Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ khác ngày đêm tranh giành còn chúng ta ngồi xem tình hình

Phiên bản Dịch · 2048 chữ

Bọn hắn ngồi trên bãi cỏ. Trần Tầm nằm úp lên trên mặt cỏ, cảm nhận luồng gió nhẹ phả vào mặt, ánh mắt dần chìm vào trầm tư.

“Ọ ò?” Đại Hắc Ngưu nhảy lên người Trần Tầm.

“Lão Ngưu, ngươi muốn nghe câu trả lời của ta sao?”

“Ọ ò~”

“Ta nghĩ nếu đó là gia đình và bằng hữu của ta thì không quá khác biệt.”

Trần Tầm trầm giọng nói: “Đối với người bình thường mà nói, trăm năm có quá nhiều sinh ly tử biệt, không phải họ đều đang sống hạnh phúc sao? Dù sao thống khổ cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn, ngay cả người bình thường cũng không thể sống mãi trong quá khứ được.”

“Ọ ò ọ ò~” Đại Hắc Ngưu nặng nề gật đầu, khi bọn hắn còn ở thôn nhỏ trên núi đã đưa tiễn rất nhiều người, người thân của những người đã qua đời cũng đang sống rất tốt.

“Nhưng tuổi thọ của Trúc Cơ kỳ cũng không quá bốn trăm năm, nếu để trạng thái tinh thần ảnh hưởng quá nhiều thì có thể sư tôn của họ sẽ lo lắng điều đó gây bất lợi cho việc tu hành.”

Trần Tầm khẽ cười nói. Hắn nhìn lên trên trời, bầu trời cao xa, trong xanh với những dải mây trắng nhẹ nhàng trôi trông như cánh buồm trắng bồng bềnh giữa mặt biển.

Hắn tiếp tục lẩm bẩm: “Đoạn tuyệt phàm tâm... Ôi, cái gì mà đoạn tuyệt phàm tâm? Chúng ta không phải đều là người sao? Tu Tiên giới này cũng không dùng đạo lý đối nhân xử thế, vậy thì có khác gì người thường.”

“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu hung hăng đẩy Trần Tầm một cái, đây không phải điều nó muốn nghe.

“Ngươi đang làm gì vậy!” Trần Tầm giả vờ tức giận, bối rối.

“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu khịt mũi một cái lại đẩy Trần Tầm.

“Bổn tọa còn có một lò đan dược chưa luyện, Tây Môn Hắc Ngưu, hôm khác lại gặp.” Trần Tầm nằm trên mặt đất ôm quyền, đột nhiên thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.

“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu tức giận kêu lên rồi vội vàng đuổi theo, Trần Tầm quay lại nhìn nó.

Xa xa một người một trâu đánh nhau, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng quát to: “Lão Ngưu, chúng ta khác, chúng ta trường sinh vĩnh viễn, chẳng lẽ ở thế gian này không được chơi búp bê sao? Mỗi ngày đi tiễn người, rồi mỗi ngày giống như ngươi ở đó than thở sao? Ta ăn no rồi không có việc gì làm chắc mà phải như ngươi?”

“Ò ọ!” Đại Hắc Ngưu gầm lên một tiếng, Trần Tầm bị đẩy bay lên trời.

“Mẹ kiếp!” Trần Tầm giận dữ nói: “Lão tử biết ngươi muốn nghe cái gì. Được, ta sẽ nói cho ngươi biết!”

“Ọ ò ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười, nó thích nghe Trần Tầm kể chuyện cho nó nghe, vì vậy nó nhanh chóng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trần Tầm, cũng không đánh nhau nữa.

“Chuyện của Cơ sư huynh liên quan đến tài sản và tính mạng, tính chất khác nhau, xử lý tốt cũng chỉ là một việc nhỏ, không ảnh hưởng gì.”

Khi Trần Tầm làm việc, hắn thích làm gì thì làm. Bây giờ còn chưa đạt tới đỉnh cao như thánh nhân, hắn chưa bao giờ nói về chuyện nhân quả với bằng hữu, cũng chưa bao giờ đòi hỏi phải đền đáp.

Nhân quả là đối đãi với khách qua đường xa lạ, cho dù hiện tại Cơ Khôn có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn hắn cũng không có tiếc nuối. Bọn hắn đã làm tất cả những gì trong khả năng rồi nên sẽ không bao giờ cản trở con đường phía trước của người khác.

“Nhưng chuyện về Liễu sư tỷ và Thạch sư huynh, ta mà dám nói lung tung sao? Đề nghị của ta chính là đừng bao giờ cho người khác lời khuyên về nhân sinh.”

Trần Tầm tức giận nói: "Nếu chúng ta có thể sống mãi mãi, chúng ta có thể có tâm lý như những người bình thường khác không? Người khác ngày đêm chỉ lo chuyện tranh giành, còn chúng ta không tranh không đoạt, chúng ta không phải người cùng thế giới với bọn họ.”

“Cho người khác ăn canh gà, độc chết thì phải làm sao? Chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được, giống như Lạc Phong vậy, chẳng lẽ chúng ta lại ép hắn ta ăn một viên Trúc Cơ đan hay sao?”

“Ọ ò ọ ò~~”

Đại Hắc Ngưu không ngừng dụi dụi Trần Tầm để lấy lòng, hiểu rồi hiểu rồi, nhưng nói đến canh gà bọn hắn làm, trong mắt nó lộ ra vẻ nghi ngờ, làm gì có độc...

“Lão Ngưu, tu luyện đi, sau này chúng ta chạy nước rút tới hoàng thành, đến lúc đó ta sẽ mua một ít vải tốt may y phục cho ngươi.”

“Ọ ò? Ọ ò Ọ ò Ọ ò?”

“Chắc chắn là như vậy, hoàng thành, nơi có tất cả những thứ tốt nhất trong thiên hạ, sau này sẽ được mở rộng tầm mắt rồi, ha ha.”

“Ọ ò~~~!” Đại Hắc Ngưu vui vẻ nhảy dựng lên. Việc Trần Tầm giỏi nhất là may y phục, sau đó nó đi theo Trần Tầm tiếp tục kế hoạch tu hành của bọn hắn.

...

...

Bỗng nhiên xuân sâu, bỗng nhiên hạ nông, bỗng nhiên thu mát, bỗng nhiên trời đông giá rét.

Tu luyện không có thời gian, đắm chìm trong đó cũng không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, ba mươi năm đã trôi qua kể từ khi Thạch Tĩnh và Liễu Diên nói lời chia tay.

Lúc trước sau khi bọn họ trở về, cả hai cũng buồn bã trong một thời gian ngắn. Trần Tâm cũng giải thích với bọn họ vài câu, nấu cho bọn họ một bữa cơm thật ngon sau đó bọn họ đã cáo biệt chuẩn bị bế quan tu luyện.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng hoàn toàn hiểu được một câu nói: Những người tu tiên dành rất nhiều thời gian để tu luyện và tìm kiếm cơ duyên, có lẽ cuộc sống này không tuyệt vời bằng trăm năm của một người phàm.

Cùng lúc đó, những năm này ở trong Ngũ Uẩn Tông lại có một vị thiên tài trẻ tuổi. Người này đã tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ trong thời gian ngắn ngủi không tới trăm năm.

Nhưng mọi người không nghĩ tới vị Thiên Linh Căn đó bởi vì Ngũ Uẩn Tông chỉ đối ngoại tuyên bố đó là một vị thiếu nữ.

Nhưng mà người này lại rất kiêu ngạo, không coi trời đất ra gì, không bao giờ để tu sĩ cùng thế hệ trong Ngũ Uẩn Tông vào mắt.

Thậm chí người này còn đi khiêu chiến các tu sĩ ở thế hệ trước nhưng mà đã bị các đại phong chủ dạy cho một bài học, sau đó đã trở nên trung thực hơn rất nhiều.

Nhưng đi tới chỗ nào cũng có người thán phục. Các sư đệ, sư muội đều theo đuổi.

Với tình trạng này, không ít tu sĩ Trúc Cơ của Ngũ Uẩn Tông lặng lẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thích người này một chút nào.

Tuy nhiên đánh giá từ thái độ và giọng điệu của người này, cả Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều cho rằng người này giống như một đứa trẻ chưa từng bị xã hội đánh đập tàn nhẫn.

Nhập thế hay không thật sự có một sự khác biệt rất lớn, không có nghĩa là sống càng lâu thì tâm càng trưởng thành. Ví dụ như một đứa trẻ tu luyện ngàn năm vẫn không hề có tiến triển, tính khí và kinh nghiệm của người đó có thể vẫn không thay đổi.

Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ đối với họ, Trần Tầm đã được những người đồng đạo Trúc Cơ công nhận là người có đấu pháp kém nhất, ngay cả pháp thuật tu hành mà hắn luyện tập đều dùng cho Luyện Khí kỳ.

Hơn nữa công pháp của bọn hắn đều là hàng đầy đường xó chợ. Người bình thường sẽ không bị thiên tài và cường giả nhằm vào, bọn hắn chỉ yên lặng làm tròn bổn phận của mình ở Ngũ Uẩn Tông mà thôi.

Ba mươi năm này điểm trường sinh vốn định tăng thêm vào pháp lực nhưng sau khi tăng thêm năm mươi mốt, trong cơ thể lại không có một dòng điện. Quả nhiên bọn hắn đã phát hiện Trúc Cơ kỳ cũng có ngưỡng giá trị.

Cho nên đành phải thêm điểm trường sinh còn lại vào phòng ngự, điều này rất quan trọng đối với việc tăng cường công pháp và pháp thuật, đồng thời còn có thể bảo vệ được kinh mạch.

Điểm trường sinh hiện tại của bọn hắn: Lực lượng 21, tốc độ 21, Tinh Nguyên vạn vật 20, pháp lực 51, phòng ngự 32.

Cho tới bây giờ Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chưa từng cảm thấy mình mạnh bao nhiêu hay bọn hắn phải dựa vào việc đánh giết để rèn luyện bản thân, cho dù pháp thuật của bọn hắn đã đạt tới trình độ vô cùng khủng khiếp...

Đi trong thiên hạ, bằng lòng làm một người bình thường, không chủ động đắc tội với người khác, có bản lĩnh tự bảo vệ mình là đủ rồi, không cần chứng minh đạo tâm vô địch, đó không phải tham vọng của bọn hắn.

Hôm nay, trong Linh Dược Viên.

Sắc mặt Trần Tầm rất bình tĩnh, vừa bước ra khỏi động phủ. Sau lưng chợt xuất hiện sóng hư vô, bóng người lần lượt hiện lên, dường như có tiếng nổ vô hình nào đó.

Một trận gió nhẹ từ cỏ cây chung quanh thổi tới, nhưng trong nháy mắt hắn đã đi tới cửa dược viên, tiến vào thiên địa ngũ hành, một bước chỉ xích thiên nhai ( gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt).

“Ọ ò~” Đại Hắc Ngưu nhẹ giọng kêu lên, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Trần Tầm, tốc độ tuy nhanh nhưng không còn tiếng rít gào nào nữa.

“Lão Ngưu, đi thôi.” Trần Tầm thản nhiên cười nói.

“Ọ ò...” Đại Hắc Ngưu cắn dây thừng trong miệng đưa cho Trần Tầm.

Trong cơ thể bọn hắn đang bắt đầu dâng trào một pháp lực khổng lồ, thần thức chi lực càng được tăng nhiều hơn, bây giờ đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ!

Nhưng Trúc Cơ đan cũng không có tác dụng, không thể tiếp tục tăng tu vi.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn nhau, pháp lực trong cơ thể đang từ từ giảm xuống. Cảnh giới của bọn hắn bắt đầu rơi xuống, so với lúc mới đột phá thì tu vi cũng chỉ tăng lên một chút.

Bọn hắn đang đi trên đường, Trần Tầm nói: “Lão Ngưu, trải qua mấy năm, cuối cùng ta cũng có thể xác định được một phương hướng.”

“Ọ ò?”

“Một môn pháp thuật, một môn luyện thể thuật, một môn thân pháp, một môn công pháp, ba cây Khai Sơn Phủ, mấy môn dò xét thuật tạm thời là đủ rồi.”

Khóe miệng Trần Tầm hiện lên một nụ cười thần bí: “Tham thì thâm. Nếu như lấy Hỏa Cầu thuật làm điểm xuất phát thì chúng ta đã có thể vô hạn tiến bộ rồi!”

Cố gắng kết hợp các loại tiểu pháp thuật, mở ra pháp thuật mới, hắn đã thử nhiều năm như vậy nhưng lại không có một chút hy vọng thành công nào, hắn chưa thể đạt tới cấp độ này.

Nhưng khi tăng tiến, tu hành nhiều pháp thuật như vậy, khám phá theo lộ trình hoạt động, hắn lại có được một linh cảm, hơn nữa hắn muốn bắt đầu làm điều đó.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.