảm thấy anh rất căng thẳng... Có thể đưa ra một ví dụ hơi khác một tí được không?

- Không sao, cứ nói đi.

- Giống như... Một cô gái đang lo lắng cho bạn trai vậy, vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi, đúng, lúc ấy tôi nhìn anh thì chính là cảm giác này.

- Ha ha...

Với một so sánh không có cách nào đáp trả như thế, Uẩn Dạ Diêu chỉ có thể cười, cộng thêm vài phần lúng túng. Đương nhiên, lúng túng cũng là trong lòng mà thôi.

Vì vậy, anh lại càng thêm ấn tượng với cô gái này, năng lực quan sát rất mạnh!

Cuộc nói chuyện của hai người cũng chấm dứt ở đó, bởi vì có người đến gõ cửa thư phòng.

Là khuôn mặt khủng khiếp của Nhan Mộ Hằng, anh ta đứng ở cửa phòng gõ hai cái lên khung cửa, nói với hai người đối diện:

- Cà phê nguội mất, đi ra đi.

Sau đó tự mình rời đi, cũng không một chút lịch sự nào, ngay cả câu xin mời, hay gọi tên bọn họ cũng không nói.

- Thật là một người khủng khiếp, anh ta có phải phạm nhân vượt ngục không vậy chứ!

Văn Mạn Mạn nhỏ giọng nói, trên mặt cô hiện ra tâm tình đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Uẩn Dạ Diêu không mấy để ý biểu tình của Văn Mạn Mạn, mà vừa đi về phía cửa vừa nói:

- Có người bề ngoài nhìn rất đáng sợ, nhưng cũng có thể nội tâm lại lương thiện hơn bất kỳ ai.

- Cũng có thể là như vậy.

Văn Mạn Mạn miễn cưỡng đáp lại, sau đó bước tới cùng Uẩn Dạ Diêu rời khỏi thư phòng.

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thiên_Nhai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.