Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn không hối hận và chúng ta cũng vậy

Phiên bản Dịch · 1867 chữ

Hôm nay trời trong nắng ấm, bầu trời bên ngoài Ngũ Uẩn Tông vang vọng tiếng chim ưng cao vút, năm con Thanh Nhai Điêu bay cắt qua vòm trời.

Những đệ tử đi đến núi Nam Đẩu nửa năm trước cuối cùng đã trở lại. Trong lòng đệ tử nội môn mang theo hy vọng, mà trong lòng trưởng lão tông môn cũng mang theo kỳ vọng.

Đàn Thanh Nhai Điêu đáp xuống trước đại điện tông chủ, năm nay chỉ còn lại không đến một trăm người sống sót, có thể nói là tổn thất nghiêm trọng, nhưng số linh dược thu hoạch được lại không tệ.

Tông chủ và các trưởng lão cố gắng động viên mọi người một chút, các đệ tử còn lại thì yên lặng mà đi. Trên thân thể nhiều người đều có vết máu, trong mắt bọn họ thỉnh thoảng lóe lên sự lạnh lẽo.

Bọn họ không nói một lời nào, đi theo trưởng lão xuống núi. Tỷ thí năm nay quá mức thảm thiết, thậm chí một số đệ tử của thập đại Tiên Môn còn lấy ra pháp khí Hoàng giai thượng phẩm mà không ai có thể ngăn cản nổi.

Dưới tông chủ phong, một nam nhân dắt một con trâu đen đứng nhìn đường núi từ xa, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Sau khi xuống núi, các vị đệ tử bắt đầu ngự kiếm phi hành, bay đi khắp mọi hướng. Nhưng dường như hai người bọn hắn vẫn không đợi được người nọ.

Đại Hắc Ngưu không ngừng phun ra hơi thở thô nặng, đệ tử xuống núi càng ngày càng ít, nhưng tại sao vẫn không nhìn thấy hắn ta.

Bàn tay của Trần Tầm nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm phương hướng kia. Khoé mắt hắn vẫn nấn ná nhìn về phía những đệ tử kia nhưng vẫn không nhìn thấy người nọ, cho dù bọn họ mang y phục tương tự nhau.

"Ò ọ ò ọ?" Đại Hắc Ngưu nhìn Trần Tầm với vẻ mặt cực kỳ lo lắng, các đệ tử đã lục tục xuống núi rồi, rất nhanh sẽ không còn ai nữa.

"Lão Ngưu, ta không dám trực tiếp đưa Trúc Cơ đan cho Cơ sư huynh, nếu không sẽ xảy ra đại họa ngập trời đối với hắn và chúng ta."

Trần Tầm run lên, Cơ sư huynh có lẽ thật sự sẽ không trở về...

"Ò ọooo ~" Đại Hắc Ngưu thấp giọng kêu một tiếng, nơi xa đã không còn người xuống núi.

"Ha ha... Lão Ngưu, đi thôi, chúng ta đã cố gắng hết sức."

Trần Tầm miễn cưỡng khẽ cười nói, một bàn tay của hắn ôm lấy đầu trâu: “Tận nhân lực tri thiên mệnh*, ít nhất Cơ sư huynh đã nỗ lực hết sức. Hắn không hối hận, đương nhiên chúng ta cũng không.”

(*Tận nhân lực tri thiên mệnh: nghĩa là hãy cố gắng làm hết sức mình rồi thành bại thế nào mới biết được mệnh trời.)

"Ò ọooooo ~" Đại Hắc Ngưu kêu rên rỉ với Trần Tầm, tâm trạng nó cũng chùng xuống.

Lá rơi xào xạc, bọn hắn xoay người rời đi, bóng lưng mang theo nỗi cô đơn vô tận.

Mặt trời gay gắt đung đưa trên đỉnh phong chủ tông đang từ từ lặn xuống, vài đám mây trắng trên bầu trời tản đi, biến thành ánh hoàng hôn sặc sỡ.

Dưới chân núi, ánh tà dương buông xuống chiếu lên một bóng người vội vã. Bởi vì hắn ta giành được vị trí thứ nhất nên tông chủ bảo hắn ta ở lại để khen ngợi đôi lời, vì thế nên hắn ta xuống núi hơi muộn.

Bóng người đột nhiên dừng lại, tựa hồ như nhìn thấy cái gì đó. Hắn ta tức khắc mở to đôi mắt, giống như sử dụng hết sức lực, hét lớn về phương hướng đó: “Trần sư thúc! Ngưu sư đệ!”

Một âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền đến từ nơi xa khiến Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu như bị điện giật, thân thể bọn hắn chấn động, bước chân đồng thời dừng lại, hai tròng mắt khẽ run, cả người rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Trần Tầm chậm rãi quay đầu lại, phía xa có một bóng người đang đứng ở chân núi, mà người này... chính là Cơ Khôn!

Vô số lời nói của Cơ Khôn dường như bị mắc kẹt trong cổ họng, đôi mắt hắn ta đỏ hoe nhưng khí phách rất hăng hái. Những vết máu trên cơ thể làm tăng thêm khí chất nam tính của hắn ta.

Khí chất năm xưa của hắn ta dường như đã quay trở lại, tuy đầu đã bạc trắng nhưng trông không giống một người lớn tuổi.

Cuối cùng Cơ Khôn không nói ra được lời nào, hắn ta chỉ gật đầu thật mạnh với Trần Tầm.

“Ò ọoooo òoooo òooo!!” Đại Hắc Ngưu kích động dậm chân, ầm ầm đứng lên, khí thế kia khiến những chiếc lá rụng nằm trên mặt không ngừng tung bay.

Ánh mắt Trần Tầm thâm thúy, khóe miệng mang theo nụ cười, Trần Tầm cũng nặng nề gật đầu với Cơ Khôn.

Hắn dẫn Đại Hắc Ngưu rời đi, từ đầu đến cuối hai người bọn hắn không nói với nhau lời nào.

Cơ Khôn trịnh trọng chắp tay với bóng lưng của hai người bọn hắn, ánh mắt hắn ta chậm rãi nhìn vào túi trữ vật của mình. Loại pháp khí Hoàng giai thượng phẩm này có giá trị cống hiến ít nhất là ba ngàn điểm, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể đổi.

Mấy tháng trước khi khởi hành, hắn ta đi ra ngoài hỏi thăm mới biết được Trần Tầm đã lừa hắn. Đại ân này không lời nào cảm tạ cho hết, đủ để cho hắn ta khắc ghi cả đời.

Cơ Khôn khoanh tay đứng nhìn, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi thở dài. Trong lòng hắn ta ngũ vị tạp trần, con đường tu tiên ngươi lừa ta gạt, có thể gặp được một bằng hữu như vậy, thật sự quá tốt, quá tốt…

Sau khi Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu trở lại Linh Dược Viên, trong lòng bọn hắn phấn chấn hẳn lên. Bọn hắn nhìn nhau thật sâu, mỉm cười hiểu ý nhau rồi cùng thêm điểm trường sinh một năm này vào pháp lực.

"Lão Ngưu, ta chuẩn bị luyện chế Trúc Cơ đan cho Cơ sư huynh, nhưng không giống như của chúng ta, nếu không hắn nhất định sẽ Trúc Cơ thất bại."

Trần Tầm nghiêm nghị, hơi nhíu mày nói: "Trúc Cơ đan do tông môn đưa tới có thể có chút vấn đề, đến lúc đó ta sẽ chủ động xin ra trận đưa đan, sau đó tráo đổi là được."

“Ò ọooo òoo?” Đại Hắc Ngưu lo lắng hỏi, nó cũng không hiểu con đường luyện đan.

“Có khả năng là hạ phẩm… Nhưng tuyệt đối không phải là Trúc Cơ đan thượng phẩm.”

Trần Tầm trầm giọng nói, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: "Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của cá nhân ta. Mặc kệ có phải là thứ phẩm hay không thì ta đều phải đổi, đây là cơ hội cuối cùng của Cơ sư huynh."

Hắn ở Luyện Đan điện cũng không nhàn rỗi, tóm lại là học được rất nhiều thứ, tỷ như đan dược có bốn phẩm cấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và tuyệt phẩm.

Hắn chưa từng nghe nói gì về tin tức của mẫu đan, cũng không có cách nào tiếp cận nó, hắn cũng đang thử tự mò mẫm về đan dược. Hôm nay hắn có thể nhìn ra đan được sử dụng trong Luyện Khí kỳ nhưng lại không thể nhìn ra nó là Trúc Cơ đan.

“Ò ọooo!” Đại Hắc Ngưu gật đầu thật mạnh, làm cái gì cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra sai sót.

"Chúng ta đã thăm dò ra quy luật dò xét của đại trận, mỗi ngày chỉ cần tận dụng hai thời điểm kia thì sẽ không có ai biết chúng ta đang làm gì."

Trần Tầm hơi híp mắt lại, hắn nhìn về tia sáng lấp lánh thỉnh thoảng lại xẹt qua dưới vòm trời. Nếu không phải có sự cảnh báo và che đậy của Tinh Nguyên vạn vật thì bọn hắn đã sớm bị dò xét ra rồi, vậy mà bọn hắn vẫn không nhận ra điều đó.

"Ò ọooo ~" Đại Hắc Ngưu cũng nghiêm túc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi này có những thứ đồ bẩn thỉu, tuyệt đối không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

“Lão Ngưu, bắt đầu làm việc thôi.” Trần Tầm hơi hơi mỉm cười. Hiện giờ nhờ vào Tinh Nguyên vạn vật, một tháng bọn hắn có thể bồi dưỡng ra một gốc cây một trăm hai mươi năm linh dược.

“Ò ọoo!” Đại Hắc Ngưu vội vàng chạy về phía Đông Phủ mà bọn hắn khai phá dưới chân núi, trong túi trữ vật của nó vẫn còn một lượng lớn linh dược Trúc Cơ.

Bọn hắn từng lớn mật thử rút một gốc dược viên từ linh điền, nhưng đại trận không phản ứng. Thay đổi nơi sinh trưởng cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không bị mang ra ngoài hoặc bị hư hao thì tất cả đều sẽ khỏe mạnh.

Nhưng nếu linh dược sinh trưởng không đúng niên đại, vậy thì hái linh dược là việc của những người trong Luyện Đan điện, đại trận không có công hiệu dò xét chuyện này.

Bọn hắn cũng từng tùy ý gieo trồng một ít linh dược bình thường nhưng đại trận lại không có phản ứng, giống như nó chỉ có phản ứng với linh dược được ghi chép trong danh sách thôi vậy. Mà bởi vì bọn hắn có quá nhiều bí mật cho nên nhất định phải thận trọng.

Trong động phủ.

Trần Tầm bắt đầu khai lò luyện đan, đan hỏa được khống chế khá bình thường. Lần này hắn không dung hợp toàn bộ linh dược một lần mà chia nhỏ dịch dược ra.

Đại Hắc Ngưu tiếp tục đào tạo linh dược ở một bên, lúc không có chuyện gì thì nó đọc sách, nhắc nhở Trần Tầm về thời gian tránh xa, thời gian cứ theo Trần Tầm luyện đan mà trôi qua.

Mỗi ngày hắn không ngừng cố gắng nếm thử, căn cứ vào sức mạnh của dịch dược khác nhau, phẩm chất của đan được luyện thành cũng có sự khác biệt rất lớn, nhưng không xuất hiện đan dược nào như mẫu đan của bọn hắn.

Bây giờ hắn có thần thức trong người nên tốc độ luyện đan tăng lên rất nhiều, có thể chính xác khống chế đan dược trong lò luyện đan. Kỳ thực, thủ pháp luyện đan của hắn cộng thêm đan hỏa đã đạt tới trình độ tương đối kinh khủng.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.