Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phú bà trong mắt Trần Tầm

Phiên bản Dịch · 1905 chữ

Hơn nửa năm sau, Luyện Đan điện đã ra lò một lô Trúc Cơ đan. Trần Tầm chủ động xin đi đưa Trúc Cơ đan cho Cơ Khôn, nói bọn hắn đều đến từ Cửu Tinh cốc, muốn tiễn đưa hắn ta lần cuối.

Các vị trưởng lão cũng không có ý kiến gì, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh cho nên ngay lập tức đồng ý, tặng Trúc Cơ đan cho tán tu cũng chẳng có lợi gì, bởi vì phần lớn mọi người đều đột phá Trúc Cơ thất bại, vì thế mới có nhiều chuyện oán hận xảy ra trong tông môn.

Bọn họ đưa cho Trần Tầm một bình ngọc, bên trong đựng một viên Trúc Cơ đan đen bóng.

Ngũ Uẩn Tông có tông quy nghiêm ngặt, nghiêm tra chuyện tham ô, nếu phát hiện Trúc Cơ đan không có đến tay đệ tử, nhẹ thì nhận hình ngục trong Chấp Pháp điện, còn nặng thì bị phế bỏ tu vi và trục xuất khỏi tông môn.

Và nếu như để chuyện này xảy ra, thì ai nguyện bán mạng vì tông môn nữa và càng không có xuất hiện người nối nghiệp, vì không phải người nào cũng có thể dựa vào thiên phú mà đột phá Trúc Cơ.

Trần Tầm ngự kiếm mang theo Đại Hắc Ngưu đi, Trúc Cơ đan trong bình đã bị hắn đổi thành viên Trúc Cơ đan màu trắng óng ánh không có đan văn, sau đó bôi dịch thành màu đen.

Vẫn là gian phòng cũ kĩ kia, ánh mắt Cơ Khôn sắc bén, không vội vàng, chờ đợi Trần Tầm đến trước.

Vẫn là gian phòng cũ kỹ kia, ánh mắt Cơ Khôn sắc bén, không kiêu không vội chờ Trần Tầm đến.

“Vèo!”

Một đạo kiếm quang từ phía xa đường chân trời bay đến, Cơ Khôn lộ ra nụ cười, không còn nghi ngờ gì con vật to tròn màu đen kia chắc chắn là Ngưu sư đệ, nó rất thích ở sau lưng Trần Tầm.

“Cơ Khôn!” Trần Tầm nhìn thấy thân ảnh trước gian phòng kia, đột nhiên cười to nói.

“Trần sư thúc!”

Cơ Khôn khom sâu người chắp tay, một tiếng Trần sư thúc này chứa đựng quá nhiều tình cảm của hắn ta, có tang thương, có thư thái, có kỳ vọng và có sự cảm tạ nồng hậu…

“Chúng ta đến đưa Trúc Cơ đan cho ngươi.”

“Ọ òoo!”

Bọn hắn ngự kiếm đáp xuống, trong mắt tràn đầy mừng rỡ, hắn lấy bình ngọc kia ra, đang định đưa cho Cơ Khôn.

Nhưng Cơ Khôn vẫn khom người, đối với hắn ta hôm nay Trúc Cơ đan đã không còn quan trọng, cho dù hắn ta không thể đột phá Trúc Cơ nhưng có thể có một vị bằng hữu như Trần Tầm thì cả đời này không còn gì tiếc nuối cả.

“Mau cầm lấy đi.” Trần Tầm dùng pháp lực nâng hắn ta lên, nhưng hắn và Đại Hắc Ngưu đột nhiên hoảng hốt, hai đôi mắt đồng thời mở to.

Vì lúc này Cơ Khôn đã khóc ròng ròng, nước mắt chảy ào ào, kiên quyết kìm nèn không phát ra âm thanh nào, nước mũi đều chảy hết ra ngoài, hắn ta hít một hơi còn nghe tiếng vỡ ‘Póc’ một cái.

Cảnh tượng trước mặt quá đẹp, tha thứ cho Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không nhịn được, bụng bọn hắn không ngừng co rút, chỉ là giữ vững lý trí và tôn trọng dành cho Cơ Khôn, không cười thành tiếng.

“Mau cầm lấy, ngươi nhớ ngươi nợ ta 2000 điểm cống hiến đấy!”

Trần Tầm cười nói, từ trong túi trữ vật lấy ra một quyển sách: “Nếu như Trúc Cơ thành công thì hãy mở ra xem, xem xong thì hủy nó đi.”

“Vâng, Trần sư thúc.”

Cơ Khôn cẩn thận cầm lấy, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, hắn ta lấy pháp khí từ trong túi đựng đồ ra: “Trần sư thúc, ta trả nó lại cho ngươi, còn hai ngàn điểm cống hiến kia ta nhất định sẽ trả.”

“Ây da, bọn ta ở Linh Dược Viên thì cần gì dùng pháp khí chứ, đến lúc đó mang điểm cống hiến trả cho bọn ta là được rồi.”

“Ọ òoo.”

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều lắc đầu, trong lòng không thèm để tâm chút nào.

Cơ Khôn cau mày, hôm nay hắn ta nhất định phải trả lại pháp khí này cho Trần Tầm, thế mà Trần Tầm lại hét lên một tiếng chói tai: “Lão Ngưu, lên kiếm, chạy thôi!”

“Ọ òoo.”

Vút! vút!

Một làn khói bụi bay qua, Cơ Khôn ăn một ngụm tro bụi, đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu đã biến mất ở chân trời, hắn ta hồi lâu không nói nên lời, bóng lưng ấy vừa nhanh lại vừa tiêu sái.

“Haha, Trần sư thúc, Ngưu sư đệ, hai người rốt cuộc là ai…” Cơ Khôn nhìn về phía chân trời và nở nụ cười, trong lòng lại dâng lên một tia ấm áp.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không về Linh Dược Viên mà đi đến Luyện Đan điện, nghe nói hôm nay Tả sư tỷ ở đây, nàng là một cao thủ luyện đan, phần lớn Trúc Cơ đan của đệ tử nội môn đều do nàng luyện ra.

“Lão Ngưu, xúc động hơn nữa đi, đúng vậy, tỏ ra càng bi thương càng tốt.”

Trần Tầm không ngừng táy máy điều chỉnh đầu trâu, Đại Hắc Ngưu lắc đầu, trong mắt mang theo bi thương, không ngừng thấp giọng “ọ òoo”.

“Quá chuẩn, chính là như vậy!” Trần Tầm ho một tiếng, sau đó lập tức trở mặt, giống như trâu trong nhà chết, hắn dắt Đại Hắc Ngưu đi vào trong đại điện với khuôn mặt khóc lóc.

Trong đại điện vắng lặng, bầu không khí ảm đạm bao quanh người bọn hắn, đệ tử đi qua đều phải khiếp sợ, sư thúc với linh thú của hắn bị sao vậy…

Tả Dịch Dĩnh nghe nói Trần Tầm cầu kiến, sau khi nàng thấy bộ dáng lần này của bọn hắn cũng cả kinh, chẳng lẽ viên Linh Dược bị hủy rồi sao? !

Ai ngờ Trần Tầm lại nói: "Tả sư tỷ, không thể không nói, công pháp trong Cống Hiến điện thật sự quá đắt và cũng không có cái nào phù hợp với thể chất của ta, không biết tỷ có công pháp Trúc Cơ đầy đường xó chợ chỗ nào cũng có không. . ."

Tả Dịch Dĩnh nghe xong liền kinh ngạc, lần này ngay cả nàng cũng thật sự bị Trần Tầm chọc cười, ánh mắt trong như nước, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, nàng cười nói:

“Ban đầu nhập tịch là ta sơ sót rồi, đệ tử Trúc Cơ linh căn ngũ hệ quá ít, đại điện tông môn còn chưa chuẩn bị kỹ càng công pháp loại này.”

“Hắc hắc, hắc hắc” Trần Tầm lúng túng chắp tay, trong lòng biết công pháp ở bậc này quá đơn giản, không vào mắt được đại điện tông môn.

“Sư đệ, chờ ta một chút.” Tả Dịch Dĩnh nhẹ giọng nói, theo sau đó là một làn gió thơm thoảng qua, trong chớp mắt nàng biến mất tại chỗ.

Chỉ thấy mí mắt Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nháy lên, đây chính là thân pháp sao, bọn hắn luôn rất muốn đem lực lượng và tốc độ của mình kết hợp với pháp thuật của Trúc Cơ kỳ, nhưng đến vẫn chưa tìm được cách.

Không lâu sau, Tả Dịch Dĩnh đã quay lại, nàng cầm một cuốn công pháp rồi nói: “Trần Tầm sư đệ, cuốn “Bách Luyện Ngũ Hành Quyết” này tặng cho đệ.”

“Công pháp Trúc Cơ đều mang một ít pháp thuật đặc thù, trái ngược lại cuốn công pháp này tuy không có gì đặc biệt, nhưng nó lại có một thân pháp kèm theo có tên là “Ngũ Hành Độn Ảnh”.

“Ta cho rằng nó tương đối thích hợp với những người hay trồng trọt linh dược như Trần sư đệ đây, tuy rằng các ngươi đấu pháp không mạnh nhưng nếu ra khỏi sơn môn, có thân pháp bên người cũng có thể nhiều sức tự vệ hơn một chút.”

Nàng búng tay một cái, công pháp bay vèo lên không trung và vừa vặn rơi vào tay Trần Tầm.

Trong lòng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cảm động vô cùng, hắn trịnh trọng nói: “Đa tạ Tả sư tỷ đã tặng đệ cuốn công pháp này.”

Mặc dù nữ nhân có thể ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của bọn hắn nhưng phú bà thì không, bởi vì nàng sẽ chỉ cho mình công pháp tốt hơn…

“Ọ òoo.” Đại Hắc Ngưu cũng cúi thấp đầu theo, không ngừng cảm tạ Tả sư tỷ, không hổ là phó phong chủ, làm việc rất chu đáo.

“Đây là thứ Trần sư đệ nên có được, công pháp này cũng chẳng trân quý gì, đệ đi đi.” Tả Dịch Dĩnh mỉm cười, các công pháp tương tự có rất nhiều, thậm chí công pháp linh căn ngũ hệ đã bị càng ngày càng nhiều người bỏ.

Theo sự phát triển của Tu Tiên giới, tài nguyên ngày càng bị tiêu hao, đã không còn là thời đại của mấy vạn năm trước, không ít linh dược đã bị tuyệt chủng, hiện nay linh căn ngũ hệ cũng rất khó đột phá Trúc Cơ.

Và không ít đại nhân vật ở nước Càn đưa ra kết luận giống nhau, lượng lớn tài nguyên tu tiên thời thượng cổ bị tiêu hao không tránh khỏi liên quan đến tu sĩ tạp linh căn ngũ hệ. Bởi vì bọn họ tiêu tốn quá nhiều tài nguyên và hơn nữa lại có rất nhiều người.

Dựa theo vô số pháp quyết tu tiên linh căn ngũ hệ được lưu truyền đến nay, suy đoán của bọn họ không phải là không có căn cứ mà những pháp quyết này không chỉ bình thường mà còn tương đối kê lặc ( gà mờ)....

Nhưng Trần Tầm với Đại Hắc Ngưu lại như nhặt được bảo vật, đi trên đường ngừng cảm thán trên đời này vẫn có nhiều người tốt như vậy, những ân tình này bọn hắn sẽ nhớ kỹ.

“Lão Ngưu, ngươi nghĩ vì sao chúng ta không thể lên làm phó phong chủ, mà Tả sư tỷ lại có thể lên làm?”

“Ọ òoo?”

“Bởi vì hào phóng chứ sao! Luyện Đan điện sẽ thiếu tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ư? Sẽ không phải đâu, nhưng chỉ có Tả sư tỷ mới có thể đảm đương được, nếu như ta được bầu phiếu bầu cử thì người đầu tiên ta bỏ phiếu sẽ là Tả sư tỷ!”

“Ọ òoo.” Cặp mắt của Đại Hắc Ngưu hăng hái mở ra, nó không ngừng rúc rúc vào người Trần Tầm, nó cũng muốn bỏ phiếu cho Tả sư tỷ.

“Hahaha…”

Trên đường vang vọng tiếng cười lớn, tảng đá đè trong lòng rơi xuống, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề công pháp. Bọn hắn vừa phấn khích vừa bước về hướng Linh Dược Viên.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.