Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống chỉ gói gọn ba điểm

Phiên bản Dịch · 1807 chữ

Trần Tầm đang định vừa đi vừa hát trên đường nhưng thấy Đại Hắc Ngưu lại tỏ ý muốn rời đi, hắn ngay lập tức cau mày lại, ý gì đây?

Hắn đứng bên ven đường nhìn chằm chằm Đại Hắc Ngưu, vẻ mặt rất khó coi, nhịn một hồi lâu, cái mặt đen thui cũng nghẹn đỏ bừng lên, Trần Tâm nheo mắt lại, càng nhìn càng thấy lạ.

Hắn nhẹ nhàng bước tới, từng bước từng bước một lại gần Đại Hắc Ngưu đang đứng dưới tàng cây, một tay nhẹ nhàng xoa đầu nó nói: "Ta nghe nói… "

"Ọ òoo!!!" Đại Hắc Ngưu sắc mặt kinh hãi, nó kêu thảm thiết, phóng ra một quả rắm vang trời.

"Ôi, mẹ nó… Ọe! ọe!… Lão Ngưu, con mẹ nó nhà ngươi! Chết đi cho khuất mắt ta!!"

"Ọ òoo!!!"

Đại Hắc Ngưu bỏ chạy thục mạng, vừa chạy vừa quay đầu lại, con ngươi nó co lại, chỉ thấy Trần Tầm cầm một cây rìu Khai Sơn đang đuổi theo phía sau, khói bụi cuồn cuộn, sát khí tung hoành!

Vô số các đệ tử bị dọa sợ chạy trốn khắp nơi, vị sư thúc kia mặt tràn đầy vẻ thống khổ, trán nổi đầy gân xanh, đang điên cuồng đuổi giết một con trâu đen.

Bọn hắn đuổi nhau tới tận cửa vào của Linh Dược Viên mới dừng lại, Trần Tầm nở một nụ cười khát máu, gật đầu ra hiệu với hai vị sư huynh xung quanh, rồi dắt Đại Hắc Ngưu vào Linh Dược Viên…

Từ nay về sau, mỗi ngày Linh Dược Viên khe Hối Tuyền đều sẽ phát ra âm thanh quỷ khóc sói tru cùng với tiếng kêu thống khổ của một con trâu, giống như bị người ta tra tấn kinh hoàng vậy.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chính thức bắt đầu tu luyện, bọn hắn một bên ăn Trúc Cơ đan đặc thù, một bên hấp thụ linh khí thuần khiết của linh mạch.

Tu vi ngày một tăng lên, tuy rằng chậm nhưng tương lai khả vọng. Bọn hắn không những không nóng nảy mà còn cẩn thận cảm nhận sự tăng tiến của tu vi, liên tục thảo luận và củng cố, ngay cả Đại Hắc Ngưu dùng Ngự Vật Thuật viết chữ cũng càng ngày càng lưu loát.

Bọn hắn ném một viên Trúc Cơ đan vào miệng, khoảng thời gian tiếp theo có thể là một tháng hoặc thậm chí vài tháng sẽ hoàn toàn không đuổi kịp tuổi thọ của Trúc Cơ kỳ.

"Lão Ngưu, có nhiều chuyện phải cần làm đấy, nhưng chúng ta vẫn phải tuân theo kế hoạch tu luyện, tuyệt đối không được luống cuống tay chân."

"Ọ òoo~"

Bọn hắn ngồi xếp bằng trên đồng cỏ, đôi mắt hơi híp lại, trên người thì tỏa ra khí tức huyền diệu khó mà giải thích được, trong ánh mắt không hề có sự nôn nóng hay vội vã, một mảng cỏ xanh xung quanh không gió mà lay động, rất nhịp nhàng theo tiết tấu.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng bắt đầu cuộc sống mới tuân theo ba điểm trên một đường thẳng. Đó là sáng sớm tu luyện công pháp kết hợp với minh tưởng thổ nạp (thiền) và dựa theo Trần Tầm nói, việc này phải làm vào mỗi buổi sáng, khi mặt trời vừa mới mọc, có tử khí đông lai.

Câu thành ngữ “Tử khí đông lai" nghĩa là tía khí tức "sắc tím" từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn. Hơn nữa, mặt trời mọc ở hướng Đông, nên từ sáng sớm, bình minh đã chiếu rọi, ấm áp, dịu êm, tinh thần con người phấn chấn. Tinh thần thoải mái làm việc ắt sẽ thu được thành công.

Đại Hắc Ngưu vẫn luôn tin tưởng những gì Trần Tầm nói, đôi khi nó còn dậy sớm hơn cả Trần Tầm, cũng bởi vì sau khi lên Trúc Cơ, thể chất tăng lên không ít, trí nhớ cũng tốt hơn rất nhiều, bọn hắn không cần ngủ nhiều như trước nữa.

Cảm giác mới lạ này khiến Trần Tầm tán thưởng không ngớt lời, bước vọt chuyển đổi sinh mệnh thật là chu toàn chu đáo nhảy lên đến tận trời xanh và cũng vô cùng kinh khủng.

Đến buổi chiều bọn hắn sẽ tu luyện trận pháp, bùa chú, hoặc là đọc sách, đêm tới thì luyện thân pháp và Ngũ Hành Độn thuật, thỉnh thoảng thì lại đi chăm sóc linh dược, cứ thế tận dụng hết mọi thời gian trong ngày.

Đám lợn rừng và gà rừng đang nuôi, bọn hắn không định ăn hết, cho nên Linh Dược Viên ngày một náo nhiệt hơn.

Không ngoài dự đoán Đại Hắc Ngưu trở thành đại ca của cả đám đó, mỗi ngày đều dẫn chúng đi hóng gió, có hôm lo lắng tới mức cứ kêu la ọ òoo, khiến Trần Tầm cười haha không ngừng.

….

Năm tháng khó giữ lại, thời gian mong manh, trong nháy mắt hai năm rưỡi đã trôi qua, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã thêm ba điểm trường sinh vào pháp lực của mình.

Hơn nữa, Phàm Nhân giới nước Càn cũng không còn hỗn loạn như trước nữa, tân hoàng sau khi đăng cơ đã dốc sức chăm lo cho đất nước, còn phái ra một đại quân đi trấn áp tội phạm khắp cả nơi, vô số những kẻ ác bị chém đầu hoặc treo cổ ngay tại chợ.

Cuộc va chạm giữa Vũ và nước Càn cuối cùng cũng chấm dứt, hai bên bắt đầu lui quân, để lại vô số thi cốt ở nơi biên cương, bầu không khí nơi này đều tràn ngập tang thương.

Nhưng thật ra tất cả chỉ mới là sự khởi đầu, chỉ là chuyển từ Phàm Nhân giới sang Tu Tiên giới, thập đại Tiên Môn của nước Càn cũng sợ bóng sợ gió, rất nhiều tu sĩ bị triệu hồi từ bên ngoài về, không biết nước Càn đang chuẩn bị làm gì.

Ngũ Uẩn Tông thường có tu sĩ Kim Đan kỳ bay thẳng lên trời, bọn họ đạp không mà đi, trong nháy mắt đã biến mất nơi chân trời, bên trong tông môn như sắp có cuồng phong vũ bão ập tới.

Nhưng trong tông môn cũng có không ít tin tức tốt truyền ra, như Cơ Khôn và mấy người khác thành công đột phá Trúc Cơ, trụ cột của tông môn cũng có thêm vài Đại Tướng.

Hôm nay có một vị nam tử chắp tay đứng bên ngoài động phủ, gương mặt ngũ quan rõ ràng như một tác phẩm được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, mái tóc đen dày, nhìn rất thong dong, nhưng ánh mắt lại sắc bén khiến người ta không thể coi thường.

"Trần sư đệ, Ngưu sư đệ, ta đột phá Trúc Cơ rồi, nếu trong tông môn có ai dám ức hiếp hai người, Cơ Khôn ta nhất định sẽ đánh hắn đến chết mới thôi!"

Cơ Khôn khí thế đùng đùng, ánh mắt lạnh lẽo, cổ thụ xung quanh bị khí thế tác động, lung lay không ngừng, vô số chiếc lá xanh xào xạc rụng xuống.

"Tô Dạ Đồng… Ha ha… " Cơ Khôn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toát ra sự uất hận, bây giờ hắn ta đã có một chỗ đứng ở chấp sự ngoại môn, nhưng nữ nhân này lại dưới quyền của vị trưởng lão kia.

Cơ Khôn khẽ nhíu mày, giết nàng ta thì quá đơn giản, nhưng giải quyết thế nào cho tốt để tránh tai họa sau này thì mới khó, phe phái của chấp sự ngoại môn thì lại phức tạp, không thể để người ta nắm thóp như trước đây được.

"Trần sư đệ trước đây có nói, nếu ta lên Trúc Cơ thì mở cái này ra."

Cơ Khôn cẩn thận từ trong túi trữ vật lấy ra một đồ vật, bên trong có một tờ giấy viết đầy chữ:

"Chúc mừng Cơ sư huynh đã lên Trúc Cơ thành công, nhưng thù hận chỉ nên cởi chứ không nên buộc, chỉ là một nữ nhân Luyện Khí kỳ thôi mà, cần gì phải đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm chứ, thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chúng ta cũng nên tuân thủ tông quy."

Cơ Khôn đọc tới đây thì cau mày, lúc trước Trần sư đệ không có nói như vậy… Trong lòng hắn ta bắt đầu lung lay, thật sự phải buông bỏ hận thù xuống sao…

Trong lòng hắn ta bắt đầu dao động nhưng hắn ta cũng không muốn làm mất lòng Trần Tầm, vậy hắn ta không còn cách nào khác ngoài đọc tiếp.

"Năm đó vị trưởng lão kia cũng chỉ tin vào lời bịa đặt nữ nhân đó, Cơ sư huynh cũng nên chuẩn bị một lời xin lỗi và đi giải thích rõ ràng cho họ biết."

"Ta tin là sau khi Cơ sư huynh đột phá Trúc Cơ, vị trưởng lão kia cũng sẽ cho huynh mặt mũi. Đều là đồng môn huynh đệ nói riêng hay vẫn là chấp sự ngoại môn nói chung , không cần thiết làm cho mối quan hệ này căng thẳng thêm, con đường cần phải đi vẫn còn rất dài mà."

Cơ Khôn giật mình một cái, lại nhíu mày sâu hơn, ngoài Tô Dạ Đồng, người hắn ta hận nhất là lão, tại sao hắn còn phải đi nhận lỗi.

"Nhung đệ biết tính cách của huynh, vậy nên cho dù có xảy ra chuyện gì, sau khi vào động phủ của vị trưởng lão kia nhất định phải hạ người xuống, chớ gây sự với người ta."

"Cuối cùng, mong Cơ sư huynh kiên trì sơ tâm, con đường tu luyện thành một cầu vòng nha, người ghi Trần Tầm."

Cơ Khôn đọc từng câu từng chữ, tâm trạng bình tĩnh lại, ánh mắt thâm trầm hơn, những con chữ của Trần sư đệ tràn đầy sự thiện lương, không chê vào đâu được, rất hợp với tính cách của người này…

Bất cứ ai đọc nội dung này cũng không cảm thấy có vấn đề gì, đến cả Cơ Khôn cũng thấy vậy, biết là Trần sư đệ vì muốn tốt cho mình, nên hắn ta chỉ có thể thở dài.

Nhận được ân tình từ người này nhiều như vậy, cho dù phải buông xuôi hận thù hay phải chịu chút thiệt thòi này thì có là gì, hắn ta đốt tờ giấy, chuẩn bị lên đường đi nhận lỗi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.