Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em Có Nhớ Anh Không

1649 chữ

Khai máy bộ phim mới là bắt đầu từ ngày mai, hơn 100 ngày cắm chốt ở đoàn phim.

Qua đêm nay, Lâm Thân và Cá Cá hai người bọn họ muốn gặp lại nhau thì phải đi một quãng đường rất dài. Vì vậy, anh nhất định phải đến tìm cô, bất luận có muộn thế nào, hay là xa đến đâu.

Bởi vì thời gian không còn kịp, hơn nữa Lâm Thân cũng không tiện đi dạo siêu thị, anh chỉ có thể ở cửa hàng tiện lợi ven đường và sạp hoa quả tùy tiện mua một đống.

Từ bắc lộ Chaoyang đến Thanh Hoa, anh phải chạy đua vào giờ cao điểm buổi tối cuối tuần, bởi vì anh rất ít đi về phương Bắc, anh còn phải tra bản đồ trên Baidu.

8 giờ 29 phút, anh dừng xe ở dưới lầu nhà Cá Cá.

[Anh đến rồi] Lâm Thân gửi tin wechat cho Cá Cá

[Chờ em ít phút, em nghĩ cách đi ra ngoài] Cá Cá kéo ra cửa sổ nhìn thấy anh.

Cá Cá vội vã gọi điện thoại cho em gái ở lầu dưới, nhờ em gái giả bộ mời cô đến nhà chơi, giúp cô thoát thân.

Em gái nhỏ quả nhiên tiếp thêm sức cho cô, sau khi gõ cửa cùng mẹ Cá Cá đơn giản nói chuyện vài câu, thuận lợi mang Cá Cá đi, lặng lẽ đem cô đưa đến dưới lầu.

Cá Cá mở đèn pin điện thoại của mình hướng tới chỗ Lâm Thân, Lâm Thân chạy qua cõng cô lên xe.

“Có việc gì gấp tìm em vậy?” Cá Cá nhìn anh.

“Ngày mai phải đi Thanh Đảo rồi, hơn 100 ngày cũng chưa về, muốn nhìn em một chút.” Anh đem mặt hướng qua cô, lẳng lặng nhìn.

“Ba tháng, lâu như vậy........” Cô không nghĩ tới thời gian kéo dài như vậy, liền trợn tròn mắt.

“Em có nhớ anh không?” Anh vẫn là như vậy yên lặng nhìn cô.

Cá Cá không nghĩ tới mới vừa cùng anh quen biết lại đột nhiên tách ra lâu như thế, cũng không nghĩ tới Lâm Thân sẽ trực tiếp hỏi như vậy. Cô ngồi ngây ngốc ở bên cạnh anh, không dám mở miệng trả lời.

“Chân vẫn còn chưa tốt, mỗi ngày nhớ rõ đúng giờ đổi thuốc, đừng chạy loạn khắp nơi.” Anh đem thuốc đưa cho cô, dùng bàn tay to của anh ôm cô vào lòng: “Em nếu như thỉnh thoảng nhớ đến anh, có thể nhắn wechat, anh sẽ trả lời em vào thời gian nghỉ ngơi khi công việc kết thúc. Lưu số điện thoại của anh vào, có việc gì gấp liền gọi cho anh, đồng nghiệp của anh sẽ kịp thời truyền đạt.....”

Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy của anh: “Đóng phim sẽ phải thức đêm đi, anh gầy như vậy không cần giảm béo, ăn cơm nhiều vào.”

Anh đột nhiên nhớ ra mình vừa mua một đống trái cây: “Đúng rồi, đây là mua cho em, đợi anh quay về em phải tranh thủ ăn béo một chút.”

“Cái này có chút khó rồi, em ăn rất nhiều nhưng đều không béo lên được.” Cô vui vẻ đùa giỡn với anh, sau đó tựa đầu lên vai anh, “Em mỗi ngày đều nhắn wechat cho anh, anh không cần trả lời, gửi em icon để em biết anh đã xem là được.”

“Em còn quay về Anh quốc không?” Bàn tay anh vuốt ve trên đầu cô, “Em ở lại Bắc Kinh đợi anh quay về, được không?”

“Uh, không đi nữa, nên ở lại làm việc nuôi sống bản thân rồi.” Cô đáp ứng anh không đi.

“Em ăn ít, không thích đi dạo phố, lại đem tính khí thay đổi một chút, anh nuôi em!” Lâm Thân nhéo nhéo mũi của Cá Cá.

“Hứ ~ ~ ~ mới không cần anh nuôi!” Cá Cá ngồi ngay ngắn, “Em là một người phụ nữ có tính độc lập.” Cô nhóc này nghiêm chỉnh lên lại có điểm đáng yêu, “Em ngưỡng mộ tình yêu cả hai tôn trọng nhau, nên anh làm diễn viên cố gắng như vậy, em cũng sẽ không kém ở lĩnh vực của chính mình, anh chỉ cần xem em làm tốt, uh!”

“Tình ~ yêu ~ tôn trọng lẫn nhau đúng không, chỉ cần thừa nhận đó là tình yêu là được!” Anh nhẹ nhành cụng đầu vào đầu cô giữ vững, nhắm mắt lại, đưa mũi mình tới gần mũi của cô, môi của anh tìm kiếm môi cô, chậm chạp không nỡ tách ra.

Hai người ngồi trong xe gần hai tiếng đồng hồ, đến lúc cần phải trở về. Lâm Thân cõng Cá Cá trên lưng và lặng lẽ đưa cô đến trước cửa nhà, lại lần nữa quay xuống đi đem một đống đồ ăn anh mua trên đường ôm lên lầu, cho đến khi em gái nhà hàng xóm xuất hiện, nhìn thấy phòng Cá Cá bật đèn, Cá Cá hướng ra ngoài cửa sổ vẫy tay, anh mới lái xe trở về.

11h đêm, anh vừa đi vào nhà, đem chìa khóa đặt trên bàn, ngồi xuống duỗi người, tiếng wechat vang lên.

[Về đến nhà chưa?] Cá Cá

[Vừa về tới]

[Nhanh như vậy đã nhớ anh rồi?] Lâm Thân

[Chỉ nghĩ muốn biết anh đã an toàn về đến nhà chưa!] Cá Cá

[Chưa bao giờ giống như ngày hôm nay, lưu luyến Bắc Kinh] Lâm Thân

[Nam nhân tốt chí ở tứ phương] Cá Cá

[Nam nhân tốt có vợ bên cạnh] Lâm Thân

[..... Nam thần cao lãnh kia bị trộm mất số rồi sao?!] Cá Cá

[Cao lãnh đã bị em hòa tan] Lâm Thân

[Nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải lên máy bay, 88] Cá Cá

[Tuân lệnh, ngủ ngon] Lâm Thân

7 giờ sáng ngày hôm sau, wechat Cá Cá một trận cuồng vang.

[Mau rời giường, mở cửa sổ xem dưới lầu, lập tức] Lâm Thân

Cá Cá đứng lên, mở cửa sổ, anh, làm sao lại ở dưới lầu? Cá Cá hướng anh vẫy vẫy tay.

[Ở cửa nhà, nhận chuyển phát nhanh] Lâm Thân

Chuông cửa vang, một người con trai còn trẻ tuổi cầm trên tay một cây nạng: “Đây là anh Thân cho cô, mời cô xuống dưới một chuyến.”

“Mẹ, con mới mua một cái nạng, xuống lầu đi vài bước thử xem a!” Cá Cá hướng vào nhà nói một tiếng, rồi bỏ chạy xuống lầu.

Cá Cá chống cây nạng, bộ dáng hết sức linh hoạt.

“Không tồi a, mấy ngày này dùng thử xem.” Lâm Thân nhìn Cá Cá đi tới.

“Anh mua nó để làm chi, qua vài ngày chân sẽ khỏi thôi.” Cá Cá cười oán trách.

“Tối hôm qua, anh Thân nhờ tôi đi mua, xem ra dùng cũng không tệ lắm!” Tiểu ca chuyển phát nhanh mở miệng, “Tôi không phải là chuyển phát nhanh, tôi là trợ lý của anh Thân, gọi tôi A Thất là được.”

“Cảm ơn A Thất” Cá Cá không ngớt lời nói, “Cũng cảm ơn anh.” Cá Cá nhìn Lâm Thân. “Em có cái gì lưu lại bên người không cho anh đi, anh đi ra ngoài mang ở trên người.” Lâm Thân nhìn Cá Cá.

“Không có á, em không đeo phụ kiện, em không bao giờ mua chúng.” Cá Cá thực xin lỗi.

Chỉ thấy Lâm Thân nhìn qua, đưa tay tháo xuống cột tóc da hồng trên tóc đuôi ngựa của cô, đeo ở trên cổ tay: “Cái này, anh muốn nó.”

“Anh Thân, lời thoại này của anh quá tuyệt vời, tôi đều cảm động rồi!” A Thất cười nói, “Nhưng mà, chúng ta lên xe đi, phải đuổi kịp chuyến bay a!”

“Chờ đã, cái này cho anh!” Lần lượt nhìn thấy những thứ nhét đầy trong túi đồ ngủ của Cá Cá: “Những lúc em thức đêm thường dùng nó để nâng cao tinh thần, cao bạc hà siêu năng; còn có thuốc đa năng, bị cảm, bị bỏng, bị bông gân, chỉ cần thoa ngoài da; còn cái này là vật kỷ niệm thời đại học, ly giữ nhiệt, uống nước ấm tốt cho dạ dày.”

“Anh như thế nào cảm thấy em chính là “phù thủy nhỏ” nhỉ, động một tí liền lấy ra một đống nước thuốc.” Lâm Thân chọc cười nhìn cô, “Còn xem anh như đại thúc đầy mỡ lúc trung niên, cho anh ly giữ nhiệt.....không phải là cũng có câu kỷ* chứ!”

(*Câu kỷ hay còn gọi là hạt kỷ tử: có vị đắng xen lẫn một chút vị chua nhưng kèm theo cảm giác ngọt ở hậu vị, có thể ăn tươi hoặc khô. Có hàm lượng cao vitamin và khoáng chất: sắt, kẽm, chất xơ, vitamin C & A, chất chống oxy hóa.

Câu kỷ tử có tác dụng tăng cường thị lực, giúp giảm cân, chống trầm cảm, thải độc gan, tăng cường hệ miễn dịch, giảm đau, làm đẹp da....)

“Không phải đâu, em cảm thấy những cái này sử dụng rất tốt, em lại không kịp chuẩn bị những thứ khác cho anh, em.....” Cá Cá thực bối rối.

A Thất tranh thủ đem mấy cái này ôm lấy: “Sinh hoạt của anh ấy đều là tôi đến chú ý, đừng nghe anh ấy nói vớ vẩn, mấy cái này tôi trước thay anh ấy nhận.”

Lâm Thân đoạt lại những đồ này từ trong tay A Thất: “Trả lại cho tôi, không có phần của cậu!”

Cô chưa từng thấy qua bộ dáng diễn viên của anh, nhưng là thấy anh ở ngoài đời thật dễ thương.

Cá Cá nhìn bóng lưng của Lâm Thân nói với chính mình.

Bạn đang đọc Bên Bờ Biển, Tìm Thấy Em! của Vu Cá Cá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi moka1205
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.