Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa Lạc Phong sư huynh thăng tiên

Phiên bản Dịch · 1997 chữ

“Ò ọ…” Đại Hắc Ngưu kêu lên một tiếng. Trần Tầm nói có lý, pháp thuật trong Tu Tiên giới rất nhiều, không thể tu luyện hết.

Nhưng trong mắt Đại Hắc Ngưu vui mừng. Nó hiện giờ đã ở trên con đường nhập môn trận pháp xếp chồng, cũng đã bắt được một tia cảm hứng.

Hai bóng dáng càng ngày càng xa, trong nháy mắt đã biến mất ở bên ngoài Linh Dược Viên.

Hôm nay thời tiết âm u, mưa phùn. Bước chân của vô số đệ tử nhanh hơn, ngay cả tiếng xì xào cũng ít đi rất nhiều.

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu nhẹ nhàng đi đến bên bọn họ, mưa rơi tí tách tí tách nhưng lại không thể làm ướt được bọn họ vì đều nhờ vòng pháp thuật bảo hộ bao bọc xung quanh.

“Lão Ngưu, tính toán thời gian, giờ đã là cuối thu rồi.”

“Ò ọ.”

Trần Tâm thấp giọng thì thầm, ánh mắt bình thản, đi qua ven đường, khóe mắt nhìn những phong cảnh không thể nói là nổi tiếng trong núi, nhưng khắp nơi đều là lá rụng rực rỡ, không còn phong ba như trước nữa.

Không biết đã đi bao lâu, Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu tới Chấp Pháp điện nơi ở của đệ tử, có đầy người vây quanh bên ngoài một căn nhà gỗ, tâm trạng bọn họ đều sa sút.

Lạc Phong đi rồi, im ắng như khói bay theo gió, thậm chí không kịp từ biệt.

Tuy có không ít đệ tử ghét bỏ Lạc Phong sư huynh lải nhải quá nhiều, cũng hay xen vào việc của người khác quá mức nhưng lúc hắn ta đi rồi lại có vô số người đưa tiễn.

“Lão Ngưu, tuy chúng ta tiếp xúc ít người nhưng Lạc sư huynh thật sự là một người tương đối kinh diễm.”

“Ọ? Ò ọ!”

“Cả đời Lạc Phong sư huynh đều tu hành vì lý tưởng của mình, hiện giờ đã đạt được thành tựu viên mãn.”

Trần Tầm nhìn lên mây đen dày đặc trên bầu trời, vui vẻ chắp tay nói: “Đây mới là đại đạo mà Lạc Phong sư huynh theo đuổi, không phải cái gọi là cảnh giới tu tiên…”

“Ọ? Ọ~”

Đại Hắc Ngưu cũng nhìn về lên bầu trời, nó không hiểu nhưng vẫn vui vẻ thay Lạc Phong sư huynh.

Bất kể là ở Cửu Tinh cốc, hay là ở Ngũ Uẩn Tông, vô số người đều đang mù quáng theo đuổi cảnh giới và thực lực.

Chỉ có Lạc Phong giống như đang truy đuổi những người theo đuổi này, ngày đêm thúc giục các sư đệ sư muội quý trọng thời gian, chính mình lại không dao động bởi trường sinh và lợi ích.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu gặp quá nhiều người có tư chất bình thường, ai lại bằng lòng với vận mệnh? Cho dù là ca ca béo lúc trước, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng là vì mình hưởng lạc ở thế gian tốt hơn.

Lạc Phong chỉ là một người tu tiên tư chất bình thường, hắn ta ở trong tông môn làm công việc không đáng kể kia có thể nói là cố hết sức không lấy lòng, có khi còn có thể bị đệ tử âm thầm chửi bới và trêu chọc.

Nhưng Lạc Phong nhất định là một thoáng kinh hồng trong những năm tháng dài đằng đẵng của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu.

Bọn hắn không khổ sở, không buồn bã, giống như lẳng lặng thưởng thức một ngôi sao băng từ trên trời giáng xuống, từ phồn hoa đến sa đọa rồi lại tan vỡ...

Khóe miệng Trần Tầm nở một nụ cười, trong mắt tựa như đã nhận ra điều gì đó. Thì ra cái chết không nhất định phải là thống khổ, cũng không chỉ bi thương, tiếc nuối, cũng không cần cố ý trốn tránh, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

“Lão Ngưu, đi thôi, nhìn thấy có nhiều người đưa tiễn như vậy, ta yên tâm rồi. Lạc Phong sư huynh chắc hẳn cũng vì điều này mà cảm thấy vui mừng, chuyện hắn ta làm là có ý nghĩa.”

“Ò ọ~”

Trong mắt bọn hắn đều mang theo ý cười, đi về Cống Hiến điện.

Gửi bao nhiêu oán hận chia lìa đều dễ dàng héo úa. Thêm bao nhiêu mưa gió vô tình, mưa thu tí ti, hai bóng dáng dần dần biến mất trong cơn mưa phùn mông lung này.

Vô số người ở xa xa cũng chưa từng phát hiện có người tới, hai bóng dáng kia tựa hồ không lưu lại một chút vết tích.

Chẳng qua lúc đi ngang qua một gốc linh thụ, bước chân của bọn hắn dừng lại, khí tức đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng. Khai Sơn Phủ trên thắt lưng Trần Tầm run lên, sừng trâu của Đại Hắc Ngưu cũng đang rung động.

Ánh mắt của bọn hắn giống như bị hút vào, gắt gao nhìn chằm chằm cây linh thụ này, đột nhiên hét lớn:

“Hạc Linh thụ, Lão Ngưu, còn đang chờ cái gì nữa, động thủ!”

“Ò ọ!”

Ầm ầm——

Ầm ầm——

Một trận khói bụi thật lớn bùng lên, hai đạo thân ảnh dần dần rời đi chỉ để lại vô số hạt mưa rơi trên gốc Hạc Linh thụ bị sập kia, tiếng lạch cạch vang vọng một hồi lâu...

Trong Cống Hiến điện, một số trưởng lão cảm thấy đau đầu, vị sư đệ này sao lại dắt linh thú Hắc Ngưu tới? Trong ba mươi năm này, nếu không phải có bản sao chép, tiểu pháp thuật trong tông môn đều sẽ bị trao đổi hết sạch.

Mấu chốt là vị sư đệ này vẫn vui vẻ không biết mệt mỏi, giống như bị mê muội, khuyên cũng khuyên không được, những tiểu pháp thuật này có ích lợi gì với Trúc Cơ kỳ chứ.

Hôm nay Trần Tầm không đổi tiểu pháp thuật nữa mà đổi một số phương pháp luyện đan Luyện Khí kỳ khiến cho nhiều trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, xem ra khẩu vị của vị sư đệ này lại thay đổi rồi.

Bọn họ đều hỏi thăm qua, vị sư đệ này là quản lý Linh Dược viên, cho nên tính cách hơi kỳ quặc, bọn họ cũng có thể hiểu được.

Thế nhưng mục đích chân chính của Trần Tầm không phải là nghiên cứu những phương thuốc kia mà là muốn đổi phương pháp luyện đan của "Tam Nguyên đan".

Tam Nguyên đan đối với tu vi của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ rất có ích thế nhưng độc của đan rất mạnh, không nên dùng quá nhiều. Hắn nghe thấy điều này khi làm trợ thủ ở Luyện Đan điện

Thế nhưng phương thuốc này lại vô cùng đắt đỏ, cần một vạn điểm cống hiến nhưng hiện tại bọn hắn không cần gấp lắm, tránh làm cho người ta hoài nghi, rước lấy phiền phức không cần thiết.

Mà cái gọi là đan độc này Trần Tầm đã nghiên cứu qua, đan dược hắn luyện chế hình như không có vấn đề này...

Bọn hắn chỉ gieo trồng một ít hạt giống mỗi loại cây linh dược trong Linh Dược Viên sau đó lại trồng lên linh dược cùng năm, đại trận không có chút phản ứng nào sớm đã bị bọn hắn thăm dò kỹ lưỡng rồi.

Những linh dược này có rất nhiều, bọn hắn cũng không biết tác dụng, chỉ là biết được trong phương thuốc của Luyện Khí kỳ tuyệt đối không có những linh dược này, lo trước thì sẽ không gặp họa.

Sau khi trở về Linh Dược Viên, đồng cỏ không ngừng nhấp nhô.

Trần Tầm thay quần áo, cầm kèn xô-na, trên người Đại Hắc Ngưu cũng treo đầy chuông, bọn hắn lại nâng quan tài lên.

“Lão Ngưu, cảm giác nghi thức trong cuộc sống là không thể thiếu, lấy lễ nghi cao nhất của thôn Tiểu Sơn chúng ta tiễn Lạc Phong sư huynh thăng tiên!”

“Ọ ò!”

Vừa dứt lời, tiếng kèn thê lương vang lên, Đại Hắc Ngưu mãnh liệt rung chuông, bắt đầu làm pháp sự. Vẻ mặt của bọn hắn nghiêm trang, loại chuyện này tuyệt đối không thể làm qua loa.

Một người một trâu bận rộn thật lâu, cố nhân đã qua đời, chuyện đã đến nước này… Vẫn nên ăn cơm trước đã.

Trần Tầm mang theo Khai Sơn Phủ đi về phía rừng với Đại Hắc Ngưu, nhìn thấy những con chim sống trong Linh Dược Viên thì thở phào nhẹ nhõm.

Trong núi lại vang vọng từng đợt tiếng ầm ầm, đệ tử đang ngự kiếm phi hành nhìn thấy lập tức hoảng loạn, nhanh chóng đi đường vòng, không thể gặp sư thúc lúc đốn củi được.

Sâu trong núi rừng, khắp nơi đều có đại thụ sụp đổ. Trần Tầm nhìn thấy Hạc Linh thụ lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên quay đầu hỏi:

“Lão Ngưu, trên người ngươi có còn công đức không?”

“Ọ ò?”

Đại Hắc Ngưu nghe thấy những lời này của Trần Tầm thì giật mình, móng trâu phát ra một đạo pháp lực, trong nháy mắt lấy ra tập sách công đức bọn hắn chuẩn bị trong mấy năm nay.

Theo lời của Trần Tầm mà nói, Đại Hắc Ngưu dùng công đức quá mức tùy ý, nhất định phải ghi chép lại.

Đồng tử của nó mở to vô cùng căng thẳng, không ngừng lật xem sách công đức, trên đầu trâu toát ra mồ hôi giống như làm lễ cúng cho sư thúc Kim Đan kỳ lần trước, đã dùng hết toàn bộ.

“Ọ~” Đại Hắc Ngưu không ngừng thấp giọng phát ra tiếng, ánh mắt hy vọng nhìn Trần Tầm.

“Haiz, xem ra là không còn.”

Trần Tầm thấp giọng thở dài, đột nhiên nhớ tới gì đó: “Lão Ngưu, chúng ta chỉ có thể thiếu công đức của lão thiên và Phật Tổ, chuyện của Lạc Phong sư huynh không thể chậm trễ.”

“Ọ? Ò ọ?”

“Đương nhiên có thể nợ nhưng về sau nhất định phải trả lại, hiện tại chúng ta ở trong tông môn không tiện tích lũy công đức, Phật Tổ và lão thiên cũng sẽ thông cảm cho chúng ta.”

“Ọ!”

Đại Hắc Ngưu kích động đứng lên, lão thiên và Phật Tổ chắc chắn sẽ tha thứ cho nó: “Ọ ò~”

“Lão Ngưu, làm phép mở tế đàn, Lạc Phong sư huynh kiếp sau chắc chắn là tuyệt thế siêu cấp Thiên Linh Căn, một ngày Trúc Cơ, một tháng Kim Đan, vô địch hậu thế!”

Trần Tầm ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt khép lại, trong miệng lẩm bẩm, pháp lực lặng lẽ xuất hiện, khói xanh lượn lờ chung quanh, càng ngày càng chuyên nghiệp.

“Ọ!”

Đại Hắc Ngưu hung hăng phun ra hơi thở, lại lấy hương đàn, cánh hoa, còn có mấy tấm bùa chú từ trong túi trữ vật ra.

Nó không ngừng chạy lạch cạch xung quanh Trần Tầm tạo ra bầu không khí, kéo cảm giác của bầu không khí lên cao.

Cuối cùng bọn hắn ở trong rừng thật lâu, Trần Tầm khiêng gỗ, Đại Hắc Ngưu khiêng dã thú, trong mắt vui vẻ, trở về Linh Dược Viên với một thu hoạch tràn đầy phong phú.

Hai thủ hộ bên ngoài Linh Dược viên càng ngày càng không hiểu bọn hắn, sư đệ Trần Tầm này quả thực không hề có khí chất tu sĩ, hoàn toàn giống như phàm nhân.

Mà Hắc Ngưu linh thú của hắn càng thái quá hơn, cũng hoàn toàn không có dáng vẻ của linh thú Trúc Cơ mà giống như một con trâu ở nông thôn.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.