Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Là Người Thừa

Phiên bản Dịch · 1695 chữ

Lâm Thân đã quen mình là một nam thần, nghĩ rằng Cá Cá đời này chỉ thuộc về một mình anh, ai ngờ nửa đường lộ ra một người anh trai Thẩm Kiệt có sức sát thương!

Hơn nữa, vị anh trai Thẩm Kiệt này còn là một cơ trưởng với chữ “SOÁI” thật to dán trên mặt, Cá Cá vừa gặp mặt liền cho người ta một cái ôm.....

Lâm Thân lần đầu tiên cảm nhận được mình bị xem y như không khí tồn tại bình thường, anh không giúp được cô; anh chẳng qua chỉ là “bạn bè” của cô, muốn anh trai Thẩm Kiệt ở bên chăm sóc.

“Dạ dày của em không tốt, đừng uống coca, anh đổi cho em ly nước ấm!” Thẩm Kiệt cầm đi đồ uống trong tay Cá Cá.

Lâm Thân cau mày ở phía sau đều nghe được. Vừa lúc tiếp viên hàng không lại đây tặng đồ uống: “Lâm tiên sinh, anh uống nước gì ạ?”

“Coca, cho nhiều đá!” Anh tức giận với chính mình.

Tiểu ca ca cơ phó đi ra ngoài nghỉ ngơi, nhìn thấy Cá Cá lập tức đi tới: “Vu Trúc, em bị thương ở đâu, ngày hôm qua cơ trưởng lập tức đổi ca, để đưa em về.”

“Oh, ở chân, chấn thương nhẹ.” Cá Cá giải thích.

Tiểu ca ca cơ phó: “Em có quay trở lại Anh quốc không? Các tuyến đường bay của anh trai em đều vây quanh em mà bay.....”

Lâm Thân ở phía sau Cá Cá cố tình ho khan. Anh đeo tai nghe lên tai không muốn nghe nữa, nhưng sợ bỏ qua mấy tin tức mấu chốt, lại tháo tai nghe xuống.

Lâm Thân cảm thấy một đường trở về chính là dày vò, cuối cùng đã hạ cánh.

Máy bay dừng lại và hành khách đi hết, một số tiếp viên trẻ lôi kéo anh trai Thẩm Kiệt và Lâm Thân phải cùng hai vị nam thần chụp chung.

“Lâm Thân là vị nam thần lý tưởng trên màn ảnh, cơ trưởng Thẩm là nam thần ở bên cạnh chúng ta, ảnh chụp chung này rất quý giá!”

“Lâm Thân, hi vọng anh có cơ hội một lần diễn vai cơ trưởng!”

“Tôi cảm thấy giá trị nhan sắc của cơ trưởng Thẩm chúng tôi đến lúc đó cũng có thể diễn xuất cùng!”

.......Nhóm nhỏ tiếp viên hàng không đều thực sự hưng phấn.

Lâm Thân lúng túng gật đầu, Cá Cá đứng ở một bên cười trộm.

Sau khi xuống máy bay, anh trai Thẩm Kiệt lái xe đưa Cá Cá và Lâm Thân về nhà.

Cá Cá ngồi ở ghế trước, Lâm Thân ngồi ở phía sau, ba người lúng túng nói chuyện với nhau.

“Lâm tiên sinh là diễn viên trong nước, hai người như thế nào biết nhau?” Thẩm Kiệt phá vỡ bầu không khí trước.

Cá Cá thông qua gương nhìn Lâm Thân ở phía sau.

“Tại sân bay gặp phải.” Lâm Thân không muốn giải thích, nói qua loa.

Cá Cá lo lắng cuộc nói chuyện nhạt nhẽo, vội vàng tiếp lời: “Có phóng viên bên giải trí theo dõi săn tin, vừa vặn em ở đó, giúp anh ấy giải vây.”

“Em rất giỏi thoát khỏi rắc rối.” Thẩm Kiệt cười nhìn Cá Cá.

“Lâm tiên sinh.....” Thẩm Kiệt tiếp tục.

“Cơ trưởng Thẩm vẫn nên gọi tôi là Lâm Thân đi!” Lâm Thân ngắt lời anh.

“Tôi cũng cảm thấy gọi Lâm tiên sinh không được tự nhiên, cậu cũng đổi giọng gọi tôi là Thẩm Kiệt đi. Các chị em tiếp viên hàng không trong đội bay của tôi đều là fan của Lâm Thân, không ngờ rằng fan của cậu ngay cả ở nước ngoài đều có, còn chạy đến Anh quốc rồi!” Thẩm Kiệt nói lời bộc bạch nhìn thoáng qua Cá Cá.

“Em không phải như vậy, em thậm chí không biết anh ấy là ai!” Cá Cá vội vàng giải thích, “Em chỉ là giúp đỡ thôi!”

Thẩm Kiệt ở một bên lái xe thiếu chút nữa là cười ra tiếng.

Nhưng là Lâm Thân ở phía sau lại tức giận đến đổ mồ hôi: “Thật may vì được em ra tay cứu giúp!”

“Haha Lâm Thân, cậu đừng để bụng, đứa nhỏ này chính là rất ngốc, cậu quen rồi sẽ tốt thôi.” Thẩm Kiệt nói cho Lâm Thân, “Em ấy tuy rằng không biết cậu là ai, nhưng nhất định được em ấy thông qua ánh mắt xác nhận, mới có thể ra tay cứu giúp.”

“Em là thông qua ánh mắt xác nhận, em thấy anh ấy không giống người xấu!” Cá Cá tiếp tục nói, “Thế nhưng ánh mắt của anh ấy không ra làm sao hết, anh ấy gọi em ‘huynh đệ’......”

“Em lúc đó ăn mặc......rồi cái dáng người của em.........” Lâm Thân lắp ba lắp bắp không biết nói tiếp như thế nào, “Nếu biết em là nữ sinh thì đã không mạo phạm rồi."

Thẩm Kiệt cười nhìn hai người y như hai đứa trẻ, cuối cùng cũng đưa Lâm Thân về đến nhà.

“Đưa cậu đến đây thôi, tạm biệt!” Thẩm Kiệt giúp Lâm Thân lấy hành lý xuống, “Sau này ở sân bay có gì không tiện, có thể liên lạc cho tôi.”

Cá Cá đưa chân xuống xe, nhảy tưng tưng đến bên cạnh Lâm Thân, nhìn vào mắt của anh, nhịn không được cười nói: “Mau trở về nghỉ ngơi, người bận rộn, lần sau còn cần cứu giúp, liên hệ wechat a!”

Lâm Thân nghĩ muốn ôm cô, lại cảm thấy thời cơ không thích hợp, nghĩ muốn sờ sờ đầu của cô, cũng lại cảm thấy không ổn, đành xấu hổ mang hành lý đi vào, vươn tay làm động tác tạm biệt: “Vậy tạm biệt, mấy ngày này chân vẫn chưa tốt đừng đi ra ngoài.” Anh muốn nói, em không cần ra ngoài anh đến gặp em, nhưng không nói ra lời.

Thẩm Kiệt đưa Cá Cá về đến nhà, đỡ Cá Cá xuống xe, tiến vào cửa.

Cá Cá ở trong phòng thay quần áo, thu thập hành lý. Thẩm Kiệt và mẹ Cá Cá ở phòng khách nói chuyện.

[Cảm thấy anh trai Thẩm là người chủ của gia đình] Lâm Thân gửi tin nhắn wechat.

[Oh, ở trong lòng mẹ em, địa vị của anh ấy còn cao hơn em] Cá Cá

[Quan hệ này thực vi diệu a] Lâm Thân

[Em cũng đã quen rồi] Cá Cá

[Anh không quen!] Lâm Thân

[..........] Cá Cá

[Icon biểu cảm mặt đỏ bí xị] Lâm Thân

Lâm Thân buông điện thoại xuống, chuẩn bị đi tắm, nhìn thấy chính mình ở trong gương, bất lực làm vẻ mặt tức giận.

Mẹ Cá Cá và Thẩm Kiệt một bên nói chuyện phiếm, một bên chuẩn bị bữa tối.

“Vu Trúc đúng là mắt kém, không biết con bé đang suy nghĩ cái gì nữa?!” Mẹ Cá Cá

“Em ấy rất tốt, không bao giờ làm dì lo lắng về bài vở hay bài tập.” Thẩm Kiệt dỗ dành bác gái: “Dì coi con như con trai, con cũng xem mình giống anh trai che chở em ấy.”

“Cũng không biết bước tiếp theo nó có kế hoạch gì, tiếp tục quay về đi học, hay là trở về nước làm việc?” Mẹ Cá Cá nhìn cô thở dài.“Việc xây dựng sân bay mới cần phải được cải thiện trong giai đoạn thứ hai. Nếu em ấy sẵn sàng đi, con sẽ giúp em ấy liên hệ.” Thẩm Kiệt lớn tiếng nói cho Cá Cá nghe.

“Sân bay mới quá xa, dì không quản được nó.” Mẹ Cá Cá muốn đem cô buộc tại bên người: “Ở lại trường học của bọn dì làm trợ giảng cũng không tồi.”

“Con ở tại Anh quốc không phải cũng có thể sống sót quay trở về sao, con đã lớn rồi không thể lúc nào cũng để mẹ che chở, mẹ yên tâm đi.” Cá Cá lập tức tỏ thái độ.

“Vậy con phải đi làm việc ở sân bay, ở bên cạnh Thẩm Kiệt, mẹ mới yên tâm.” Mẹ Cá Cá vẫn là không cam lòng vì hai người tạo cơ hội.

“Tại sao con làm cái gì cũng phải sống cùng với ai mới được á, con đã 21 tuổi rồi......” Cá Cá chống cự lại.

Lúc này, wechat lại vang lên, mẹ Cá Cá ghét bỏ nhìn cô: “Đúng vậy, lớn như vậy rồi, thật không biết ai có thể dễ dàng khoan nhượng con?!”

[Cơm chiều ăn cái gì, anh ta mang em đi ăn hả?] Lâm Thân

[Ba mẹ em được nghỉ hè, nên lưu anh ấy ở lại nhà ăn cơm.] Cá Cá

“Gọi thực thân thiết”, Lâm Thân lầm bầm lầu bầu.

[Vậy em ăn cơm với nhà đi] Lâm Thân

[Anh cũng mau đi ăn đi] Cá Cá

[Anh không ăn] Lâm Thân

[Lại giảm béo?] Cá Cá

“Em mới béo đó!” Lâm Thân cắn răng gõ từng chữ trên wechat [Tức giận ăn không vô], nhưng nghĩ lại rồi xóa đi, nhắn lại câu khác [Oh]

Sau khi ăn cơm chiều, Cá Cá ở ban công chào tạm biệt Thẩm Kiệt.

Lâm Thân cùng với team của mình họp qua điện thoại bàn bạc công việc của ngày mai.

Đột nhiên ý thức được, bắt đầu từ ngày mai, phải liên tục ở đoàn phim hơn 100 ngày. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, 7 giờ 43 phút tối, lập tức lấy điện thoại ra.

[Đem địa chỉ chỗ ở nhà em gửi định vị qua đây, ngay lập tức] Lâm Thân gửi wechat cho Cá Cá

[Có chuyện gì] Cá Cá

[Em cần phải thay thuốc, anh đến đưa em đi] Lâm Thân

[Ngày mai em đến bệnh viện đổi thuốc, anh đừng chạy đến] Cá Cá

[Nhanh lên, định vị] Lâm Thân

[Ầy] Cá Cá đem định vị gửi Lâm Thân

Lâm Thân cùng team qua loa kết thúc cuộc họp, liền cầm thuốc và chìa khóa xe chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc Bên Bờ Biển, Tìm Thấy Em! của Vu Cá Cá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi moka1205
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.