Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàng lang bên trong tòa tháp

Phiên bản Dịch · 1646 chữ

Bên trong tòa tháp màu nâu.

Lúc Liễu Hàng mặc áo khoác xong đi ra lần nữa, đã thấy mấy phòng trên lầu đã mở cửa ra, Liễu Hàng liếc nhìn Uẩn Dạ Diêu với hai quầng thâm mắt to tướng đang đứng ở cửa phòng mình vươn vai, liền đi đến chào hỏi:

- Người nổi tiếng, tối hôm qua ngủ ngon không?

Không ngờ Uẩn Dạ Diêu uể oải nói:

- Không, cảm cúm hình như nặng hơn rồi, cả đêm qua không ngủ được mấy, cả người đau nhức. Còn nữa...

Nói đến đây, Uẩn Dạ Diêu giống như nhận ra gì đó, đột nhiên im bặt không nói thêm nữa.

Liễu Hàng cũng không tiện hỏi, nên chỉ cười với Uẩn Dạ Diêu và nói:

- Hay chờ lát nữa hỏi chị Vương thử có thuốc cảm không, không phải chị ấy nói trong nhà này có một người quản gia biết y thuật sao? Anh tìm quản gia nhờ ông ta xem thử thế nào đi.

- Không cần, bệnh cảm này vài ngày sẽ khỏe ngay thôi, không cần gây phiền phức cho chủ nhà như vậy, xin một chút thuốc cảm là được rồi.

Vừa dứt lời, Uẩn Dạ Diêu đang muốn trở về phòng, không ngờ ngay lúc này tầng dưới có tiếng mở cửa phòng, âm thanh rất lớn, rõ ràng là một người có sức lực rất mạnh.

Uẩn Dạ Diêu và Liễu Hàng cùng nhìn xuống tầng dưới, chính là căn phòng mà ngày hôm qua Uẩn Dạ Diêu đã nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia, từ trên nhìn xuống, chỗ đó cách hai người họ rất xa.

Nhan Mộ Hằng mang trên mặt vết sẹo từ trong phòng đi ra, tinh thần của anh ta vô cùng tốt, hình như còn đang cười nói với người phụ nữ trong phòng, mấy giây sau, người phụ nữ hơi lộ ra ngoài cửa, trên người cô ta có mặc một chiếc áo ngủ hai dây, nhìn một cái cũng biết tối qua hai người bọn họ làm việc gì.

Liễu Hàng tò mò hỏi Uẩn Dạ Diêu:

- Anh ta sao lại ở trong phòng của người đàn bà lạ hoắc đó? Quan hệ của bọn họ là gì thế?

Vốn tưởng rằng, Uẩn Dạ Diêu cũng sẽ tò mò chuyện này, cùng với anh đoán già đoán non một chút, không ngờ Uẩn Dạ Diêu không nói tiếng nào, liền đi vào trong phòng, còn đóng cửa ầm một tiếng, dọa Liễu Hàng thiếu chút nữa lên cơn đau tim.

Đôi nam nữ dưới lầu kia cũng nghe thấy tiếng đóng cửa, người đàn ông nhìn về phía bên này, Liễu Hàng cảm thấy trong bánh mắt anh ta rõ ràng không phải là kinh ngạc, nhưng lại không nói rõ được như thế nào, có lẽ giống như gặp một chuyện bất đắc dĩ vậy.

- Sáng hôm nay đúng là xảy ra quá nhiều thứ kỳ lạ,

Liễu Hàng gãi đầu một cái, chuẩn bị đi chào hỏi mấy người trong phòng khác.

Căn phòng phía trên phòng của Uẩn Dạ Diêu chính là của Nhan Mộ Hằng, nếu anh ta đã ở dưới cũng không cần phải đi lên nữa, vì vậy Liễu Hàng đi xuống dưới. Dưới phòng của Uẩn Dạ Diêu là phòng của Liên Phàm, vẫn đang đóng chặt cửa.

Mới vừa rồi, Liễu Hàng vì nhìn thấy Uẩn Dạ Diêu nên đã đi thẳng lên luôn không có gõ cửa phòng của Liên Phàm, lần này anh ta đứng trước cửa phòng, trưng ra khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, gõ nhẹ ba cái, không có ai đáp lại, xem ra nếu không phải Liên Phàm không phải đang ngủ, thì cũng đi ra ngoài rồi, vì vậy, Liễu Hàng tiếp tục đi xuống.

Sau khi đi qua phòng của mình và căn phòng trống bên dưới, chính là phòng của Nhan Mộ Hằng và người phụ nữ lạ kia, Liễu Hàng không thích Nhan Mộ Hằng lắm, nhưng anh vẫn lịch sự nói một câu chào buổi sáng.

Cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng bị cắt ngang, Nhan Mộ Hằng ngiêng mặt qua nhìn Liễu Hàng một cái, lại nhìn thấy vế sẹo kinh khủng kia, giống như ác quỷ vậy, Liễu Hàng không chấp nhận nổi việc cùng trò chuyện với người như vậy, vội vàng làm bộ cười ha hả rời đi.

Lúc đi ngang qua, ánh mắt có liếc đến người đàn bà trong phòng, đương nhiên lại bị ánh mắt hung hãn hù dọa.

Từ phía sau truyền đến tiếng cười đùa nhõng nhẽo của người phụ nữ:

- Chồng à, cậu thanh niên này thật kỳ lạ! Cậu ta hình như rất sợ dáng vẻ của anh đó!

- Anh thì có gì đáng sợ chứ, ngược lại anh thấy em đúng là có chút đáng sợ đấy...

Không để tâm đến lời nói của người đàn ông, Liễu Hàng nghe thấy hai chữ ‘Chồng à’ từ miệng người phụ nữ kia, trong đầu bỗng hiện lên bức tranh Người đẹp và quái vật, đúng là quá hình tượng rồi.

Xuống chút nữa là phòng của hai người lạ khác, Liễu Hàng dừng bước suy nghĩ:

- Dù sao cũng không quen, không chào hỏi cũng không sao.

Ngay khi anh đang còn do dự, trên lầu bỗng vang lên tiếng nói chuyện của chị Vương và mấy cô gái trẻ, trong đó tiếng Mạnh Kỳ Nhi và Hạ Hồng Thị là hào hứng nhất.

Liễu Hàng vội đi đến chỗ bọn họ, không ngờ nhìn thấy Mạnh Kỳ Nhi nhảy một cái đến giữa Nhan Mộ Hằng và vợ của anh ta, giống như nhặt được vàng, hét to:

- Wow! Chị đẹp thật đấy, phải trang điểm làm sao để được thế này đây? Có thể dạy em một chút được không.

Đối với kiểu con gái có da mặt dày như thế này, Nhan Mộ Hằng cũng không biết phải làm sao, anh ta đỡ trán nói:

- Cô gái, xin cô tránh ra một chút được không? Chúng tôi còn đang nói chuyện.

- Có cần lạnh lùng thế không! Chị xinh đẹp sẽ chê anh đấy, đàn ông ấy à phải dịu dàng một chút mới được nha.

Mạnh Kỳ Nhi quệt môi nói, nhưng cô cũng rất ngoan ngoãn đứng cách ra một chút.

Liễu Hàng cảm thấy có chút kỳ lại! Sao hôm nay Mạnh Kỳ Nhi lại không sợ Nhan Mộ Hằng chút nào cả, ngày hôm qua cô ấy còn tỏ ra rất sợ sệt kia mà.

- Ay! Lòng dạ phụ nữ đúng là khó mà đoán được.

Liễu Hàng suy nghĩ trong lòng, sau khi nói câu chào buổi sáng với mọi người, anh hỏi:

- Sao mọi người lại tới đây? Không đi ăn sáng luôn sao?

Người trả lời anh là chị Vương:

- Mấy cô ấy nghe nói còn có ba vị khách nữa, nên muốn đến đây chào hỏi một chút, dù sao bên ngoài cũng tuyết lớn như vậy, mọi người có lẽ phải ở đây thêm mấy ngày.

- À, tôi cũng đang muốn đi chào hỏi đây, không bằng chúng ta cùng đi đi! Nhiều người sẽ không lúng túng lắm. - Liễu Hàng nói - Còn ông nội của tôi đâu? Không đến sao?

- Ông nội cậu cùng bà Đường và Nhã Nhã ở trong phòng giải trí uống trà nói chuyện phiếm, rất vui vẻ đấy!

Chị Vương trả lời.

Lúc này, Văn Mạn Mạn đứng sau lưng chị Vương chen vào nói:

- Anh Liễu, anh có thấy người nổi tiếng của chúng ta đâu không?

Đây cũng là điều mà Hạ Hồng Thị đang quan tâm, cô ấy liền chú ý tới.

- Anh chàng nổi tiếng kia hình như buổi sáng không mấy vui vẻ, anh ta nói là hình như bệnh cảm có chút nghiêm trọng hơn, chỉ là...

Liễu Hàng muốn nói lại thôi, mấy câu của hắn cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của Nhan Mộ Hằng.

Văn Mạn Mạn liền hỏi:

- Chỉ là thế nào?

- Anh ta nhìn thấy hai vợ chồng này đi ra... Dù sao tôi cũng không biết nói thế nào, thật ra cũng không phải là tức giận, chính là nhìn thấy hai người này nói chuyện, đột nhiên liền thay đổi sắc mặt, không nói tiếng nào đi vào phòng, còn đóng cửa rõ to.

- Có phải vậy không?

Ánh mắt của Văn Mạn Mạn chuyển qua Nhan Mộ Hằng và người phụ nữ xinh đẹp trong phòng, quay đi quay lại mấy vòng như ngộ ra được gì, liền nói với Nhan Mộ Hằng:

- Anh có lẽ là anh hùng đi, vị anh hùng này không thể làm bậy nha!

- Mạn Mạn, cậu nói gì vậy? Không nên nói bậy nói bạ như thế, chúng ta đi xuống chào hỏi trước đi!

Mạnh Kỳ Nhi ở đầu tiên hoàn toàn không hiểu câu nói của Văn Mạn Mạn, cô thúc giục mọi người.

Chỉ là trong chín người ở đó trừ người phụ nữ ra cũng không ai hiểu được ý của Văn Mạn Mạn, dĩ nhiên trong đó có Nhan Mộ Hằng, bởi vì trên mặt anh ta lúc này còn một vẻ mông lung mơ hồ, cũng không biết trả lời ra sao?

Lúc này, người phụ nữ kia mới mỉm cười, nói:

- Em đi thay quần áo, anh đi chào hỏi với mọi người đi.

- Ừ, đừng lâu quá đó.

- OK.

Nói xong cô ta liền đi vào khép cửa lại, bên trong vang lên một tiếng khóa cửa, sau đó vang lên tiếng dép lạch cạnh trên nền.

Lúc này chị Vương đang đứng rất gần cánh cửa, chị lộ ra một ánh mắt kỳ quái, như muốn nói là:

- Ban ngày ban mặt, khóa cửa làm cái gì chứ?

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnAnh519
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.