Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát khí như gió lạnh đâm vào xương tủy

Phiên bản Dịch · 2068 chữ

Mấy ngày sau, mỗi lần sau khi Cơ Khôn chấp hành nhiệm vụ trở về từ bên ngoài tông môn, hắn ta đều tìm Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu trò chuyện chút, nơi này là nơi hắn ta có thể thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần mình.

Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh tươi tắn của bọn hắn, hắn ta luôn có một loại cảm giác kỳ lạ không thể tả, lại cảm thấy yên tâm mà dốc sức ra ngoài làm việc...

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu rất hiếu kỳ với thế giới bên ngoài tông môn, mỗi lần Cơ Khôn đến bọn hắn đều thấy nghe chưa đủ, còn bật cười khà khà quái đản.

Thỉnh thoảng Cơ Khôn còn đưa Đại Hắc Ngưu đến Cống Hiến điện, Trần Tầm thấy vậy thì liên tục lắc đầu thở dài: “Đúng là ‘trâu lớn không giữ được’ mà, ha ha.”

Cuối cùng Cơ Khôn cũng phát hiện một vấn đề lớn, Hắc Ngưu thế mà vẫn chưa đạt tới Trúc Cơ, sao có thể như thế được?! Hắn ta nói với vẻ mặt lạnh lùng:

“Ngưu sư đệ yên tâm, ta ở ngoại môn đánh cược cho tương lai của đệ, linh thú Trúc Cơ đan này cũng không cần phải tốn đến mấy vạn điểm cống hiến đâu!"

“Cơ sư huynh, có linh thú Trúc Cơ đan rồi, có rồi, chúng ta có rồi!”

“Ọ òoo!”

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vội vàng lên tiếng ngăn lại, thái độ này của Cơ sư huynh là thật sự muốn liều mạng, cũng may là bọn hắn cho Cơ sư huynh nhìn linh thú Trúc Cơ đan nên hắn ta mới hoàn toàn yên lòng.

Nhưng hắn ta vẫn lớn tiếng nói: “Ngưu sư đệ, cho dù có đột phá Trúc Cơ thất bại cũng không sao, có ta ở đây, đến lúc đó ta lại đi đổi thêm cho đệ!”

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu rất cảm động, đứng ở ngoài Linh Dược Viên nhìn theo bóng lưng rời đi của Cơ sư huynh, chỉ hy vọng lần nào hắn ta cũng có thể bình an trở về, sau đó xoay người rời đi, lại bắt đầu kế hoạch tu hành của bọn hắn.

Năm tháng qua đi như một khúc ca, thời gian trôi qua như hoa, vô thức đã trải qua bao nhiêu mùa xuân thu, giờ đã là năm thứ mười Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đến Linh Dược Viên.

Mấy năm nay, hồi chuông báo tử của Ngũ Uẩn Tông đã vang lên, một vị đại tu sĩ Kim Đan kỳ qua đời, vô số người vì hắn mà thở dài tiếc nuối, cho dù có ngàn năm tuổi thọ cũng không thể chống lại được sự hao mòn của thời gian.

Khung cảnh trong tông môn ảm đạm vắng lặng, một trụ cột đã lặng lẽ ngã xuống, có rất nhiều người còn chưa thể bình tĩnh lại sau nỗi đau mất mát.

Ngũ Uẩn Tông nào có năm tháng bình yên, chẳng qua những tiền bối này gánh vác trọng trách tiến về phía trước, ở nơi không ai nhìn thấy, mỗi một đệ tử đều được bọn họ ưu ái và che chở.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng đã làm pháp sự cho tiền bối, Trần Tầm còn dùng gỗ của Hạc Linh thụ để chế tạo ra một cái quan tài gỗ, bọn hắn cùng nhau khiêng quan tài và thổi kèn, rung vang chuông lục lạc, cử hành nghi thức tang lễ cao quý nhất cho bậc tiền bối ở sơn thôn nhỏ này.

Tuy rằng bọn hắn chưa từng gặp nhau, tuy rằng có thể việc làm này chỉ là thứ nhỏ bé không đáng kể, nhưng cũng là một phần tâm ý của bọn hắn, sau đó là một cái nồi lớn, nước sôi lửa bỏng, một buổi yến tiệc tràn ngập cảm xúc.

Bọn hắn cũng thêm bảy điểm trường sinh vào pháp lực, món nợ mà nợ Luyện Đan điện cuối cùng cũng trả hết.

Lương cơ bản cộng thêm bổng lộc của Linh Dược Viên, Trần Tầm cẩn thận tính toán, một năm thu nhập gần một ngàn điểm cống hiến, đúng là phát tài rồi! Dựa vào kỹ thuật bồi dưỡng của mình và Lão Ngưu mà nuôi gia đình, không trộm cũng không cướp, vô cùng yên tâm.

Mà Đại Hắc Ngưu cũng thuận lợi tiến Trúc Cơ vào năm ngoái, sau đó còn đi nhập tịch trong Linh Thú điện, bây giờ nó cũng là nhân vật có thân phận, bắt đầu ngẩng cao đầu đón gió khi đi ngoài đường, mũi trâu hếch lên trời.

Nó liên tục viết chữ trên mặt đất, muốn Trần Tầm gọi một câu 'Ngưu sư đệ' thử xem, tâm trạng của Trần Tầm tốt nên cũng thỏa mãn cho Đại Hắc Ngưu, nó phấn khích bật dậy ngay lập tức, không ngừng kêu “ò ọ ò ọ…” cọ vào người Trần Tầm.

Bên trong Linh Dược viên của tông môn.

Khác với sự yên tĩnh của ngày xưa, hôm nay trong khe Hối Tuyền lại tản ra khí thế giương cung bạt kiếm, thảo mộc giai binh (*).

(*) Một câu thành ngữ của Trung Quốc, dịch ra nghĩa là “coi tất cả cỏ cây đều là địch”, ý chỉ người hay hoài nghi lo sợ, hễ có động tĩnh gì cũng vô cùng khiếp nhược

Chỉ thấy vẻ mặt của Đại Hắc Ngưu vô cùng căng thẳng, liên tục nhìn ngó xung quanh, có rất nhiều Trần Tầm! Vẻ mặt bọn hắn giống nhau, đều mang theo khăn trùm đầu như bọn cướp nở nụ cười thản nhiên, có người đứng trên mặt nước, có người giẫm lên trên ngọn cỏ, còn có người đang đứng trên tảng đá lớn.

Thần thức của nó tản ra xung quanh, có điều tất cả những ‘Trần Tầm’ này đều do linh khí và pháp lực hợp lại tạo thành, bọn hắn đều là giả nên hoàn toàn không động đậy được, làm sao Lão Ngưu nó có thể bị loại thủ pháp che mắt cấp thấp này lừa gạt được.

“Ò ọ!”

Đại Hắc Ngưu tức giận rống lên một tiếng, ngọn lửa hừng hực phóng lên cao, ngọn lửa ở trung tâm bị thần thức của nó điều khiển, bắt đầu bay ra khắp mọi nơi, pháp lực khủng bố khởi động trong ngọn lửa phát ra tiếng rít như muốn xé rách bầu trời.

Vù vù!

Vù vù!

Cả đám ‘Trần Tầm’ lập tức bị ngọn lửa cắn nuốt, hóa thành vô số luồng khói xanh tan biến nơi chân trời, Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười, đây chính là Trúc Cơ kỳ đó, pháp lực cũng khá khủng bố, nó còn chưa bung hết sức lực đâu.

Coong!

Một tiếng vang lớn truyền đến, bỗng nhiên hai mắt Đại Hắc Ngưu co rụt lại, bị chấn động đến mức phải lùi lại vài bước, cả người bắt đầu khởi động lá chắn pháp lực ngũ sắc, chặn một chiêu đánh lén của Khai Sơn phủ.

Đây chính là ưu thế cực lớn của Trúc Cơ kỳ, chỉ cần trong cơ thể còn có pháp lực, lá chắn pháp lực có thể mở ra bất cứ lúc nào để ngăn cản những đòn đánh chí mạng.

Không còn là cái loại lá chắn nhỏ của Luyện Khí kỳ nữa, chỉ có thể chắn gió cát mưa sương linh tinh, giống như một lớp màng mỏng vậy.

Đương nhiên nếu bị phá vỡ phòng ngự thì tiêu rồi, có điều thể chất Trúc Cơ kỳ cũng tăng lên khá nhiều, vũ khí thông thường rất khó để gây thương tích, đã không yếu ớt như Luyện Khí kỳ nữa.

Ngũ Hành Độn Ảnh đã kết hợp hoàn hảo với tốc độ của bọn hắn, trước kia vẫn thường xuyên chạy thẳng nên không thắng lại được, Đại Hắc Ngưu cũng thường xuyên đâm vào cây.

Hiện tại lại vô cùng linh hoạt, tốc độ khống chế có chừng mực, thậm chí bọn hắn còn cảm thấy thân pháp này có thể sánh ngang với đại sư huynh Bạch Sĩ năm đó!

Sát ý như gió lạnh, đâm vào tận xương tủy!

Lúc này xung quanh không ngừng vang lên tiếng nổ, ảo ảnh biến mất chắc chắn sẽ có một “Trần Tầm” xuất hiện.

Nhưng Đại Hắc Ngưu không chút hốt hoảng, nó chậm rãi lấy lại bình tĩnh, tâm trạng dần dần bình phục, Trần Tầm dạy nó, lúc chiến đấu nhất định phải bình tĩnh, nếu không sẽ không thể trốn thoát được…

“Ha!” Hai mắt Đại Hắc Ngưu lạnh lùng, thần thức của nó thấy được Trần Tầm, hắn đang trốn dưới gốc linh thụ ở phía xa kia!

Vù!

Đại Hắc Ngưu biến thành một luồng ánh sáng, phóng đi như bay, thân hình vô cùng linh hoạt, để lại tàn ảnh Hắc Ngưu phía sau cùng với hàng loạt hóa thân bằng gỗ, trong phút chốc đã đến trước mặt Trần Tầm, rống lên một tiếng đi tới.

Nhưng Trần Tầm lại nở một nụ cười tàn nhẫn: “Lão Ngưu, ngươi trúng kế rồi!”

Ầm ầm!

“Òoo!” Đại Hắc Ngưu kêu lên một tiếng kinh hãi, trong mắt là vẻ không thể tin, dùng móng đạp vào ảo ảnh rồi vỗ lên cây đại thụ này một cách mạnh bạo, để lại một dấu móng trâu thật lớn.

“Tây Môn Hắc Ngưu, chết cho ta!”

Trần Tầm hét lớn, liên tục xuyên qua vô số tàn ảnh hóa thân, phát ra tiếng cười quái dị.

“Hỏa Cầu thuật.”

Đột nhiên Trần Tầm xuất hiện phía sau Đại Hắc Ngưu cách đó không xa, hắn bấm pháp quyết, mưa lửa rải rác đầy trời bay đến.

Hơn nữa, dưới sự điều khiển của thần thức, nó giống như một con hoả long màu đỏ sậm lao đến, hoàn toàn không cho Đại Hắc Ngưu có bất cứ cơ hội tránh né nào.

Nói thì chậm, chỉ thấy hỏa long màu đỏ sậm này đã tiếp cận Đại Hắc Ngưu trong nháy mắt, hai bên sắp đụng vào nhau.

Đúng lúc này, không biết vì sao đột nhiên thân hình của Đại Hắc Ngưu vặn vẹo mãnh liệt.

Đại Hắc Ngưu chỉ để lại nụ cười nửa miệng trào phúng.《Ngũ Hành Độn Quyết cơ sở》ai mà không biết chứ? Hỏa long lập tức bao trùm lấy cơ thể của nó, hóa thành vô số luồng khói xanh rồi tiêu tan.

"Cmn.” Trần Tầm thở hổn hển, Tây Môn Hắc Ngưu này đúng là rất khó đối phó, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, thần thức liên tục quan sát 'Đại Hắc Ngưu' đang càng ngày càng nhiều ở xung quanh.

“Ọ òoo!!”

Theo tiếng rống lớn của Đại Hắc Ngưu, đột nhiên nó xuất hiện trên mặt nước, một tiếng nổ lớn vang vọng trong nháy mắt, một cỗ khí thế khó có thể tưởng tượng đang dần tăng lên.

Trong chốc lát, năm tòa kỳ trận ở năm góc, gió nổi lên cuồn cuộn, như một con dao sắc bén quét qua mọi thứ xung quanh, vô số ‘Trần Tầm’ bị cuốn thành mảnh vụn, pháp lực bay tán loạn, dần dần lộ ra bản thể của hắn.

“Lão Ngưu, con trâu nhà ngươi, đã nói là không được sử dụng trận pháp rồi cơ mà!”

Trên mặt Trần Tầm đầy vẻ tức giận, hắn gằn từng chữ nói: “Mẹ nó, ngươi dám chơi ta?!”

“Ọ òoo ~” Đại Hắc Ngưu vui vẻ nhảy nhót, là ngươi dạy cho ta, cái này gọi là binh bất yếm trá.

“Lực Bạt Sơn Hề Khí Cái Thế”

“Ò ọ ò!”

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Đại Hắc Ngưu lại bị Trần Tầm ném xuống nước, sau đó nó đánh lén, kéo Trần Tầm xuống nước theo, bọn hắn trực tiếp đùa giỡn ở dưới nước.

Cuối cùng bởi vì Trần Tầm có quyền mở miệng nói chuyện, quyết định rằng Trần Tầm thắng, hắn cười ha hả một cách càn rỡ dưới nước, liên tục vỗ vào Đại Hắc Ngưu: “Tây Môn Hắc Ngưu, muốn giở trò với Tầm ca, ngươi vẫn còn hơi non.”

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.