Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một phút thành sư đồ.

Tiểu thuyết gốc · 2714 chữ

Trước ngày đi đến Vũ phủ, Vua Vạn Uy có thời gian ngồi đáng cờ vây với Lượng Tịnh Nguyệt, cũng nhân cơ hội mà bàn luận một số việc chính sự. Đối với ông, đánh cờ cùng với nhi tử này là đáng suy ngẫm nhất, một nước đi đều có một mưu đồ, không hấp tấp mà lại rất chuẩn xác.

"Con có biết điểm yếu của bản thân là gì không?"

"Nhi thần hạn hẹp, mong phụ vương chỉ dạy."

Lượng Vương cười nhẹ, đặt con trắng để kết thúc một ván cờ. Giọng vừa phải nói:

"Lãnh đạm."

-Lãnh đạm?- Nàng nghe thế cũng không có phản ứng gì. Theo nàng nghĩ thì lãnh đạm đâu phải là một thứ khuyết điểm hại chết người gì. Chắc chắn lại có một ý khác...

"Một ngày nào đó xung quanh chỉ toàn là màu xám thì con người sẽ trở nên tàn độc. Ta lại đang nghĩ cho con thành thân, để điểm vào trong đó một chút đỏ hồng." Lượng Vương vừa nói vừa nhìn ra tán lá cây xanh rì bên ngoài cửa sổ.

"Không phải nhi tử đã nói không có hứng thú với nam nhi?" Lượng Tịnh Nguyệt nhắc lại điều đó một lần nữa. Nhớ lần đầu nàng nói với phụ hoàng, ngài đã tức giận không nuốt nổi cơm cháo gì. Nói lần thứ hai, ngài ấy trằng trọc không ngủ được. Nhưng nói đến lần thứ ba thì đã gật đầu cho qua.

"Ý ta là đi tìm nữ tử!"

Nàng cũng không tin vào tai của mình, phụ hoàng là vua một nước, định kiến cũng khá rõ ràng. Đâu phải lúc nào muốn là có thể nói những lời lẽ như thế được.

"Phụ hoàng thật sự không sợ lời bàn tán?"

"Ta sợ nhất chính là thấy con chết già chết mòn trong cảnh cô đơn."

Nghe nói thế thì Lượng Tịnh Nguyệt cười nhẹ, lòng tự hỏi mình còn trẻ sao lại lo xa mấy chuyện này.

"Ngày mai Lượng Triết đi đến phủ Vũ Gia, con đi cùng luôn đi. Dù gì cũng tiện đôi đường, vừa mở rộng quan hệ vừa tìm được chân ái. Nếu con thành công, ta sẽ không ép thành thân mà còn trọng thưởng."

-Để ta xem, con sẽ xử lý thế nào?-

Những lời mà Lượng Vương nói ngày hôm đó, nàng suy nghĩ rất nhiều, rõ là không được để xảy ra tí sơ sót gì. Nàng ta cũng đề cao cảnh giác, phụ thân đúng là yêu thương nhi tử nhưng không bao giờ nói thẳng ra như thế huống chi đây là một vấn đề tế nhị- Không lẽ phụ thân thực sự muốn thử mình?-

Từ lúc Vô Tâm bước vào, Lượng Triết cũng tỏ ra thích thú. Chàng nghĩ lấy được người vợ như thế thì còn gì bằng nên đắc ý. Một ngày đến phủ, có vợ đẹp hiếu thuận cùng con cái sum vầy đó chính là suy nghĩ mà Lượng Triết mơ mộng từ lúc nãy đến giờ.

"Hôm nay phủ chúng ta có khách quý, Ngũ tiểu thư đến trễ thì đáng tội gì?"Vũ phu nhân không muốn cô có một cơ hội may mắn nào đó nên nhanh chóng tìm cớ.

"Mong phu nhân thứ tội." Vô Tâm thành kính xin lỗi nhưng thực ra cũng không chú tâm lời bà ta nói cho lắm. Bây giờ lại có người hoàng thất đến thâm, muốn sống yên ổn thì nhún nhường một lúc cũng không có gì to tát.

-Đây chính là Vũ Vô Tâm- Lượng Tịnh Nguyệt cũng đã nghe nhiều lời đồn từ thiên hạ, bọn họ nói đây chính là hồ ly. Đến khi tận mắt chứng kiến nàng cũng phải công nhận, vẻ đẹp này không khác gì hồ ly đi dụ dỗ người.

"Lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng!" Phu nhân thừa cơ mà lấn tới, trả nợ cho cục tức suốt mấy năm.

Vũ Bá Thoái và vị a ca kia chưa kịp lên tiếng thì đã có người cất tiếng:

"Phu nhân chớ vội." Thị vệ Tiểu Thất thay lời muốn nói.

Bà ta đương nhiên không dám cãi lời, chỉ cho rằng hôm nay mình đen thôi. Vô Tâm nghe tiếng nói mới ngẩng đầu lên nhìn thử. Trước mắt cô là một nam nhân nhìn vẫn còn non nớt, kế đó là một nữ nhân xinh đẹp bội phần mặc y phục đen. Nhìn thôi cũng đoán được ai là hoàng tử, ai là Vương gia.

"Còn không mau đa tạ Vương Gia." Bà ta tìm cớ giải vây cho bản thân.

"Đa tạ Vương Gia." Vẫn là giọng nói khiến lung lay con tim.

"Chọn thê sẽ trãi qua hai vòng thi, pha trà và cờ vây. Ngài thấy thế nào?" Ngũ hoàng tử hỏi Vũ Bá Thoái.

Đây là lần đầu tiên Vũ Bá Thoái nghe chọn thê phải trãi qua những vòng thi thế này. Nhưng đều là người của hoàng thất nên suy ra nói gì cũng đúng, đành phải chấp nhận vậy.

"Cứ tự nhiên."

"Vậy cứ để mọi người chuẩn bị, canh giờ sau bắt đầu." Lượng Triết nói.

Các vị tiểu thư khác đều khẩn trương đi chuẩn bị, riêng Vô Tâm lại thảnh thơi ra gốc cây ngồi. Từ nãy đến giờ đầu gối đã sưng phồng lên cả rồi, hơn nữa may mà được vị Vương gia giải vây. Tiểu Ly cũng xót thương cho tiểu thư của mình, giọng nhỏ nhẹ:

"Tiểu thư, nếu người được chọn thì người sẽ thoát khỏi nơi này."

Nói đến thoát khỏi nơi đây thì Vô Tâm cảm thấy tự do biết mấy, không phải vì Vũ Bá Thoái đối xử không tốt mà vì mẹ con nhà bọn họ luôn rình rập chờ thời cơ, chẳng vui vẻ tí nào.

"Nhưng ta cũng không muốn làm vợ."

"Sinh ra là nữ nhân, làm vợ là chuyện thường tình."

Cũng đúng, nếu bây giờ không bị gã đi thì sau này cũng thế thôi, có khi còn khổ sở hơn.Tiểu Ly nói câu này khiến cho Vô Tâm cảm thấy chạnh lòng, người đã xui xẻo thêm tình duyên trắc trở. Ở cái thời gòng gánh nhiều tôn nghiêm thế này thì làm gì chấp nhận chuyện tình cảm khác thường chứ. ( Do nàng chẳng biết đó thôi, còn một người tuy trọng trách lớn mà vẫn chấp nhận đó chính là Vua Vạn Uy!!)

Phần thi pha trà, bọn họ để năm bàn trà ra ngoài sân. Ngồi trên kia là Lượng Triết, Lượng Tịnh Nguyệt và hai con người lớn nhất của Vũ Gia. Thi để chọn vợ mà làm cứ như thi để tìm sư học đạo vậy. Các vị tiểu thư kia đều có nhân sâm, nấm để pha trà, Vô Tâm chỉ có vài lá trà thường, thôi thì pha đại cho có lệ vậy.

Được một lúc thì trà cũng đã nóng, rót ra chén khói bay tỏa hương dịu. Vô Tâm đôi khi cũng tự luyến về tài năng pha trà của nàng. Năm chén, mỗi chén là một màu khác nhau, chỉ có chén của Ngũ tiểu thư là trong veo.

Mỗi vị đều mang theo một dư âm khác nhau, Lượng Triết uống vào cũng khá hài lòng. Nhìn sang thấy khuôn mặt của tỷ tỷ không chút dao động nên liền hỏi:

"Tỷ tỷ không thấy ngon sao?"

Nàng không đáp lại, mắt hướng về phía chán trà trong veo, phía dưới chén dán tên "Vũ Vô Tâm." Cứ bỏ qua pha trà một bên, đến phần chơi cờ vây...

"Hình như lẻ một người." Lượng Triết nói.

Ra là lẽ một mình vô tâm. Thấy thế cứ như coi là ý trời, Vũ phu nhân một lần nữa lên tiếng:

"Lão gia, không thi tức là bị loại."

"Nếu vậy để con đấu cho ạ." Vũ Bạch Du lên tiếng, dù gì lúc đấu cũng sẽ nâng đỡ tiểu muội vài phần.

Vừa nói dứt câu thì có một người đứng dậy, bước đến vài bước rồi cao giọng mà nói:

"Nếu vậy thì đấu với ta."

Con người từ nãy đến giờ không cất một tiếng nói giờ lại làm cho con người ta bất ngờ. Cái giọng nói tràn đầy uy nghi và lãnh đạm. Ai mà không biết Lương Nguyệt Vương Gia đây chính là cao thủ cờ vây.

-Tỷ tỷ có bao giờ như vậy đâu nhỉ?- Lượng Triết tự hỏi.

-Đúng là ông trời giúp ta.-Vũ phu nhân đắc ý mà nghĩ.

Lượng Tịnh Nguyệt bước đến bàn cờ, cùng với những con mắt của biết bao nhiêu người. Đến dáng vẻ ngồi xuống cũng khiến cho vạn người mê. Vô Tâm cũng ngạc nhiên, chẳng tin vào mắt mình. Thật ra lựa chọn của nàng ấy chính là rời khỏi nơi này nên mới quyết tâm thắng, mà giờ coi như đã bị dập tắt. Ngồi đối diện người thế này thì còn đâu khí thế để đánh cờ cơ chứ...

Người đi quân trắng, người đi quân đen. Thời khắc đã định chính là đối thủ của nhau thì không cách nào dịch chuyển được.

-Nước cờ chậm rãi mà lại chắc chắn.- Vô Tâm có phần thán phục, thôi thì bỏ lỡ cơ hội này rồi.

"Ngươi là con nuôi?" Chuyện này cả thành đều biết, nàng hỏi có chút dư thừa.

"Muốn thành thân với Ngũ hoàng tử?" Mỗi câu đều lấn át đối phương.

"Vô Tâm muốn thoái khỏi đây." Giọng kính cẩn, đủ nhỏ để cả hai cùng nghe.

-Đoán đúng rồi- Lượng Tịnh Nguyệt cầm con cờ lên, lòng nghĩ.

Khóe miệng kia cong cong như có ý gì đó, đánh thêm vài nước cờ rồi lại cao giọng mà nói:

"Ngũ hoàng tử khá đơn thuần, ta thấy không hợp với ngươi."

"Vô Tâm cũng nghĩ vậy." Cười nhẹ, không dám ngẩng cao mặt nhìn chính diện.

- Đánh khá hay nhưng lại quá vội vã- Lượng Tịnh Nguyệt xoay xoay con cờ, rồi dần dần nghiệm ra câu nói của phụ hoàng. Phụ hoàng của nàng muốn nàng mang về một nữ tử nhưng lại không nạp thê, không để con người ta phát giác. Vừa hay Vô Tâm này khí chất cũng không tầm thường, nhận làm đệ tử coi như được việc. Nàng ta cũng chán ghét nơi này, thôi thì hợp tác một phen.

"Nguyệt Lượng Vương Gia có ý gì?" Vô Tâm hiểu người kia có điều muốn bàn luận.

"Chuyện của vương thất làm trái sẽ bị xử trảm, ta cho ngươi vài sự lựa chọn. Ngươi có thể thành thân với Ngũ hoàng tử nhưng chưa chắc gì ngài ấy sẽ không lấy thêm thê thiếp. Còn không hãy bái ta làm sư."

-Sư?- Vô Tâm thật sự bất ngờ với lời đề nghị này, không phải không muốn mà là khó chấp nhận. Người như Vương Gia đây cũng thu nạp một đệ tử được truyền là đen đuổi. Cũng e dè không biết ngài ấy có mưu đồ gì. Nhưng quả thật muốn ra khỏi nơi này.

Những người khác đều đã kết thúc trận cờ của mình, chỉ còn lại hai người này.

"Nếu ngươi ở đây sẽ sống được bao lâu?Tài năng không tệ, chi bằng để ta mài dũa từ từ." Lời nói của nàng động lại trong đầu của Vô Tâm rất nhiều, người tài có khác, nói đâu thấm đó.

Đặt con cờ đen xuống nơi trọng yếu, giọng vừa phải nhưng cũng đủ tôn nghiêm:

"Trận này ta thắng!"

Lượng Tịnh Nguyệt thẳng người mà bước ra khỏi bàn cờ, dáng đi cùng với tà áo phấp phới đúng thật là có khí chất cao ngời ngợi. Đương nhiên người thế này không phải ai muốn bái sư là được. Vừa thấy tỷ tỷ bước lên yên vị ngay ghế, Lượng Triết liền hỏi:

"Tỷ tỷ thấy Vô Tâm tiểu thư thế nào?Ta thích muội ấy."

-Đúng là nhóc con, mới chạm mặt một lần mà đã bảo thích- Nàng không phản bác, chỉ nghĩ thế. Giọng nhỏ đáp lại:" Người đệ chọn đánh cờ thua ta."

"Tỷ tỷ đánh cờ giỏi như thế, ai mà đánh lại?" Lượng Triết nhìn thế nhưng còn rất trẻ con.

"Ta thấy Vũ Chi Lệ hợp với ngươi."

"Nhưng Vũ Vô Tâm đẹp hơn nhiều." Lượng Triết tiếp lời.

-Sắc?Ngươi thật giống Nhị ca đáng kính của ngươi- Lượng Tịnh Nguyệt nghĩ mà thấy thật nực cười. Phụ hoàng là người có chuẩn mực, tại sao lại sinh ra những đứa con háo sắc thế kia.

Thấy tỷ tỷ vẫn lãnh đạm không đáp một câu, Lượng Triết khó chịu, cao giọng:

"Dù tỷ tỷ nói thế nào thì ta cũng chọn Vũ Vô Tâm!"

Các tỷ khác nghe thấy liền biến đổi sắc mặt, khó chịu ra vẻ. Lòng thầm rủa hồ ly tinh ấy.

"Nếu Ngũ hoàng tử đã..." Vũ Bá Thoái chưa nói hết câu thì đã bị cắt ngang.

"Thật thất lễ." Lượng Tịnh Nguyệt đứng thẳng người, chấp tay sau lưng.

"Vương Gia có nhã ý gì?" Vũ Bá Thoái là người biết điều, hiếm khi Vương Gia đến đây nên phải cẩn thận từng chút.

Nàng ta im lặng, xoay người xuống nhìn vị tiểu thư áo đỏ kia, chờ câu trả lời thích đánh nhất. Vô Tâm thông minh nên chắc chắn cũng biết lựa chọn nào là tốt nhất lúc bấy giờ, cúi đầu quỳ lạy, giọng nói:

"Thứ lỗi cho con gái bất hiếu không thành thân với Ngũ hoàng thử được."

Vũ Bá Thoái cũng một phát mà tròn mắt nhìn theo, từ nhỉ đên lớn thì đây là lần đầu cãi lại lời của phụ thân. Vũ phu nhân luôn là người châm dầu vào lửa:

"Đúng là láo xược!!!"

"Con gái muốn bái Nguyệt Lượng Vương Gia làm sư, mong phụ thân chấp thuận."

Vũ Bá Thoái lúc này đang tìm cớ để nói, rối ren mọi sự thì lại có giọng nói:

"Không sai. Mong Vũ Gia cho phép!!"

Mọi người ai ai cũng cứng cả họng, đến cả Lượng Triết cũng không tin vào tai của mình. Vũ Bá Thoái sống đến cả chục năm nay rồi vẫn chưa lần nào chứng kiến cảnh bái sư trong lúc éo le thế này.

"Chuyện này... nếu cả hai cùng quyết thì ta đương nhiên chấp thuận. Nhưng còn về phần của Ngũ hoàng tử..." Ông cảm thấy băng khoăng. Dù gì người mà Ngũ hoàng tử muốn chọn là Vũ Vô Tâm.

"Nếu ý đó là của tỷ tỷ thì ta đây cũng không dám phản bác." Lượng Triết đáp, coi như là đã nhường cho người đi trước một phen. Vũ Gia thân thế không tầm thường, lấy Vũ Vô Tâm không khác gì một mũi tên trúng hai đích. Vừa có vợ đẹp vừa có thêm quyền uy trong triều đình.

Lần này Lượng Tịnh Nguyệt nhận Vô Tâm làm đồ đệ vừa hợp tình hợp lý trong mắt bàn dân thiên hạ lại có thể chiếm được điểm trong mắt cha nàng. Vô Tâm cũng nghỉ, thà làm đồ đệ của người khác còn hơn là phải gả đi, vả lại Nguyệt Lượng Vương Gia đã mở lời thì khó có thể từ chối.

Nhưng mà cũng phải nghỉ đến, Vô Tâm mới lần đầu gặp mà lại tin tưởng Lượng Tịnh Nguyệt Như vậy thì có quá liều lĩnh hay không? Cuộc đời còn gì để mất, nhiều một lần chắc cũng không sao.

Vẫn là theo ý của Lượng Tịnh Nguyệt, thê tử cho Lượng Triết không ai khác chính là Vũ Chi Lệ. Theo suy nghĩ của nàng thì Chi Lệ này cũng xếp vào hàng được nhất so với ba người còn lại, nhìn có vẻ sâu sắc nên ở chung với Ngũ hoàng tử thì hơn.

Vì chuyện này mà Nguyệt Lượng Vương Gia được vua Vạn Uy trọng thưởng, những a ca khác thì nghĩ thiên vị nhưng chi duy nhất hai người trong cuộc biết rõ lý do.

Bạn đang đọc [BH] Vô Tâm Nguyệt Lượng. sáng tác bởi LynMeo

Truyện [BH] Vô Tâm Nguyệt Lượng. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LynMeo
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.