Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời hứa của cha ông!

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Vào thời nhà Lượng đời thứ năm, Lượng Tuất Lập lấy hiệu là Vạn Uy. Ông đã có những chính sách giúp đời sống của con dân có đời sống ổn định hơn chẳng hạn như giảm thuế hai năm, phát lương thực, khai hoang đất đai... Khiến cho người đời cảm phục.

Lượng Vương có sáu vị hoàng tử, hai công chúa. Cũng vào thời này đã có một ngoại lệ rất đặc biệt, Lượng Tịnh Nguyệt là nữ nhi được nhiều ân sủng nhất. Nàng ta từ lúc sinh ra đã được đoán mệnh "Tuy nữ tử khuynh quốc khuynh thành. Song văn võ chẳng thua một ai". Đúng thật, nàng khi lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, một vẻ đẹp trang nghiêm nhưng đôi khi là thâm độc. Nói đến võ nghệ, chính trị hay quân sự lại chẳng thua một vị a ca nào. Bởi năm đó, Lượng Tịnh Nguyện đưa quân ra biên cương đánh đuổi giặc ngoại, chỉ vài ngày sau đã bình an vô sự trở về, lúc đó sở dĩ còn một ngày nữa là tròn mười sáu. Nàng được phong làm Lượng Nguyệt Vương Gia, quyền hành có sẵn trong tay. Tuy vấp phải nhiều sự phản đối của một số quan lại cùng với Nhị Ca là Lượng Khải nhưng bọn họ cũng phải thặng thinh nghe theo lệnh.

Đó là đối với người được hưởng lộc trời, còn kẻ không được trời độ thì làm sao? Ở một thôn nọ, họ đồn tai nhau có một yêu nghiệt, tên kẻ đó là Vô Tâm. Nếu ai đó tưởng Vô Tâm có vóc dáng cường tráng hay sức lực phi thường thì không đúng. Đó là một cô bé mười một tuổi nhưng được ví như "Hồ ly tinh." , bởi vẻ đẹp chưa trưởng thành mà lại sắc sảo khó cưỡng, tràn đầy mị lực. Mẫu thân cô vừa sinh ra đã qua đời, người làm cha sống thêm vài năm rồi bệnh mà chết.

Miệt thị, lăng mạ, ném đá, hất hủi... Rồi đến ngày dân làng kéo sang căn nhà sập xệ đó để đốt cháy với ý muốn tiêu diệt "Yêu ma". Nhưng nào ngờ đã chạy trốn thoát được, trên đường thì gặp phải một vị tên là Vũ Bá Thoái. Ngay từ lần đầu gặp mặt, ông ta đã có cảm giác thương cảm tột độ nên nhận nuôi cô về.

Vũ Bá Thoái là quan lớn trong triều đình, ông có một trưởng tử và bốn nữ nhi. Vì thế khi đưa Vô Tâm về phủ không nhận được sự đồng tình của phu nhân. Đương nhiên ai cũng nghĩ Vũ Bá Thoái có con riêng mà mang về.

Thắm thoắt cũng qua năm năm trời, mặc dù luôn bị phu nhân kia bắt bẻ nhưng Vũ Vô tâm vẫn sống tốt như thường. Vị tiểu thư ấy chán ghét cái bầu không khí hãm hại đó nên đôi lúc muốn ra ngoài đi dạo.

"Cô nương đây muốn mua mấy quả?" Người bán mận

"Ngũ tiểu thư muốn ăn mận hay sao?" Tiểu Ly kia hạ thấp giọng, hỏi.

Tiểu Ly chính là nha hoàn đi theo hầu hạ Vô Tâm, rất lanh lợi.

Đôi mắt đó vẫn châm châm nhìn giỏ mận, không đáp lại lời nào.

"Ở phủ chúng ta chẳng phải là luôn có một giỏ mận đầy hay sao?"Tiểu Ly lại hỏi.

"Ngươi nhìn xem, trong phủ làm gì có một quả mận căng mộng nước thế kia?" Vô Tâm đáp lại.

"Không phải là chúng ta quên mang theo bạc hay sao ạ?"

"Thế hái đi." Vô Tâm chỉ tay hướng về phía cây mận vững chải ngoài kia.

Tiểu Ly nghe thế thì hoảng loạn vô bờ, vội vã nói:

"Tiểu thư, người làm vậy không khác gì đang hại chết nô tỳ..."

"Nhát gan!" Vô Tâm chỉ nói đơn giản một câu sau đó tiến lại gần cây mận.

Tiểu Ly vốn biết tính của Ngũ tiểu thư, một khi đã làm thì khó mà cản được. Nhưng Vũ Thục Bá mà biết được chắc chắn chỉ có đường chết. Tuy nhiều con cái, vả lại là con ruột nhưng ông ta cưng chiều Vô Tâm nhất, một đứa con nhận nuôi. Vì thế mà thiên hạ lại có thứ để đồn, Vô Tâm vô duyên vô cớ trở thành "Hồ ly chín đuôi."

Mặc kệ Tiểu Ly thập thòm lo sợ thế nào, việc của mình thì cứ mình làm thôi, không ai cản được. Ông trời luôn trớ trêu, đang với một quả to nhất thì... lại bị trượt chân.

Vô Tâm cứ thế mà rơi xuống, cứ ngỡ từ nay chấm dứt cuộc đời gian khổ rồi. Nhưng chưa nhận được sự đau đớn của người chết, mà lại nhận được cái gì đó êm êm đang ôm lấy mình, cái này rất ấm áp.

Từ từ mới dám hé mắt, trong ánh nắng mặt trời chói chang đó là khuôn mặt tuấn tú của một vị công tử mặc y phục trắng, đó chính là Vũ Bách Du.

"Ca ca..." Vô Tâm ngạc nhiên.

Bách Du cười nhẹ, giọng châm chọc muội muội:

"Theo ta nhớ, khinh công của muội cũng không tồi..."

"Ca, huynh đề cao muội quá rồi." Xét về việc trò chuyện với ca ca thì Vô Tâm vẫn luôn dùng một ngữ điệu tôn kính nhất định, không hơn mà cũng không kém. Nhưng đối với vị ca ca này thì lại khác, từ khi Vô Tâ, bước chân vào nhà thì đã đặt hết mọi sự chú ý. Vũ Bách Du cũng không thể ngăn cản con tim mình rung động, năm lần bảy lượt giúp đỡ Ngũ tiểu thư vượt qua những cạm bẫy của phu nhân.

"Đại công tử tha tội." Tiểu Ly lo sợ

Bách Du tuy là con trai ruột của Vũ phu nhân nhưng tính tình lại trái ngược hoàn toàn, đó là một người có khí chất thư sinh, hiền lành.

"Lần này ta bỏ qua."

Bách Du cũng biết rõ Ngũ tiểu thư là người khó mà cản nổi, làm việc theo ý của mình, nên cũng khó mà trách Tiểu Ly

"Muội nói xem mình đã quên chuyện gì?" Bách Du vừa bước đi vừa hỏi.

Chuyện là hôm nay có Ngũ hoàng tử Lượng Triết đến xem mặt phu thê. Nói đến cuộc hôn nhân này đơn giản chỉ là lời hứa năm xưa. Lượng Vương trong một lần xuất cung với Vũ Thục Bá đã hứa điều này. Hơn nữa, Vũ Thục Bá có công với nước đương nhiên điều này cũng hợp lệ.

" Chọn vợ thì chắn chắn sẽ không có muội đâu. Huynh nhọc lòng phải đi tìm?" Vô Tâm thản nhiên nói.

"Nếu như vậy thì đơn giản quá rồi. Nhưng lần này có cả Nuyệt Lượng Vương Gia đến, phủ chúng ta không được đắc tội."

-Nguyệt Lượng Vương Gia? Nói đúng hơn là Lượng Tịnh Nguyệt đó sao? Người này nghe danh đã nhiều, hôm nay lại đến phủ Vũ Gia, chắc chắn là muốn làm điều gì rồi.- Vô Tâm suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi tiếp:"Ngài ấy đến để làm gì vậy ca?"

"Ta cũng không rõ. Chỉ biết phụ thân nói mau đi tìm muội về." Vũ Bách Du đáp lại.

Ngũ tiểu thư này cũng thật lạ, các tỷ tỷ khác đang trang điểm, chọn bộ trang phục rực rõ nhất để ra mắt. Chỉ có vị tiểu thư đây là vui vẻ đi leo cây hái mận. Nhưng nói ra cũng có một lý do, Vũ Vô Tâm không muốn lấy vị hoàng tử này, nói đúng hơn là không có hứng thú với nam nhi. Chuyện này cô chỉ giấu trong lòng của mình, chẳng kể cho một ai.

Phủ Vũ Gia đón tiếp rất nồng nhiệt, chuẩn bị mọi thứ chu toàn. Vũ Thục Bá khi biết tin có Nguyệt Lượng Vương Gia đến lại càng rộn ràng, đây được xem như hưởng ân sủng của triều đình.

"Vũ Gia chuẩn bị quá chu đáo rồi." Ngũ hoàng tử Lượng Triết khách sáo nói.

"Đa tạ ngũ hoàng tử đã quá khen." Vũ Bá Thoái kính cẩn cúi đầu.

Tỷ tỷ của Ngũ hoàng tử đương nhiên là Lượng Tịnh Nguyệt, bao quanh nàng luôn có một mị lực uy nghiêm ngút trời, khuôn mặt rất lãnh đạm nhưng cũng đủ thu hút vạn người mê mẫn. Nàng ta từ ban nãy đến giờ chỉ đưa mắt nhìn vào ly trà họa tiết tin h tế mà chẳng đoái hoài đến các tiểu thư đang đứng ra mắt. Lượng Triết thấy tỷ tỷ bắt đầu chán nản nên đẩy đẩy nhẹ cánh tay, giọng nhỏ kề tai:

"Tỷ tỷ, đệ thật không biết nên chọn ai? Thật sự phải chọn sao?"

"Không phải ngươi tình nguyện hay sao?"

"Là Nhị ca ép đệ." Lượng Triết bây giờ mới có mười tám tuổi, nên tính tình vẫn còn trẻ con.

Nghe đến Nhị ca, Nguyệt Lượng liền nhớ đến hôm mà hắn phải đối cho nàng xưng "Vương Gia." Đối với nàng thì hắn cũng chẳng phải đối thủ đáng gờm gì. Chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.

"Không phải tỷ tỷ hứa hôm nay đi sẽ chọn giúp đệ hay sao?"

"Không có gì đặc sắc, tùy đệ chọn vậy." Câu nói hời hợt, lãnh đạm không kém.

"Không phải tỷ tỷ hứa hôm nay đi sẽ chọn giúp đệ hay sao?"

"Ta nghe nói có đến năm người, hay đệ chờ thử xem." Vẫn không quan tâm cho lắm.

Theo thứ tự từ trái sang phải thì đầu tiên chính là Vũ Chi Lệ, Chi Bích, Chi Hoa và Chi Nguyên. Bọn họ cũng không phải xấu xí gì mà đối với con mắt cao vời của Nguyệt Lượng Vương Gia thì không có gì nổi bật, nói đến mỹ nhân vẫn còn thiếu xót một chút. Vũ phu nhân tuy gả con gái cho Lượng Triết nhưng bà lại chú ý đến Nguyệt Lượng Vương Gia hơn, có người này một bước cũng không được phép sai.

"Vương Gia, người có gì cần sai bảo?" Vũ phu nhân hỏi.

Nàng ta cũng không đích thân đáp, chỉ đưa tay ra hiệu cho thị vệ đứng phía sau. Người đó tiến lên và đáp:

"Vương Gia không cần gì, Vũ phu nhân cũng đừng quá bận tâm."

Thị vệ đi cùng đó tên là Tiểu Thất, võ công không phải dạng vừa. Vũ phu nhân nghe thế thì cũng chẳng biết nói gì hơn, đành yên vị ở một chỗ.

Một nộ bộc đi vào bẩm báo, cúi đầu kính cẩn, nói:" Ngũ tiểu thư đã về rồi ạ."

Câu nói đó khiến mỗi người có những cung bậc cảm xúc khác nhau, Vũ phu nhân thì khẽ nhíu mày, còn Vũ Bá Thoái lại vui vẻ nói:

"Cho vào đi."

Từ bên ngoài cửa, bước vào là cô nương cỡ mười sáu tuổi y phục đỏ hồng, khuôn mặt sắc sảo mặn mà, đến dáng đi cũng lộ rõ khí chất "Tiên khí." Bảo sao người ta lại không gọi là hồ ly tái xuất cho được.

"Phụ thân, con đã về rồi đây ạ." Giọng nói dịu nhẹ nghe quyến luyến đôi tai.

Bạn đang đọc [BH] Vô Tâm Nguyệt Lượng. sáng tác bởi LynMeo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LynMeo
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.