Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp chuyện khó giải quyết thì bỏ chạy là trên hết

Phiên bản Dịch · 2005 chữ

Thời gian qua đi không chờ một ai, bọn hắn cứ sống vô tư mà không biết thời gian đang trôi qua nhanh chóng, chớp mắt một cái đã qua mười năm rồi.

Bọn hắn đã thêm điểm trường sinh vào pháp lực của mình, được 42 điểm rồi, điều khiến cho cả hai vui vẻ nhất chính là điểm trường sinh vẫn chưa đạt tới mức tối đa, pháp thuật của bọn hắn sẽ càng ngày càng khủng bố hơn...

Toàn bộ tiên môn ở nước Càn đã hoàn toàn yên bình, ngay cả việc cãi vã với nước Vũ cũng không có, bầu không khí của tiên môn hai nước rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng.

Nhưng mà Ngũ Uẩn Tông lại khá hơn một chút, mọi người đều việc ai người nấy làm, giống như không còn tiếp xúc với mười đại tiên môn cao cao tại thượng nữa.

Sát khí trên người Cơ Khôn cũng càng ngày càng mạnh, bây giờ hắn ta cũng có thể nắm bắt được một chút tình hình giữa hai nước, hơn nữa cũng nói cho Trần Tầm rằng tạm thời sẽ không có vấn đề gì, nhưng Cơ Khôn cũng không hiểu biết quá nhiều.

Trần Tầm cũng nhờ Cơ Khôn tìm giúp hắn xem có công pháp luyện thể gì hay không, hắn ta ra bên ngoài thì phạm vi tìm kiếm sẽ rộng hơn một chút, còn ở trong Ngũ Uẩn Tông thì không hề có loại công pháp này.

Lúc Cơ Khôn nghe xong thì tỏ ra rất kinh hãi, vội vàng khuyên can Trần Tầm hãy chăm chỉ tu luyện, luyện thể không thể giúp nâng cao được tu vi của bản thân, mà Trần Tầm lại không đấu pháp.

Tuy rằng ngoài miệng Cơ Khôn nói như vậy, nhưng hắn ta vẫn đồng ý, mấy năm nay khi nào hắn ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng đặc biệt để ý tìm kiếm, nhưng cũng chỉ đem về vài luyện thể thuật của phàm trần.

Trần Tầm cũng tiếp nhận một cách trịnh trọng, không tỏ ra thất vọng gì, chỉ bảo Cơ Khôn đừng tìm nữa, những thứ này đã đủ rồi.

Hôm nay có hai bóng người bước vào khe Hối Tuyền trong Linh Dược Viên, mà bọn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, trong mắt lộ vẻ trang trọng.

Nhưng áo bào của bọn họ không phải màu xanh xám mà là màu xanh trắng, đại biểu cho thân phận đệ tử thân truyền của một vị phong chủ nào đó, thân phận có thể sánh ngang với trưởng lão Trúc Cơ kỳ, địa vị cũng cao hơn mấy người Trần Tầm rất nhiều.

“Trần Tầm sư đệ, Hắc Ngưu.”

Liễu Diên, Thạch Tĩnh chắp tay mỉm cười nói, ánh mắt cũng bị phong cảnh của Linh Dược Viên thu hút, nhìn xuống sườn núi nhấp nhô ở phía xa, ở giữa còn có nước trong khe núi chảy qua.

Chẳng qua là bọn họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sao ở đây lại có nhiều gỗ Hạc Linh thụ chất đống khắp nơi như vậy...

Mấy cái hang động ở xa xa đằng kia cũng có rất nhiều loại đá kỳ lạ đủ màu sắc, còn sáng chói giống như được lau chùi mỗi ngày.

Họ còn tưởng rằng Trần Tầm sẽ có một cuộc sống khá tao nhã, nhưng khi nhìn thấy chuồng gà và chuồng lợn ở đằng xa thì bọn họ đã nhận ra suy nghĩ của mình sai rồi, Trần Tầm sư đệ vẫn như trước kia không thay đổi gì cả.

Làn gió mát chợt thoáng qua, vô số cỏ xanh bị nghiêng xuống mặt đất, phản chiếu bóng của hai người đội mũ rơm, trong mắt Trần Tầm lộ ra ý cười, cùng Đại Hắc Ngưu đi tới.

“Ha ha, Thạch sư huynh, Liễu sư tỷ, hai người tới đây có chuyện gì sao?” Trần Tầm lớn tiếng cười nói, mấy năm trước khi bọn hắn đạt Trúc Cơ, bọn họ cũng có tới thăm hắn và Đại Hắc Ngưu một lần, nhưng mà chỉ ở bên ngoài Linh Dược Viên rồi vội vàng rời đi.

“Ọ ò~” Ánh mắt Đại Hắc Ngưu toát lên sự vui vẻ, cũng chào hỏi theo.

“Chúng ta tới đây để chào tạm biệt Trần sư đệ.”

Thạch Tĩnh nói, trong mắt hiện lên vẻ kì quái, hắn ta luôn có cảm giác khí chất trên người Trần Tầm rất đặc biệt, có một sức hấp dẫn rất khó tả.

“Tạm biệt? Hai người định đến nơi nào xa lắm sao?” Trần Tầm nhìn hai người, cởi mũ rơm ra hỏi, hắn biết rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều sẽ ra bên ngoài tông môn để tìm kiếm cơ hội.

“Đúng vậy, bọn ta đi tới hoàng thành nước Càn, giải quyết cho xong chuyện phàm trần.” Thạch Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, hắn ta đã trở nên thành thục hơn rất nhiều, nhưng dưới vẻ bề ngoài anh tuấn kia dường như có gì đó rất quyến rũ.

“Thạch sư huynh và ta đều tới từ hoàng thành, gia tộc của bọn ta có chút dính líu dây mơ rễ má với Ngũ Uẩn Tông.” Liễu Diên hơi buồn bực nói, nàng giống như Đại Hắc Ngưu, ánh mắt không thể che giấu được chuyện gì.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu sửng sốt, thì ra đây là một đại nhân vật trên thế gian, quan lớn nhất mà bọn hắn đã từng gặp qua chỉ là nha môn đại lão gia Thanh Thiên thôi.

“Thạch sư huynh, Liễu sư tỷ, đây là chuyện tốt mà, còn có thể về thăm nhà một lát.” Trần Tầm bình thản cười nói, hắn có cảm giác rằng bọn họ không hề có một chút tinh thần nào.

“Sư tôn đã ra lệnh, từ nay về sau tiên phàm phải tách biệt.” Hai người đồng thanh lên tiếng, trong mắt lộ rõ vẻ bối rối.

“Trần sư đệ, muốn đi theo con đường tu tiên, thật sự phải cắt đứt phàm tâm hay sao...”

Liễu Diên buồn bã hỏi, ngẩng đầu nhìn Trần Tầm, nàng lại nhớ tới mẫu thân của mình: “Rõ ràng bọn họ vẫn còn sống...”

Thạch Tĩnh cũng nhìn về phía Trần Tầm, trong mắt lộ ra một chút chờ mong, bọn hắn vừa mới Trúc Cơ không bao lâu, cũng không hiểu rõ ý của sư tôn.

“Ọ ò?” Đại Hắc Ngưu cũng quay đầu nhìn về phía Trần Tầm, thật ra nó hiểu một chút lí do Trần Tầm muốn dẫn nó theo con đường tu tiên này.

Phải biết rằng trước đây Trần Tầm rất thích ở Phàm Nhân giới, cho dù có phải rèn sắt cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Ha ha, sâu sắc, vô cùng sâu sắc, ta làm sao trải qua nhiều chuyện thăng trầm sóng gió bằng sư tôn hai người được, nói tóm lại thì ngài ấy sẽ không bao giờ làm hại bọn huynh tỷ đâu”

Dưới sự trông đợi của ba đôi mắt, bọn họ không ngờ Trần Tầm lại cười rồi nói ra một câu như vậy.

Hai người đều khẽ thở dài, Liễu Diên lập tức chuyển đề tài, mở miệng: “Trần sư đệ muốn đi tới hoàng thành với chúng ta không, hoàng triều nước Càn rất lớn đó.”

Đây cũng là mục đích thực sự của bọn họ khi tới đây, mời Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cùng lên đường.

“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu mở to hai mắt, hoàng thành của nước Càn, chỗ này không phải còn lớn hơn cả thành Bàn Ninh sao.

“Sư huynh, sư tỷ, hoàng thành nước Càn ở đâu vậy?” Trần Tầm cũng nhìn chằm chằm hỏi, hắn và Đại Hắc Ngưu còn chưa đi tới chỗ nào lớn bao giờ.

Huống chi là hoàng thành nước Càn, kiếp trước ngay cả thủ đô hắn cũng chưa từng được đi qua, đây cũng là một sự tiếc nuối lớn trong lòng hắn.

“Ở châu Cẩm Phượng, cách châu Chi Dương khoảng hai châu, đường xá xa xôi, nếu Trần sư đệ muốn đi cùng với chúng ta, dọc đường đi chúng ta cũng có thể thưởng thức phong tục tập quán ở khắp nơi.”

Thạch Tĩnh tỏ ra rất mong chờ, Trần sư đệ không những là một người thú vị mà còn rất hiền lành, bọn họ đều muốn đưa Trần Tầm và Hắc Ngưu đi cùng.

“Ọ ò?” Đại Hắc Ngưu khẽ đẩy Trần Tầm còn đang đắn đo suy nghĩ.

“Thạch sư huynh, Liễu sư tỷ, không phải đệ cố ý muốn làm hai người không vui.”

Sắc mặt Trần Tầm cũng rất rối rắm, thở dài tiếc nuối nói: “Đệ và lão Ngưu đã lập ra kế hoạch tu hành, bây giờ tạm thời không thể đi đâu được, chúng ta đã dùng một nén nhang làm hai nén nhang rồi.”

“Ọ ò ọ ò~” Đại Hắc Ngưu nghiêm túc nhìn hai người gật đầu, đây là sự thật.

“Ví dụ như Hỏa Cầu thuật kết hợp với Khúc Cầu thuật như thế nào, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên thuật vẫn còn một chặng đường dài phía trước.”

“Ví dụ như tại sao công pháp Trúc Cơ kỳ khác nhau khi vận hành trong cơ thể lại có sự chênh lệch lớn như vậy, đây là một câu hỏi lớn.”

“Làm sao để chồng những tiểu trận pháp này lên nhau, quan trọng nhất là nếu như không phiền thì kính xin hai vị sư huynh sư tỷ hãy mang về cho đệ một tấm bản đồ nước Càn.”

Trần Tầm chắp tay nói, trong giọng nói mang theo một phần trịnh trọng hai phần chờ mong và bảy phần chân thành.

Lúc đầu hai người còn đang nghe rất vui vẻ, cảm thấy Trần Tầm sư đệ thật sự rất biết cố gắng, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới những điều này, nhưng bị câu nói cuối cùng của hắn đưa trở về thực tại.

Vừa rồi Thạch Tĩnh như bị mê hoặc, hắn ta ngại ngùng cười cười: “Trần sư đệ quá khách sáo rồi, chuyện bản đồ cứ để chúng ta lo.”

“Trần Tầm sư đệ, địa vị của Thạch Tĩnh sư huynh rất cao.” Liễu Diên che miệng khẽ cười nói, vẫn là cái dáng vẻ của tiểu nữ nhi kia.

“Vậy thì tốt quá, đệ còn sợ làm phiền hai người quá nhiều.”

Trần Tầm thở phào nhẹ nhõm, sinh ra trong đại gia tộc thật là tốt, hắn lập tức cười nói: “Nhưng nếu sau này có cơ hội, chúng ta sẽ cùng nhau xuất hành.”

“Vậy Trần Tầm sư đệ, hứa rồi nhé!”

"Trần Tầm sư đệ, ta sẽ nhớ kỹ những gì đệ đã nói, Hắc Ngưu cũng đã nghe thấy!”

“Ọ ò ọ ò!!”

“Ha ha ha...”

Trần Tầm cười to, tiến lên vài bước nói: “Vậy thì chúc hai người thuận buồm xuôi gió, nhưng đệ lớn tuổi hơn hai người nên vẫn muốn tặng cho hai người một câu.”

“Mời sư đệ nói.” Hai người trang trọng chắp tay, ánh mắt sáng bừng.

“Gặp chuyện khó giải quyết, bỏ chạy là trên hết!”

Trần Tầm chắp tay nói rõ từng câu từng chữ, hắn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, đây chắc chắn là một kinh nghiệm nhân sinh vô cùng quan trọng.

Thạch Tĩnh, Liễu Diên nghe xong đều sửng sốt, sau đó nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười: “Được... Trần sư đệ.”

Sau đó bọn họ tạm biệt Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, bắt đầu lên đường về thăm nhà.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng dõi theo bóng dáng rời đi của bọn họ, một lát sau cấm chế được đóng lại, con đường chật hẹp kia cũng bắt đầu bị sương mù bao phủ.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.