Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên Lạc, Mất Liên Lạc

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Hai người mới quen nhau ba ngày, lại phải đối mặt khảo nghiệm xa nhau ba tháng.

Lâm Thân lo lắng Cá Cá từ nhỏ đã quen độc lập, đối với tình cảm lại chậm chạp, sợ sẽ thoáng một cái trở nên lạnh nhạt. Trong lúc này, chỉ có thể thông qua cầu nối là wechat. Lại phát hiện, chính mình ngay cả tự do nhắn tin cũng không có cách thực hiện.

Thời điểm công việc kết thúc anh nắm chặt thời gian, hai mắt nhìn một cái, nhưng cô nhóc chưa từng xuất hiện......

Lúc đoàn phim rảnh rỗi, Điền Viên (nữ diễn viên mới) mời mọi người trà sữa và cà phê, cô cầm đem tới cho Lâm Thân.

Điền Viên: “Tôi không biết anh thích uống cái gì, nên cầm một ly giống nhau.”

Lâm Thân không hề có cảm xúc đem ra ly giữ nhiệt của mình: “Tôi có chuẩn bị, tôi uống cái này.”

Sau đó, mở ra nắp ly liền uống, vị nam thần hài hước thế là bị bỏng, vẻ mặt lúng túng xuất hiện.......

Khi A Thất ở bên cạnh nhìn thấy, tay cầm nước thuốc vạn năng đem ra: “May mắn có nước thuốc vạn năng, mau bôi lên!”

“Thì ra nguyên bộ là sử dụng như vậy..........” Lâm Thân lắc đầu, tự nói một mình.

Anh đột nhiên nhớ đến cô, lập tức mang ra di động kiểm tra xem cô có hay không gửi wechat đến.

Ước chừng một buổi sáng, Cá Cá một tin wechat cũng không gửi tới!

Anh mất mát đem di động vứt qua một bên, lôi kéo một chút dây da trên cổ tay, liền bị dội bắn ngược trở lại in một dấu nhỏ!

“Ahhhhhh!!! Thật không có lương tâm...........” Ánh mắt của nam thần thực uể ỏi, một bộ không yên lòng.

“Anh Thân, anh có mệt không, tôi có thuốc mỡ bạc hà, anh dùng không?” A Thất lại đây chọc cười.

“Anh có phiền hay không!” Nam thần đưa tay đem cậu bắt trở lại, “Thôi thì, vẫn là dùng một chút đi......”

“Haizz, sáng hôm nay Cá Cá có gọi điện thoại tới không?” Lâm Thần ngồi ở bên cạnh A Thất hỏi, “Anh nhìn điện thoại cá nhân của tôi xem!”

“Cũng không có!” A Thất khiếp đảm nhìn anh: “Điện thoại, tin nhắn, wechat, một cái cũng không có. Điện thoại của anh vẫn luôn ở trong tay tôi.”

“Oh, tôi biết rồi.” Cả người nam thần không tốt, nhưng anh vẫn chưa chết tâm: “Anh nhớ sạc pin điện thoại cho tôi, hai cái đều phải đầy pin!”

Lâm Thần nói thầm, cô nhóc này đến tột cùng đang làm cái gì vậy, vì cái gì một chút tin tức đều không có?

Vừa mới qua một ngày, anh luôn nhớ đến cô, còn cô liền vui vẻ tự mình chơi đùa sao?

Sớm biết như vậy sẽ không mua cho cô cây nạng, để cô ở nhà là tốt rồi!

Cá Cá đương nhiên không quên được Lâm Thân, về nước mới biết được, quảng cáo có mặt anh ở khắp mọi nơi. Có thể ngay cả chính anh cũng không để ý, ngày hôm qua bên trong một đống đồ ăn anh mua cho cô, trên bao bì đồ uống và sữa chua đều có anh.

Vào buổi sáng, cô một bên ăn bữa sáng, một bên tay cầm hộp sữa chua có khuôn mặt tươi cười của anh chụp ảnh chung. Thời điểm đổi thuốc, cô đặt đồng hồ báo thức ở bên cạnh chụp một tấm, để nói cho anh biết cô đã đúng giờ thay thuốc. Lúc đi ra ngoài dạo bộ, cũng chụp một tấm chính mình với cây nạng. Hơn nữa, ngày hôm nay còn xem phim anh diễn, cô cũng chụp ảnh cô và anh trong tivi.

Cá Cá đem bốn tấm ảnh ghép thành một tấm, chuẩn bị buổi tối gửi cho anh.

Ngoại trừ những việc này, Cá Cá cũng có một việc tạm thời không muốn báo cáo cho Lâm Thân.

Ví dụ như Cá Cá đã bắt đầu chuẩn bị hồ sơ, tìm kiếm cơ hội làm việc ở trên internet. Cá Cá từ nhỏ đã không chịu thua kém, cô tuyệt đối không buông bỏ những thứ mà cô chưa nắm bắt được; mặt khác chính là, chân của cô vẫn chưa tốt, anh nhất định không nghĩ đến cô chạy tới chạy lui đi phỏng vấn.

Nhưng là cô có kế hoạch cũng như có cách làm của mình.

Bởi vì, cô là Cá Cá.

Cá Cá ngồi ở trong thư phòng, mở ra đề cương luận văn và phương án thiết kế tham dự thực tập trước kia, thân trên thì mặc áo sơ mi đứng đắn, ở dưới lại mặc quần ngủ với dép lê, bộ dáng nghiêm trang đang tiến hành “phỏng vấn qua internet”.

Cá Cá gửi mail đề xuất chính mình với thầy hướng dẫn ở Đại học Luân Đôn, để thầy cho cô thư giới thiệu, tranh thủ cơ hội làm việc tại tập đoàn thiết kế kiến trúc nước ngoài tại chi nhánh Trung Quốc.

Đồng thời, cô còn liên lạc với các bạn học ở thời điểm đậu khoa chính quy Học viện kiến trúc Thanh Hoa năm đó, có một số người đã tự mình xây dựng sự nghiệp, cô muốn đi nói chuyện thử xem.

Một ngày này, Cá Cá đã sắp xếp rất đầy đủ.

Cuối cùng, lúc thời điểm mặt trời lặn xuống núi, sau khi Cá Cá cùng với ba mẹ xem hết tin tức thời sự, cô liền cầm điện thoại di động của mình trở về phòng.

[Anh vẫn chưa kết thúc công việc sao? Em báo cáo ngày hôm nay cho anh, anh không cần trả lời, gửi icon cho em biết đã xem là tốt rồi.]

Cá Cá đã sớm chuẩn bị tốt hình ảnh và gửi qua wechat cho Lâm Thân.

Bốn tấm hình trong một ảnh như sau:

Ảnh thứ nhất_7:30, cùng với anh ăn bữa sáng (Ảnh chụp Cá Cá cầm hộp sữa chua có hình Lâm Thân)

Ảnh thứ hai_10:00, đúng giờ đổi thuốc (Ảnh chụp Cá Cá đang thay thuốc)

Ảnh thứ ba_10:30 – 11:00, đi dạo ở bên ngoài 30 phút (Ảnh chụp Cá Cá với cây nạng)

Ảnh thứ tư_12:30 – 14:00, xem phim của anh (Ảnh chụp Cá Cá và Lâm Thân đang sắm vai nhân vật trên tivi)

Bên phía đoàn phim, A Thất phát hiện wechat của Lâm Thân có tin nhắn mới, liền nhìn chằm chằm khi nào thì nghỉ ngơi.

Lâm Thân đối với một động tác diễn của mình không hài lòng, yêu cầu lặp lại với tổ đạo diễn.

Đạo diễn hô dừng, để cho chuyên gia hóa trang trang điểm lại, nhân tiện để cho mọi người nghỉ ngơi tí.

A Thất vội vàng chạy qua, đem theo ly giữ nhiệt: “Lần này là nước ấm, không sợ bị bỏng miệng!”

Lâm Thân cầm lấy, mới vừa uống một ngụm, liền nghe thấy A Thất nói: “Có wechat!” Lâm Thân hưng phấn, thế là bị sặc nước.

Điền Viên ở bên cạnh cười đi tới: “Đây thực sự là một cái ly giữ nhiệt kỳ lạ....”

“Dùng từ không đủ chuẩn xác, là thần kỳ không phải kỳ lạ!” Lâm Thân sửa chữa Điền Viên.

Lâm Thân vừa uống nước vừa xem wechat, A Thất đều nhìn ra được trong lòng anh đang rất vui sướng: “Anh Thân, là ai á, cô gái chống nạng kia?”

Lâm Thân đá cậu một cước: “Nói cái gì vậy, chân người ta bị thương chỉ là tạm thời chống nạng vài ngày!”

“Vậy cũng không có nói sai a........” A Thất trêu chọc, “Nhất định là cô ấy! Tôi nhìn thấy anh đã chờ một ngày rồi. Cô ấy gửi cái gì vậy?”

A Thất đi qua giả bộ nhìn lén, bị Lâm Thân đẩy ra: “Tránh ra! Tránh ra!!”

Lâm Thân cũng bắt chước theo hình ảnh gửi wechat của Cá Cá, lưu lại ảnh rồi trả lời.

[Đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đổi thuốc, đúng giờ vận động đánh giá đáng khen, còn xem phim anh đóng, hôn một cái!]

[Anh ở bên này còn chưa kết thúc công việc, tranh thủ thời gian trả lời em, nhìn xem tấm ảnh bốn khung của anh như thế nào!]

Ảnh thứ nhất: cái ly này rất tốt (Lâm Thân cầm ly giữ nhiệt với trà sữa và cà phê trong cùng một khung ảnh)

Ảnh thứ hai: người cán bộ già bị bỏng (ảnh dùng thuốc đa năng bôi lên môi)

Ảnh thứ ba: thanh niên nâng cao tinh thần (ảnh Lâm Thân từ từ nhắm hai mắt thoa cao bạc hà)

Ảnh thứ tư: cô đơn trên giường (ảnh Lâm Thân trong phòng riêng tại khách sạn)

Lâm Thân vừa gửi tin qua, đạo diễn liền kêu gọi mọi người chuẩn bị quay phim!

Tin nhắn của Cá Cá đúng thực là thần kỳ, sau khi đạo diễn hô trở lại làm việc, Lâm Thân diễn lại động tác vừa rồi, làm một lần liền đã hoàn thành!

A Thất ở bên cạnh liền lầm bầm lầu bầu: không tin cũng không được, đây chính là sức mạnh của tình yêu!

Bạn đang đọc Bên Bờ Biển, Tìm Thấy Em! của Vu Cá Cá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi moka1205
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.