Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự nhốt mình trong phòng

Phiên bản Dịch · 1848 chữ

Bây giờ chỉ có ba căn phòng của vợ của Nhan Mộ Hằng, Liên Phàm và Uẩn Dạ Diêu vẫn đang khóa, có lẽ tạm thời cũng không ai quấy rầy bọn họ, mấy người ở bên ngoài tiếp tục đi chào hỏi mấy người khác.

Tạm không để tâm đến bọn họ, dù sao hai người khách kia chút nữa cũng sẽ đến phòng ăn dùng điểm tâm sáng, chúng ta không phải còn có người đầu bếp, con trai bà ấy cùng người quản gia chưa giới thiệu sao? Những người này có thể nói cùng một lần.

Sự chú ý của mọi người lúc này đang tập trung ở những người phía lầu, hoàn toàn không để tâm có người phía trên đang đi xuống, đây là một người có bước chân khá nhẹ nhàng, thân hình gầy đét, mặc quần áo rất kĩ lưỡng. Người này có một gương mặt hơi khắc khổ, không quá cao, cũng không tính là xấu xí, tóc được chải chỉnh tề ra sau gáy, đã hơi có chút vàng ố.

Nhưng sợ tóc rất mảnh, nhìn qua cũng yếu ớt như con người này vậy. Người này đi xuống cầu thang, không làm phiền đến bất cứ ai cả, mói cách khác người đó không đứng trước mặt ai chào hỏi mà tự mình làm việc của mình. Hành động như cũng không sợ người khác phát hiện ra, cũng không tránh né đi.

Tuyết bên ngoài cùng đi vào, hành lang đã bắt đầu lạnh dần, lúc này tuyết ở trên cầu dưới mái nhà đã được dọn sạch sẽ, cũng không có ai ở trên đó nữa.

Người đi vào cầm trên tay một chìa khóa nhỏ màu đen, người đó nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng gõ cửa hoàng toàn bị những âm thanh nói chuyện huyên náo của những người lầu dưới che lấp.

Ba căn phòng đầu tiên dĩ nhiên không có ai trả lời, người kia mới trực tiếp cắm chìa khóa vào khóa cửa, mở ra rồi đi vào, ở trong mỗi căn phòng khoảng một hai phút mới đi ra, tiếp tục đi đến căn phòng phía bên dưới.

Đến tận căn phòng của Uẩn Dạ Diêu, mới có người chủ động mở cửa, Uẩn Dạ Diêu thấy người ngoài cửa, anh cũng không lấy làm lạ, hai người lên tiếng chào hỏi sau đó nhanh chóng mặc áo khoác đi ra ngoài hành lang, mà người này cũng ở trong phòng Uẩn Dạ Diêu hai ba phút sau mới bắt đầu đi xuống.

Căn phòng ngay bên dưới đang gõ cửa chính là phòng của Liên Phàm, vẫn không có ai đáp lại, vì vậy người kia chuẩn bị dùng chìa khóa của mình để mở cửa, lúc này bên trong lại vang lên tiếng khóa cửa, người trong phòng nghe tiếng gõ cửa lại không mở cửa mà ngược lại khóa trái cửa từ bên trong.

Quả thật là kỳ lạ, người đứng ngoài cửa nhíu mày, đưa tay gõ cửa lần nữa. Nhưng bên trong tiếp tục không trả lời. Người này muốn gọi một tiếng, nhưng vừa mở miệng, bên ngoài chiếc cầu hình như có vang lên tiếng gọi của quản gia, gọi mọi người nhanh đi ra ngoài để ăn điểm tâm, thời gian đã không còn sớm nữa.

Người đứng ngoài cửa phòng của Liên Phàm liền đáp lại đi ra bên ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu ta ghét bị người ta đánh thức à?

Nghi ngờ cũng không ngăn cản được người vừa mới đến rời khỏi hành lang, chị Vương cùng tất cả vị khách cũng đã đi ra tòa tháp màu nâu, bên trong tháp lúc này chỉ còn lại vợ của Nhan Mộ Hằng, ba người vừa mới thoát chết, còn có người khách thần bí khóa trái phòng của mình.

8:22 sáng, trong phòng ăn của căn nhà ma quái.

Trừ những học viên của học viện múa kia ra, mấy người khác đều không quen với việc cùng ngồi ăn trên một chiếc bàn lớn, nhất là hai cụ già.

Trên bàn ăn để một phần ăn sáng kiểu phương Tây, có rất nhiều món, có trứng gà, một ly sữa bò, còn có bánh mì giăm bông, nhưng bà Đường và Nhã Nhã một miếng cũng không động vào.

Hai người có thể là do thói quen, không quen ăn sáng kiểu tây, ngồi mấy phút, bà Đường rốt cuộc không nhịn được nữa đi vào phòng bếp, mọi người nghe được hình như bà đang bàn chuyện bữa sáng với đầu bếp, có lẽ hai người dị ứng với sữa bò, nên muốn đi về phòng ăn sáng, dùng điểm tâm mà mình đã mang đến.

Ngược lại ông Liễu và Liễu Hàng lại ăn khá ngon.

Nói chung bọn họ cũng không có dị ứng hay không thích món ăn nào cả.

Trên bàn ăn không có mấy người làm của căn nhà ma quái ra ngoài ra còn chưa có mấy người nữa, Liên Phàm mới sáng sớm đã ngồi trong phòng khách, lần đầu gặp mặt quản gia đã trò chuyện rất lâu, quản gia là một người khá dễ nói chuyện, giờ đây đang kéo màn vải chỗ bên trong quầy, để phát đồ uống cho mọi người.

Quản gia là một người khá mập mạp, khuôn mặt tròn, rất có khí chất. Người cao khoảng 1m7, trên cằm để một ít râu, ánh mắt hơi hướng ra bên ngoài, nói chung chính là người nếu ở thời cổ đại sẽ rất được hoan nghêng, nhưng hiện đại thì không gây chút hứng thú của phụ nữ cả.

Cuộc nói chuyện trong phòng bếp vẫn còn tiếp tục, chỉ một lát sau, nữ đầu bếp ra ngoài đem hai phần ăn của bà Đường và Nhã Nhã vào, bà Đường sau lưng không ngừng nói câu ngại quá, làm phiền rồi, tính tình nữ đầu bếp cũng khá tốt, nói với bà Đường rằng không sao đâu, không có gì. Để xong chén đĩa lại đi ra, nhanh tay cho thêm sữa bò hay salad bánh mì cho những người muốn thêm.

Vóc dáng của nữ đầu bếp không hề mập, nhưng lại hơi thấp, nhìn qua cũng chưa đến 1m50, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, tựa như mỗi nét mặt đồng dồn nén rất nhiều nếp nhăn lại. Da dẻ hơi khô và vàng đi, hai bàn tay thô ráp, vừa nhìn đã nhận ra là một người quanh năm suốt tháng đều làm công việc nhà.

Móng tay cũng để rất ngắn, quần áo và tay vô cùng sạch sẽ, tạp dề trên người được giặt đi giặt lại nhiều lần cũng đã bạc màu. Cho thấy rằng nữ đầu bếp này rất tiết kiệm, bởi vì những gì món ăn không được ai động tới, bà đều cẩn thận bọc lại, để dành đó chứ không hề vứt đi.

Bên trong hay ngoài phòng bếp cũng không nhìn thấy con trai của nữ đầu bếp và bạn gái anh ta, Liễu Hàng tò mò hỏi:

- Còn hai người nữa đâu ạ?

- Bọn họ à? Không ăn điểm tâm trong phòng đâu, Phố Phố từ sáu giờ sáng đã đi đến phòng của chủ nhà, cho nên cô ấy bình thường đều ăn sáng và trưa trong phòng, còn con trai của đầu bếp tên thân mật là Tiểu Hằng, hôm qua đã xuống núi mua đồ, có lẽ đến khi nào đường được khai thông mới có thể quay về. Cậu ta chủ yếu phụ trách mua đồ cho cả nhà, cũng thuận tiện giúp mẹ làm vài việc vặt trong bếp.

Quản gia dựa vào quầy nói.

Lúc này, mọi người trong nhà này chỉ có quản gia nói chuyện nhiều nhất, chị Vương đang dọn vệ sinh trong ngoài ngôi nhà, nên không rảnh cùng tiếp chuyện với mọi người. Bọn họ có lẽ cũng đã ăn sáng trước khi đi tìm mọi người rồi.

Trong phòng có mở lò sưởi, mọi người đều cởi áo khoác để ghế sa lon trong phòng khách, mấy nam sinh cũng không có mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi như mọi người, nhìn qua như tụ tập đi chơi mùa hè vậy.

Uẩn Dạ Diêu lúc này mới đột nhiên nói một câu:

- Ta mới vừa nhìn thấy người giúp việc trẻ tuổi kia.

- Cái gì? Sao có thể chứ!

Quản gia kinh ngạc, trợn mắt nhìn Uẩn Dạ Diêu hỏi:

- Cậu có nhầm lẫn không? Những người trong nhà làm việc ở hai tòa tháp buổi sáng chỉ có tôi và Tiểu Vương thôi mà.

- Mới vừa rồi trong tòa tháp màu nâu có một cô gái gõ cửa phòng của chúng tôi, nói là đến dọn dẹp vệ sinh, tôi nhìn cô ấy ở trong phòng khoảng hai phút, sau đó đi xuống gõ cửa phòng Liên Phàm.

- Hình dáng của cô gái đó như thế nào?

Mặt quản gia đầy nghi ngờ hỏi Uẩn Dạ Diêu

- Ừm... Không tính là rất đẹp, nhưng cũng thanh tú. Da cô ấy rất trắng, tuy mắt rất to, nhưng con ngươi lại hơi nhỏ, cho nên nhìn qua cũng không có thần lắm. Người hơi gầy, cao không đến 1m6. Tôi không nhìn kỹ cô ấy mặc quần áo gì, có kẽ áo bông cùng quần dài.

Uẩn Dạ Diêu nói xong, quản gia nhíu mày chặt hơn, một lâu sau mới nói:

- Nghe cậu miêu tả rất giống Phố Phố, có khi là chủ nhà để cho cô ấy đến tòa tháp giúp đỡ mọi người một chút. Mấy ngày nay tuyết lớn như vậy, thực ra cũng có khả năng này. Chủ nhà trước kia cũng nhiều lần để cho Phố Phố giúp chúng ta khi đang bận.

Uẩn Dạ Diêu cúi đầu một hơi uống cạn ly sữa bò, sau đó nói:

- Chắc là như vậy! Tôi còn đang nghĩ là Liên Phàm cũng như tôi ở bên trong phòng ngủ thêm một lát.

- Không có đâu! Tôi hơi bị lạ chỗ, cho nên tối qua không ngủ được, sáng sớm đã đến phòng giải trí, còn sớm hơn mấy người ông Liễu cơ mà.

Liên Phàm vội vàng giải thích.

Lúc này, nữ đầu bếp mang ra từ trong bếp một đĩa bánh trứng, nói với bà Đường và Nhã Nhã:

- Thật xin lỗi, buổi sáng cũng không còn nhiều đồ ăn lắm, chỉ còn mấy cái bánh trứng này không sao chứ.

- Không sao, không sao.

Bà Đường đứng lên nhận đĩa trong tay nữ đầu bếp nói:

- Thật là làm phiền cô quá, cám ơn.

- Vậy mọi người nhanh ăn đi kẻo nguội, tôi phải đi dọn bếp để làm cơm trưa, nên trễ nhất đến 9 rưỡi sẽ quay lại dọn đĩa.

Bà Đường vội đồng ý, còn xin quản gia một lý nước chanh, cùng Nhã Nhã bắt đầu ăn.

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnAnh519
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.