Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đốn củi giúp đầu óc bọn ta trở nên thông suốt

Phiên bản Dịch · 1849 chữ

"Lão Ngưu, đi thôi, chúng ta đến Luyện Đan điện xem thử, ta cảm thấy dường như những trưởng lão này đang cần sự trợ giúp của tu sĩ Trúc Cơ kỳ."

Trần Tầm nhìn Đại Hắc Ngưu và cười nói.

"Chúng ta không cần được trả thù lao, chỉ cần được học thêm kiến thức về luyện đan từ các vị sư huynh là tốt rồi."

"Ò ọoo ò ọoo..." Đại Hắc Ngưu gật đầu liên tục, bọn hắn cứ ở trong Linh Dược Viên không làm việc thì những trưởng lão này cũng không giữ bọn hắn lại được.

Trần Tầm chuẩn bị một lát rồi bắt đầu dắt Đại Hắc Ngưu đi đến Luyện Đan điện, những người thủ hộ đại trận ở bên ngoài cũng mặc kệ hai người, chỉ cần không đi xa thì tất cả đều là chuyện nhỏ, dù sao nơi này cũng đâu phải nhà tù.

Trần Tầm gặp được Cảnh Hoàng trưởng lão trong Luyện Đan điện và nói rằng hắn sẵn sàng hỗ trợ luyện đan mà không cần thù lao, chỉ cần để hắn học thêm chút kiến thức là được.

Ôi, điều này khiến Cảnh Hoàng vô cùng mừng rỡ, lão không ngừng vuốt râu và nói rằng với tấm lòng này của Trần Tầm sư đệ thì chắc chắn là sắp tới sẽ đột phá Kim Đan.

Đây chắc chắn là chuyện tốt trời ban, tu sĩ Trúc Cơ kỳ bận bịu hơn đệ tử Luyện Khí kỳ, đám người bọn họ ai ai cũng kiêu căng, ngạo mạn, trái ngược lại thì đệ tử này lại làm không công, thậm chí lão cũng không phải đưa linh thạch cho Trần Tầm khi hắn thiếu hụt pháp lực.

Quan trọng nhất là hắn có thể sử dụng sức mạnh thần thức, cái này còn tốt hơn nhiều so với các đệ tử của lão, tỷ suất luyện đan thành công chắc chắn sẽ tăng cao.

Tuy nhiên, Trần Tầm còn có ước pháp tam chương* và phải làm việc trong dược viên nên không thể đến đây thường xuyên được.

(*ước pháp tam chương: ba điều quy ước, sau này dùng để chỉ những điều khoản, quy tắc đơn giản)

Cảnh Hoàng cũng thẳng thắn nói rằng bọn hắn đều là huynh đệ đồng môn trong Luyện Đan điện nên mấy lời đó quá khách sáo, lão chắc chắn sẽ không bao giờ ép Trần Tầm làm việc quá nhiều.

Trần Tầm cũng rất vui vẻ, quả nhiên người trong nhà vẫn dễ nói chuyện hơn, nếu hắn đến cái Luyện Khí điện nào đó thì e là đã bị đuổi ra ngoài rồi...

Ngũ Uẩn Tông có quy định rất nghiêm ngặt, vì vậy hắn không thể tùy tiện chạy lung tung giống như ở thôn nhỏ trên núi.

Suốt nửa tháng, Trần Tầm đều ở một chỗ và luyện đan trong đó, Đại Hắc Ngưu ở bên cạnh đọc sách, Cảnh Hoàng đã đưa cho hắn rất nhiều linh dược cấp thấp để luyện chế và thành phẩm của đan dịch khiến Cảnh Hoàng rất hài lòng, đúng là tốt hơn so với đệ tử của lão.

Có điều lão chưa bao giờ dạy hay hướng dẫn cho Trần Tầm bất kỳ phương pháp luyện đan nào, lão chỉ dạy hắn vài kiến thức về luyện đan, mà Trần Tầm cũng không tham lam, hắn cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Chẳng hạn như... Hôm nay bọn hắn uống trà trong động phủ của Cảnh Hoàng, sức mạnh thần thức của Trần Tầm đã bị tiêu hao rất nhiều và cần thời gian để hồi phục, mà đây thật ra lại là lần đầu tiên Cảnh Hoàng mời Trần Tầm đến làm khách ở động phủ của mình.

"Cảnh sư huynh, linh dược Trúc Cơ chủ vị này lại có thể luyện chế ra nhiều hơn một lò Trúc Cơ đan ư?"

Trần Tầm hoảng hốt, lỗ to rồi! Hắn sững sờ nhìn chằm chằm Cảnh Hoàng.

"Vậy chẳng phải là rất nhiều linh dược có thể luyện chế thành mấy lò đan dược hay sao?"

Cảnh Hoàng lắc đầu cười ha hả, tại sao lão vẫn luôn cảm thấy Trần Tầm sư đệ này không hiểu gì cả.

"Đương nhiên, dược tính của linh dược rất mạnh và sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc hình thành đan, Trúc Cơ đan là một trong số đó."

"Chẳng hạn như, một gốc cây linh dược ba mươi năm tuổi có thể luyện chế ra một quả đan dược, ngươi lại mất ba trăm năm để luyện chế một loại đan dược giống thế, sư đệ cảm thấy kết quả sẽ như thế nào?"

"Hừm... Hiệu quả của đan dược tăng lên rất nhiều ư?" Trần Tầm suy nghĩ rồi nói, hắn có chút kinh nghiệm, chẳng hạn như đã từng làm loại chuyện phí công này rồi.

"Ha ha, Trần sư đệ nghĩ nhiều rồi, làm vậy sẽ chỉ khiến đan dược nát vụn, nó hoàn toàn không chịu nổi dược lực như thế đâu."

Cảnh Hoàng vừa nhấp trà vừa cười to, Trần sư đệ này đúng là rất thú vị.

"Nước đầy thì tràn, trăng tròn rồi sẽ khuyết, vật cực tất phản, linh dược trong trời đất này cũng vậy."

"Thì ra là thế, sư đệ xin lĩnh giáo, nếu Cảnh sư huynh không nói thì ta sợ là cả đời này cũng không biết."

Trần Tầm toát mồ hôi, càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, đúng là mình đã đi đường vòng quá lâu rồi.

"Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao không cho linh dược trong Linh Dược Viên tăng thêm tuổi, hóa ra nguyên nhân là như vậy."

Cảnh Hoàng mỉm cười và rót đầy linh trà trước mặt Trần Tầm, lão còn một số việc phải hoàn thành, hôm nay lão mời Trần Tầm đến động phủ cũng là để bày tỏ lòng cảm kích của mình.

"Cảnh sư huynh, vậy ta không làm phiền huynh nữa." Trần Tầm đứng dậy và chắp tay, rót đầy tách trà rồi tiễn khách.

"Được, ta cũng không làm phiền sư đệ nữa, nếu có gì không hiểu thì ngươi cứ đến động phủ tìm ta."

Cảnh Hoàng bình tĩnh gật đầu, Trần sư đệ này rất có chừng mực, biết tiến biết lùi, chưa bao giờ hỏi quá nhiều về phương pháp luyện đan mà chỉ hỏi vài chuyện vặt vãnh.

Trần Tầm mỉm cười rồi quay người rời đi, hắn nhìn thấy Đại Hắc Ngưu ở bên ngoài động phủ đang được vây quanh bởi một đống gỗ lớn thì lại tò mò.

Hắn dừng bước và quay đầu lại nói.

"Cảnh sư huynh."

"Sư đệ có chuyện gì sao?"

"Gỗ bên ngoài này là gì vậy? Ta thấy ở trước động phủ của các sư huynh đều có rất nhiều."

"Ha ha, đó là gỗ của Hạc Linh thảo, dùng để làm hộp đựng thuốc có thể bảo quản đan dược, nó có ở khắp nơi trên dãy núi Ngọc Trúc."

"Hả?! Cái gì!!"

Đột nhiên, đôi mắt Trần Tầm đỏ ngầu, hắn rống lên, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin, nhiều năm qua hắn đã làm quá nhiều chuyện uổng công phí sức!

Mí mắt hắn đột nhiên đảo loạn, toàn thân run rẩy rồi bỗng ngã quỵ trên mặt đất.

"Trần sư đệ!"

"Ò ọoo!!"

...

Trên đường, Đại Hắc Ngưu cõng Trần Tầm trên lưng, người đằng sau ngơ ngác nhìn trời, hắn cảm giác như có kiến ​​bò khắp cơ thể, lửa giận không ngừng tích tụ trong lòng, rìu Khai Sơn vẫn luôn lóe lên ánh sáng sắc bén từ trên lưng hắn.

Đại Hắc Ngưu liên tục quay đầu nhìn Trần Tầm, lần này thật là không uổng công tới đây, năm đó bọn hắn khổ cực biết bao, bán một gốc cây linh dược còn phải đòi lại hộp đựng thuốc.

Cuối cùng mới biết được rằng bọn hắn có thể tìm thấy loại linh thụ này ở khắp mọi nơi miễn là nơi đó có linh khí hội tụ, bọn hắn vươn lên từ những ngày tháng cực khổ nên sự chênh lệch của bọn hắn vô cùng lớn.

"Lão Ngưu!" Trần Tầm đột nhiên kêu lên từ trên lưng trâu.

"Đi chặt cây! Mẹ kiếp, từ nay về sau, bát, thìa, chuồng lợn, chuồng gà,... các loại! Tất cả đều phải dùng Hạc Linh thảo này để làm, nếu chúng ta không thông suốt thì làm sao có thể tu tiên, sao vượt qua được thời gian đó được!"

"Ò ọ ọ ò!"

Một người một trâu nổi giận đùng đùng, lao thẳng vào trong núi, một lần thấy Hạc Linh thảo là một lần rìu Khai Sơn được vung lên, Đại Hắc Ngưu húc mạnh, khắp núi vang lên những tiếng ầm ầm không ngớt.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cùng vác một đống gỗ lớn về Linh Dược Viên, các đệ tử đi ngang qua đều tỏ vẻ kinh ngạc, vị sư thúc này chắc chắn là đang tu luyện một pháp thuật hệ mộc nào đó!

Bên ngoài Linh Dược Viên, những thủ vệ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng kinh ngạc, hắn đang làm cái gì thế!

Một người vác hơn chục khúc gỗ tròn rất lớn, mà linh thú Hắc Ngưu kia cũng vác sáu bảy khúc, nếu không nhìn thấy ngũ quan rõ ràng thì nhìn từ xa còn tưởng là hai đống gỗ lớn biết đi cơ đấy.

"Sư đệ, ngươi định làm gì thế?" Một người không nhịn được hỏi, đây có phải là cách tu luyện võ công của phàm nhân ở Tu tiên giới hay không?

"Sư huynh, không có gì đâu, chẳng qua đốn củi giúp đầu óc bọn ta thông suốt hơn thôi."

Gân xanh nổi lên trên trán Trần Tầm, hắn cười rồi gật đầu.

"Lão Ngưu, đi thôi."

"Ò ọoo!" Đại Hắc Ngưu kêu lên rồi đi theo sau.

Mặc dù hai tên thủ vệ đứng cách đó khá xa, nhưng nhìn thấy bộ dạng này Trần Tầm thì bọn họ cũng lắc đầu thở dài, người có thể tu luyện Thủy Linh quyết đến tầng thứ hai đúng là có tính cách quái gở.

Những ngày sau đó, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu có thêm một hoạt động giải trí, đó là lên núi đốn củi!

Trong Linh Dược Viên của bọn hắn đã chất đầy gỗ Hạc Linh thảo, đống gỗ càng lúc càng cao, nỗi bực dọc trong người cũng ngày càng dịu đi, sau đó bọn họ bắt đầu làm ra các loại công cụ khác nhau, âm thanh bang bang vang vọng khắp các khe suối của Linh Dược Viên.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không còn cảm nhận được sự dò xét bên trong trận pháp nữa, có điều bọn hắn vẫn không dám sơ suất và tiếp tục làm công việc của mình trong im lặng.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.