Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự tạo ra công pháp và pháp thuật

Phiên bản Dịch · 1850 chữ

“Ọ ò ò ò~” Lần này đến lượt Đại Hắc Ngưu hoảng loạn, mũi nó không ngừng phát ra những tiếng “phì, phì”.

“Được được, coi như ngươi thắng, coi như ngươi thắng.”

“Ọ ò?”

“Thật mà, mau lên đây đi.”

Trần Tầm từ từ đi lên bờ, pháp lực liên tục làm bốc hơi nước trên người, từng đợt sương trắng bay lên, cơ thể hắn lập tức được rửa sạch.

Đại Hắc Ngưu liên tục lắc lắc đầu, nó không muốn bị hấp khô bằng pháp lực nên nó muốn đợi khô như thế này, còn cúi xuống cắn một nắm cỏ xanh nhai nhồm nhoàm một cách tự nhiên.

“Lão Ngưu à, <

Trần Tầm ngồi ở trên bờ hít một hơi thật sâu, chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của bọn hắn, hoàn toàn khác với những gì bọn hắn tưởng tượng.

“Ọ ò ò~” Đại Hắc Ngưu gật đầu một cái, vẻ mặt đầy cảm xúc.

Pháp quyết ban đầu không phải là Phi Thiên Độn Địa, nó chỉ là một tiểu pháp thuật của Luyện Khí kỳ, lợi dụng Đạo Ngũ Chi Hành mà trở thành một tiểu pháp thuật hóa thân, không có tác dụng gì ngoài việc khiến kẻ thù bị phân tâm rồi bỏ chạy.

Ví dụ như khi ở trong nước, bọn hắn sẽ mượn năng lượng của Thủy Linh khí để nhập thể, trên mặt đất thì mượn Thổ Linh khí, v.v.. Nhưng vừa rồi bọn hắn cũng chưa bộc lộ hết thực lực thật sự của mình.

Pháp lực hóa thân của bọn hắn có thể nói là vô cùng chân thật, tuy rằng không thể nhúc nhích nhưng có thể phân hóa hơn trăm kiểu, đến khi pháp lực cạn kiệt thì càng thật thật giả giả, rất khó để phân biệt.

Nhưng nếu vô tình chạm vào hóa thân, nó sẽ hóa thành một luồng linh khí rồi tan biến, hơn nữa <> đúng là rất hoàn hảo, có thể liên tục xuyên qua các hóa thân, là con đường chạy trốn duy nhất.

Ngay cả lá chắn pháp thuật của Lão Ngưu cũng đang được gia tăng pháp lực và phòng ngự, Trần Tầm từng thử dùng hết sức lực của mình để bắn phá nhưng lá chắn vẫn không có một vết nứt... Cùng lắm chỉ đẩy Lão Ngưu lùi ra sau vài bước.

“Lão Ngưu, chúng ta đừng coi thường những pháp thuật Luyện Khí kỳ này.”

“Ò ọ?”

“Ngươi có thể tự sáng tạo ra công pháp đem lại phúc lợi cho nhiều người trong Tu Tiên giới như vậy sao? Nếu thu phí bản quyền như những người khác thì đã phát tài từ lâu rồi.”

“Ò ọ ò ọ!”

Đại Hắc Ngưu giật mình, hình như đúng là như vậy, nó không hiểu bản quyền là cái gì, nhưng nó hiểu được cho dù là cùng một loại Hỏa Cầu thuật thì bọn hắn cũng không thể tự nghĩ ra, còn chưa kể đến cho nhiều người tu luyện như vậy.

“Đó là lý do tại sao chúng ta nên nghiên cứu nhiều hơn về các loại tiểu pháp thuật, chúng đều là kết tinh trí tuệ của vô số tiền bối, đó mới thật sự là sự truyền thừa từ đời này sang đời khác.”

Trần Tầm nói một cách trịnh trọng, bọn hắn không có điều kiện tốt và may mắn để có thể cạnh tranh công pháp và pháp thuật tốt: “Những tiểu pháp thuật này rất dễ mua, chúng ta lại dễ tu luyện, cũng có điểm giống nhau.”

Trên thực tế mỗi ngày bọn hắn đều đi đến nhiều vách núi, đáy vực và hang động hoang vắng để tìm kiếm cái gọi là cơ duyên.

Nhưng không có một cái gì, khi quay trở về lại nhặt được vài viên đá đẹp mắt... Coi như chuyến đi này cũng không quá tệ, quan trọng là Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu còn thấy vô cùng vui, hô to rằng bọn hắn đã kiếm lời rồi.

Mà những cái gọi là đại pháp thuật và công pháp tốt cũng đều là do người khác truyền lại, nhưng chỉ truyền cho đệ tử chứ không truyền cho Cống Hiến điện trong tông môn.

Chỉ có một ít di vật của tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ đã khuất mà không có hậu duệ nối dõi mới để lại trong Cống Hiến điện để cung cấp cho tu sĩ đổi lấy Trúc Cơ kỳ, để một người nào đó có thể kế thừa lại, không để cho sự ra đi của bọn họ là vô nghĩa.

Nếu muốn tự lực cánh sinh thì chỉ cần có công lớn với Ngũ Uẩn tông, tông môn sẽ dạy thêm cho bọn hắn, dù sao đây cũng không phải là thiên đường.

Những gì bọn hắn đổi được cùng lắm chỉ là vài cuốn sách hoặc tiểu pháp thuật và các tài liệu cấp thấp, bọn hắn hoàn toàn không biết gì về công pháp và pháp thuật thượng phẩm.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng không có gì đặc biệt nổi trội, chẳng qua chỉ là một thành viên bình thường trong vô số tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở Tu Tiên giới, bọn hắn không thể tự nhiên mà gặp được một cơ duyên lớn nào cả.

“Ọ ò?” Đại Hắc Ngưu dụi dụi Trần Tầm, kinh ngạc kêu: “Ọ ò?”

“Ta hiểu rồi, Lão Ngưu, chúng ta chỉ có thiên phú duy nhất ở điểm này, tại sao chúng ta lại không nỗ lực phấn đấu?”

Trần Tầm đứng cạnh Đại Hắc Ngưu, khẽ mỉm cười nói: “Lần trước phòng ngự của chúng ta còn có thể đứng vững khi chống chọi với kinh mạch rối loạn, sau này được tăng thêm điểm rồi, chúng ta có thể thử quá trình vận hành của pháp thuật và công pháp.”

“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu hưng phấn kêu lên, Trần Tầm nói rất đúng, bọn hắn đã không còn là tiểu bạch trong Tu Tiên giới nữa rồi.

Muốn tự tạo ra công pháp và pháp thuật của riêng mình thì bọn hắn sẽ phải thử vô số con đường khác nhau, nếu đi sai một bước, nhẹ thì có thể phát điên, nặng thì có thể thành tiên, cả tông môn cùng nhau ăn mừng.

Hơn nữa nó cũng muốn thử xếp chồng vô số trận pháp lên nhau, bây giờ trận pháp luôn xảy ra xung đột, thường xuyên phản kích ngược lại nó, cũng may là có sự hỗ trợ của pháp lực nó mới tránh được vô số thương tổn.

Bây giờ nó muốn xếp hai trận pháp nhỏ chồng lên nhau đã khó, mỗi ngày đều phải vắt óc ra nghiên cứu, không có đường tắt nào có thể đi được, tất cả đều phải tích lũy kinh nghiệm từng chút một.

“Ọ ò ~~” Đôi mắt của Đại Hắc Ngưu tràn đầy lo lắng, liên tục cọ đầu vào người Trần Tầm.

Nó lấy ra <

Con mắt của Đại Hắc Ngưu trừng lớn, dùng móng trâu chỉ vào thư tịch rống to, bây giờ nó chỉ mới ở bước nhập môn thôi.

“Yên tâm đi lão Ngưu, ngươi có thiên phú trận đạo nhất trong những người mà ta từng gặp! Chắc chắn sẽ thành công thôi.”

Tất nhiên Trần Tầm hiểu được ý của nó, thái độ và ánh mắt vô cùng chắc chắn, không hề qua loa lấy lệ: “Ta làm công pháp và pháp thuật, ngươi làm trận pháp, tuy rằng chúng không quá mạnh, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể học được gì đó đúng không?”

“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu nhìn chằm chằm, gật đầu một cách nặng nề. Trần Tầm rất thông minh, trên thế giới này chắc chắn không có ai thông minh hơn hắn!

“Nhưng chuyện này cũng không phải cứ nói là có thể làm được, cần phải tu luyện vô số tiểu pháp thuật, hao phí rất nhiều thời gian để có thể tổng kết lại, sao tu sĩ có thể có được tuổi thọ lâu như vậy.”

“Chẳng qua là...”

Sắc mặt của Trần Tầm bình tĩnh lại, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, nói tới đây hắn dừng lại, chậm rãi nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, nó cũng chậm rãi nhìn lại hắn.

"Dù sao thì thứ chúng ta dư thừa nhất chính là thời gian.”

“Ọ ò~”

Bọn hắn nhìn nhau rất đắm đuối, khóe miệng nhếch lên từng chút một, miệng càng ngày càng vểnh cao, cuối cùng lại bắt đầu so đấu với nhau, xem ai nhếch miệng cao hơn...

Thời gian sau đó, hàng năm bọn họ đều đi đến Cống Hiến điện để đổi lấy tiểu pháp thuật, chẳng hạn như Thần Phong thuật, Băng Cốc thuật, Ngũ Diệp thuật, v.v..

Đại Hắc Ngưu thì liên tục đổi mới những vật liệu nhỏ đã bị mài mòn quá mức nghiêm trọng của trận pháp, Trần Tầm cũng bắt đầu luyện khí, đổi vật liệu thì bao giờ cũng rẻ hơn so với đổi thành phẩm.

Hàng năm bọn hắn đều đổi hết sạch điểm cống hiến, cuối cùng các trưởng lão của Cống Hiến điện không chịu nổi nữa mà tặng cho Trần Tầm mấy quyển tiểu pháp thuật, thật sự không muốn nhìn sư đệ này lãng phí điểm cống hiến như thế nữa.

Nào ngờ Trần Tầm nhận được thì vô cùng vui mừng, vừa cảm tạ rối rít vừa nói năm sau chắc chắn sẽ trở lại, Đại Hắc Ngưu cũng liên tục cúi đầu cảm tạ, trong tông môn đúng là có rất nhiều người tốt.

Tất cả trưởng lão ở Cống Hiến điện đều sững sờ: “...”

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lại tiếp tục bận rộn, cuộc sống mỗi ngày đều có rất nhiều thứ phải sắp xếp, nhất là Trần Tầm càng ngày càng cảm thấy những tiểu pháp thuật này quá lợi hại, thật sự là rất kì diệu.

Quan trọng nhất là linh căn ngũ hệ có một ưu điểm rất lớn, pháp thuật gì cũng có thể tu luyện, không có quá nhiều thứ cần phải kiêng kị.

Ngoại trừ sức mạnh pháp thuật “kém hơn người khác một chút”, tiêu hao pháp thuật “nhiều hơn người khác một chút” thì cũng không có gì khác nhau.

Đại Hắc Ngưu cũng đang tu luyện trận pháp, ngày nào cũng kêu “ò ọ” liên tục, một khi Lão Ngưu đã có mục tiêu thì việc trường sinh sẽ càng ý nghĩa hơn.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.