Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Muốn Mang Em Trở Về

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

Thiến Thiến vì giúp Cá Cá thăm dò Lâm Thân, không tiếc làm người xấu đưa ra đủ loại câu hỏi giải trí bát quái.

Trần Nhiên vì giúp Lâm Thân thoát nguy, không màng lộ ra chuyện riêng của hai vợ chồng trẻ.

Có những người bạn như vậy, thanh xuân của chúng ta thật đáng giá!

Mặc dù là người bạn thân tốt nhất của mình, nhưng Cá Cá cũng là lần đầu tiên nghe về chuyện gặp gỡ của Trần Nhiên và Thiến Thiến.

Trần Nhiên: “Năm đó, trong buổi biểu diễn chào đón tân sinh tại trường, tôi đã hát bài “The only” của Vương Lực Hoành, ở dưới khán đài một mảnh mê muội!”

Thiến Thiến cắt ngang lời anh: “Này, sao anh không biết xấu hổ ở trước mặt Lâm Thân nói chính mình làm toàn bộ mê muội, người ta chính là có hàng triệu fan hâm mộ đó.”

Trần Nhiên tiếp tục nói: “Sau đó, tôi liền phát hiện có một cô gái luôn xuất hiện ở bên cạnh mình, ở sân bóng rổ, nhà ăn, thư viện..... giống như đi đến đâu đều cũng có thể gặp nhau, nghe đâu tôi đi siêu thị mua nước, cô gái kia cũng sẽ đi theo mua một chai có cùng mùi vị, lặng lẽ cùng tôi uống.....”

Cá Cá chu chu miệng nhìn Thiến Thiến: “Hóa ra, những câu chuyện cổ tích không nhất định đều là gạt người!”

Trần Nhiên chặn ngang ôm Thiến Thiến: “Sau đó, Thiến Thiến của các người đã trở thành người duy nhất của tôi!”

Lâm Thân vỗ tay: “Hoàn hảo, đúng là một cô gái rất dũng cảm!”

Cá cá ánh mắt nghi hoặc nhìn cô bạn thân mà mình quen thuộc: “Thiến Thiến sao có thể á?! Cô ấy từ nhỏ đến lớn tồn tại giống như một nữ thần, người theo đuổi xếp thành một đoàn!”

Trần Nhiên mĩ mĩ đát*: “Lão bà của tôi chính là như vậy ra tay đoạt lấy ~”

(Mĩ mĩ đát = 美美哒 (meimei da): là một ngôn ngữ mạng, xuất phát từ từ gốc 么么哒 (momo da). Momo da khi đọc nghe giống như tiếng hôn “moa/mua” nên nó được xem là biểu hiện của tình yêu khi người lớn hôn trẻ em, hoặc biểu thị nụ hôn.

Cho nên, sau này vì nghe rất dễ thương nên giới trẻ ghép thành nhiều từ khác nhau như: 摸摸哒 (momo da): chạm chạm nè, 萌萌哒 (mengmeng da): dễ thương/cưng cưng nè, 棒棒哒 (bangbang da): thông minh/xịn sò nè...

Vì vậy, từ 美美哒 (meimei da): xinh xắn/ xinh đẹp nè. Các bạn có thể hiểu tác giả mô tả anh Nhiên đang dùng chất giọng quyến rũ nói với chị Thiến.)

Thiến Thiến nhìn Cá Cá và Lâm Thân nói: “Em không giống như một nữ thần, em cho đến bây giờ cũng không có cao lãnh, Cá Cá mới đúng là như vậy. Nhờ mẹ nghiêm khắc của Cá Cá ban tặng, em năm đó mới có thể ra tay đoạt. Mẹ cô ấy nuôi cô ấy như một thằng con trai, không được để tóc dài, không cho tham gia các hoạt động có liên quan ca hát, cả mấy thứ vũ đạo và diễn xuất, cô ấy chỉ có hai bộ quần áo của trường để thay đổi, các nam sinh thích cô ấy đều bị đi tìm phụ huynh......”

Lâm Thân nhìn Cá Cá ở bên cạnh, tưởng tượng bộ dáng của cô trước đây, đột nhiên có một cảm giác đau lòng. Cô gái quật cường gầy yếu này rất khác so với những cô gái cùng tuổi, cô không hiểu được cách trang điểm cho mình, ăn mặc đơn giản mộc mạc, không xem phim truyền hình hay các chương trình giải trí, thậm chí cự tuyệt và thành kiến với diễn viên đều là những dấu ấn lưu lại đến khi trưởng thành.

Giờ phút này, anh nghĩ muốn ôm chặt lấy cô, để bù đắp sự ấm áp cô đang thiếu trong thời gian trưởng thành. Tuy nhiên, anh không thể làm điều đó trước mặt Trần Nhiên và Thiến Thiến, bởi vì anh còn chưa nghĩ ra cách nào tốt cùng cô đối mặt với áp lực trong tương lai, như thế nào làm cho cô cảm thấy an toàn, làm thế nào thuyết phục cha mẹ cô tin tưởng anh là người xứng đáng giao phó. Anh muốn cho cô một cuộc sống như một cô công chúa mà các cô gái mong đợi.

Cá Cá không muốn nghe lại những chuyện trước kia nữa: “Đều là quá khứ, đừng đề cập đến nữa, tớ hiện tại không phải tốt lắm sao?”

Thiến Thiến đi qua ôm Cá Cá: “Tớ hi vọng cậu có thể gặp được ai đó, làm cho cuộc sống của cậu tốt hơn.”

Thiến Thiến nhìn Lâm Thân: “Idol, kỳ nghỉ của anh đã kết thúc rồi, ngày mai sẽ phải quay về, chúng ta đưa Thiến Thiến đi vào nghỉ ngơi thôi!”

“Chân của em bị thương, cũng không thể ở đây chơi được, em theo anh quay về Bắc Kinh đi!” Lâm Thân muốn mang Cá Cá đi, “Anh mang vé máy bay đi đổi cho em, em đi với anh trở về.”

“Cá Cá, em nói cho anh thông tin chuyến bay của em.” Lâm Thân hỏi Cá Cá, “Anh muốn nhanh chóng đổi để có được chỗ ngồi tốt, nếu không là không còn kịp.”

“Là Air China, vẫn còn kịp!” Trần Nhiên nói cho Lâm Thân, “Anh trai của Cá Cá làm việc tại Air China, thay đổi vé rất dễ.”

“Qúa tốt rồi, là Air China à.” Lâm Thân hỏi Cá Cá, “Em còn có anh trai?”

“Anh trai của gia đình thế giao!” Trần Nhiên nhắc nhở Lâm Thân.

Lâm Thân nhớ ra vị anh trai của gia đình thế giao này là con rể được mẹ Cá Cá nhắm trúng. Mặc kệ anh ta là ai, thay đổi vé về Bắc Kinh là quan trọng nhất.

“Cá Cá, em tìm anh trai giúp đỡ, anh muốn đưa em trở về!” Lâm Thân kiên định nhìn Cá Cá.

Qủa nhiên không phải là một người anh trai bình thường, mọi việc có thể làm thỏa đáng rồi.

Giờ Bắc Kinh, chủ nhật ngày 18 tháng 8, 9:00 sáng Cá Cá cùng Lâm Thân trên Air China CA976, cùng nhau quay trở về Bắc Kinh.

Buổi sáng, Trần Nhiên và Thiến Thiến lái xe đưa Cá Cá và Lâm Thân đến sân bay Changi, xe dừng tại hầm bãi đỗ xe.

Lâm Thân muốn cõng Cá Cá đi, Cá Cá khăng khăng muốn ngồi trên vali có bánh xe: “Cái vali này của em siêu cấp bền chắc và linh hoạt, đi theo em qua rất nhiều nơi rồi, em rất thích ngồi ở trên để cho người khác đẩy đi, mau lại đẩy em đi đi!”

Trần Nhiên cũng cảm thấy Lâm Thân ở sân bay đi lại không tiện, cũng cản lại anh cõng Cá Cá đi. Lâm Thân đành phải kéo Cá Cá đang ngồi trên vali.

Mọi người vừa mới từ thang máy ở bãi đổ xe tiến vào đại sảnh, chợt nghe thấy một âm thanh vang lên kêu gọi: “Vu Trúc, Lý Thiến!”Phía trước có một cơ trưởng đẹp trai cao lớn hướng bên này vẫy tay, đây là vị anh trai trong truyền thuyết của Cá Cá.

Thiến Thiến sớm một bước chạy hướng đến cơ trưởng: “Anh Thẩm Kiệt, anh như thế nào ở chỗ này?”

Thẩm Kiệt đáp lại Thiến Thiến: “Hôm nay vừa đúng lúc anh bay đến đây!”

Lâm Thân phụ giúp Cá Cá cũng theo lại đây, vừa nhìn đến Thẩm Kiệt, cô liền buông chân chạy đến trước mặt ôm Thẩm Kiệt một cái.

Cá Cá: “Anh ~ ~ ~! Anh xem em có phải hay không lại cao thêm rồi?”

Thẩm Kiệt kéo Cá Cá lại gần mình so sánh: “Cao rồi, lại cao thêm 1cm nữa rồi, chính là không có thịt.”

Lâm Thân liếc mắt nhìn sang Cá Cá, lôi kéo vali mang đến phía sau.

Cá Cá vội vàng hướng mọi người giới thiệu: “Đây là anh trai tớ Thẩm Kiệt, cơ trưởng của Air China; anh trai, đây là Trần Nhiên, Thiến Thiến và còn đây là........”

Lâm Thân chăm chú lắng nghe xem Vu Trúc – Cá Cá đại tiểu thư sẽ hướng anh trai Thẩm Kiệt của cô giới thiệu như thế nào, Cá Cá cũng không phát ra tiếng, chỉ thấy cô kiễng gót chân thì thầm vào tai Thẩm Kiệt vài câu.

Thẩm Kiệt cười gật đầu hướng Lâm Thân vươn tay: “Anh đã biết, đều là người của mình.”

Lâm Thân vội vàng bước tới và bắt tay: “Cơ trưởng Thẩm, xin chào.”

Sau đó, Thẩm Kiệt vỗ vỗ lên vai Trần Nhiên: “Chúng ta đã gặp qua, Vương Lực Hoành của Singapore!” Mọi người đều cười, “Cảm ơn cậu và Thiến Thiến đã chiếu cố Vu Trúc.”

Lúc này mọi người đơn giản tán gẫu vài câu, sau đó nói lời tạm biệt.

Thẩm Kiệt xoay người ý bảo Lâm Thân đi theo anh: “Theo tôi đi đến phòng nghỉ nhân viên đi, nơi đó rất an toàn. Nhưng mà, hiện tại cậu vẫn nên đeo khẩu trang che dấu một chút. Tôi đi trước, cậu đi theo tôi.”

Lâm Thân gật đầu. Sau đó, Thẩm Kiệt cõng Cá Cá bước đi. Lâm Thân đành phải kéo hành lý của mình và Cá Cá đi theo phía sau bọn họ.

Cá Cá ngượng ngùng quay đầu nhìn Lâm Thân, Lâm Thân hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, cố ý kéo vành mũ thấp xuống không nhìn cô.

Từ phòng nghỉ đến khoang thương gia, Thẩm Kiệt dốc lòng chiếu cố Cá Cá làm cho Lâm Thân cảm thấy sự tồn tại của chính mình rất dư thừa.

Thẩm Kiệt đem Lâm Thân và Cá Cá sắp xếp ở khoang thương gia phía sau khoang điều khiển.

Chỗ ngồi của Cá Cá ở cạnh lối đi hàng đầu tiên để thuận tiện chăm sóc, chỗ ngồi của Lâm Thân ở hàng thứ hai sát cửa sổ tương đối bí mật.

Thẩm Kiệt đặt Cá Cá lên chỗ ngồi, Cá Cá quay đầu nhìn xung quanh tìm Lâm Thân.

Lâm Thân đang muốn đứng dậy đi tìm cô, bị mấy tiếp viên hàng không lặng kẽ giữ lại yêu cầu ký tên và chụp ảnh chung.

Sau khi Lâm Thân lịch sự ở lại chụp ảnh chung, hướng nhóm tiếp viên hàng không chỉ về Cá Cá, ý bảo anh phải đi qua tìm cô, nhận được phản ứng của tiếp viên Giáp: “Vị tiểu thư kia gọi là Vu Trúc, chúng tôi cùng cô ấy rất quen thuộc........”

“Rất quen thuộc”, Lâm Thân trong lòng nghĩ liền tức giận.

Bạn đang đọc Bên Bờ Biển, Tìm Thấy Em! của Vu Cá Cá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi moka1205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.