Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trải qua bao mưa gió, đắng cay ngọt bùi

Phiên bản Dịch · 2064 chữ

Lại vài tiếng trôi qua, trong lò luyện đan tất cả đều là dịch dược hư, không có nổi một gốc cây thành công, thế nhưng Trần Tầm vẫn như cũ không vội vàng, không nóng nảy mà bắt đầu nhập định phân tích.

“Những thiên địa linh dược này thật là kỳ lạ, không có niên đại giống nhau, vậy mà lại chênh lệch lớn như thế.”

Trần Tầm thầm nghĩ trong lòng, cùng là một gốc dược Trúc Cơ, niên đại chỉ hơn kém nhau mười năm nhưng đã cần phải dùng sức nóng và thủ pháp khác để luyện.

Cái này, Trọng Vũ đan và Ích Khí đan hắn luyện chế năm đó hoàn toàn không giống nhau, bởi vì sức nóng được khống chế phù hợp nên thành quả đã chính xác đến từng niên đại, chẳng trách hắn không cách nào luyện chế được Luyện Khí kỳ.

Loại linh dược này có lẽ phải dùng đến thần thức trong truyền thuyết mới có thể hoàn toàn khống chế và gia tăng thêm tỷ lệ thành đan.

“Chẳng qua, thứ ta không thiếu nhất chính là linh dược và thời gian.” Trần Tầm cười nhạt, trong lòng cảm thấy thú vị, hoàn toàn không có dấu hiệu nản lòng vì thất bại.

Thời gian trôi qua. mỗi ngày Trần Tầm đều chăm chỉ luyện đan, hắn bắt đầu một tháng luyện chế không vượt quá năm gốc, khi thất bại sẽ bắt đầu ghi chép kinh nghiệm và cảm giác, sau đó bắt đầu nhập định tìm tòi cảm giác lúc đó.

...

Xuân đi thu đến, lại là một năm vội vàng trôi qua, trong dược cốc bốn mùa trường xuân, năm tháng dường như không có lưu lại dấu vết trên người Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu.

Trong căn cứ bí mật, ánh mắt Đại Hắc Ngưu sáng ngời có thần nhìn lò luyện đan của Trần Tầm, một mùi thuốc bay tới, nó không ngừng lấy mũi trâu ngủi thử.

“Ọ òoo~~!!” Đại Hắc Ngưu đột nhiên trở nên kích động, một năm này Trần Tầm thật sự quá vất vả, mà nó lại không giúp được một chút nào, chỉ có thể ở bên cạnh bồi dưỡng linh dược.

Cuối cùng Trần Tầm cũng tinh luyện thành công mộc gốc linh dược, nhưng trong mắt hắn chỉ có vẻ bình thản, không có bất kỳ ý mừng rỡ như điên nào.

“Hết thảy đều nằm trong tay bổn tọa.” Trong mắt Trần Tầm không gợn sóng, nhưng dần dần bắt đầu méo mó: “Trúc Cơ linh dược, không gì hơn cái này, thoải mái đắn đo.”

“Ọ ọ òooo~" Đại Hắc Ngưu không ngừng vây quanh Trần Tầm kêu to, quá trâu bò, không hổ là đại ca của ta!

“Cuối cùng cũng có cảm giác đúng rồi.”

Trần Tầm chậm rãi đứng dậy, thở ra một hơi thật dài: "Lão Ngưu, Trúc Cơ của chúng ta cuối cùng cũng có chút hi vọng rồi!"

“Ọ òooo!!” Đại Hắc Ngưu kích động bổ nhào lên người Trần Tầm, nó rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười ha ha.

Vạn sự khởi đầu nan, cuối cùng đã có thể bước thành công bước đầu tiên rồi.

[Đinh! Túc chủ đã có thể thêm điểm.]

“Lão Ngưu, thêm điểm, thêm điểm rồi!" Trần Tầm vỗ đầu Đại Hắc Ngưu: "Giờ thì chúng ta đã có thể thử phòng ngự rồi.”

“Ọ òooo~” Đại Hắc Ngưu đứng ở một bên nhìn chằm chằm Trần Tầm, nó đã chuẩn bị xong hết rồi.

Bắt đầu thêm điểm, trực tiếp thêm vào trong phòng ngự khiến một sức nặng lan truyền khắp cơ thể một người một trâu, đồng thời bọn hắn cũng có cảm giác cơ thể mình đột nhiên lại bị co rút nhanh một chút.

“Ồ, không tệ đó." Trần Tầm nhướng mày, nhìn cánh tay của mình, tuy bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng rõ ràng cảm giác giống như cứng cáp hơn không ít...

“Ọ òooo?” Đại Hắc Ngưu xoay tròn trái phải, trong mắt truyền đến nghi hoặc.

“Lão Ngưu, chúng ta đừng tự làm tổn thương bản thân, cứ thuận theo tự nhiên là được." Trần Tầm cả kinh, lão Ngưu này sao lại có cảm giác ngực chứa tảng đá vỡ lớn vậy.

“Ọ òooo~" Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười, nó quả thật có chút ý tưởng.

“Đi, đi tông môn đại điện lấy hai trăm cống hiến của chúng ta, sau đó xem trận so tài của tông môn, nghe nói ở đó xuất hiện rất nhiều sư đệ và sư muội lợi hại, đợi xem xong thì chúng ta sẽ trở về rồi tiếp tục luyện dược.”

“Ọ òoo~”

Một người một trâu ngự kiếm xuống thác nước, sau đó bọn hắn lấy không ít hạt dưa rang trong động phủ rồi mới rời khỏi dược cốc.

Trong những năm tháng sau đó, hàng năm đều có một người đội mũ rơm dắt Đại Hắc Ngưu đội mũ rơm đi tới hội trường đại hội so tài của tông môn. Bọn hắn chưa bao giờ tham gia đại hội so tài của tông môn mà vẫn luôn chỉ ở dưới bóng cây không người, hóng mát ăn hạt dưa.

Cuộc sống của bọn hắn dường như khá vui vẻ, giống như là đã không còn theo đuổi thực lực nữa mà chỉ ở một bên, không ngừng reo hò và săn đón những cường giả kia, sau khi đại hội so tài kết thúc lại yên lặng xuống núi, là người khá tốt bụng.

Chỉ cần người nào nhìn bọn hắn thì đều sẽ được đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, lúc đi đường cũng luôn nhường đường cho người khác, để lại ấn tượng tốt khắc sâu trong lòng mọi người.

Không ai biết tên của hắn, hắn dường như cũng không giỏi giao tiếp nên ở trong tông môn không có lấy một người bằng hữu, quanh năm suốt tháng chỉ cô độc, một người dắt một linh thú đầu trâu, giống như người bình thường và vô hình.

Năm tháng vội vã, ngoảnh đầu nhìn lại đã thêm một năm nữa qua đi, trải qua bao mưa gió và đắng cay ngọt bùi, mười năm cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã gia nhập Ngũ Uẩn Tông hơn hai mươi năm, trong tông môn đã xảy ra rất nhiều đại sự, việc tiên môn nước Càn và tiên môn nước Vũ va chạm cũng trở nên càng ngày càng kịch liệt.

Con đường tu tiên như đi ngược với dòng nước, nếu không tiến thì chính là lùi. Ở nước Càn có rất nhiều tài nguyên tu tiên mà người nước Vũ cần, ngược lại thì nước Vũ cũng có những tài nguyên nước Càn cần.

Ở dược cốc, trong động phủ phía sau thác nước.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chẳng qua chỉ là một thành viên trong chúng sinh, không chi phối được đại thế cho nên chỉ có thể sống như nước chảy bèo trôi, bình thản cộng thêm điểm trường sinh mười năm vào phòng ngự.

Tuy nhiên cũng có tin đồn, hai nước chỉ mới cãi nhau ngoài miệng một cách dữ dội, còn chưa tới giai đoạn động thủ, nhưng mà những đệ tử cấp thấp này cũng không cho là như vậy, dù sao lời đồn đã bay đầy trời rồi.

“Lão Ngưu, sao ta lại có cảm giác như sắp có đánh nhau vậy." Trần Tầm khẽ nhíu mày, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: “Nếu đánh tới Ngũ Uẩn Tông thì chúng ta phải làm sao bây giờ…”

“Ọ òoo?” Đại Hắc Ngưu có chút hoảng hốt, những đệ tử cấp thấp này mỗi ngày đều nói những chuyện giật gân, lời đồn khắp nơi, nói cái gì mà cứ mỗi một ngàn năm trôi qua thì đều sẽ xảy ra đại chiến giữa một đám tu tiên giả.

“Con mẹ nó chứ." Trần Tầm mắng nhẹ một câu, chuyện tranh đoạt tài nguyên này thật sự có thể xảy ra ở bất kỳ thế giới nào, nhưng điều mấu chốt là đám dân chúng bình dân như bọn hắn phải làm sao đây?

Nếu đánh thắng thì không có gì tốt, nếu đánh thua thì khả năng tông môn cũng không còn, hơn nữa đám đệ từ tầng dưới chót như bọn hắn nào biết được hai nước tiên môn hiện tại đã phát triển thành cái dạng gì chứ.

“Ọ òoo ọ òoo~~” Đại Hắc Ngưu đẩy Trần Tầm, đầu không ngừng hướng về phương xa.

“Chạy trốn sao? Vậy không được, ít nhất phải giúp tông môn giết chết mười mấy hai mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã chứ.”

Trần Tầm đột nhiên lắc đầu, sau khi ăn sạch sẽ thì lau miệng bỏ chạy lấy người, vậy bọn hắn còn là người sao: "Trừ khi Ngũ Uẩn Tông chúng ta thật sự không ngăn cản được, bằng không cho dù là nước Vũ ta cũng phải liều chết đến cùng!"

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, từ lâu Ngũ Uẩn Tông đã trở thành nhà của bọn hắn rồi, trừ khi trăm tên đại tu sĩ Kim Đan kỳ vây đến tấn công, bằng không hắn sẽ đánh cho mẹ bọn chúng cũng không nhận ra.

“Ọ òoo ~ Ọ òoo!” Đại Hắc Ngưu dậm chân khẩn trương, nó không phải có ý tứ này nhưng mà Trần Tầm hiểu sai mất rồi, thế nên nó không ngừng lắc đầu, thậm chí cầm lấy hòn đá bắt đầu viết chữ.

Trần Tầm hơi híp mắt, vỗ đầu một cái, là hắn tự suy đoán sai, thì ra ý tứ của Đại Hắc Ngưu là: những đại nhân vật ở nước Càn xa xôi kia còn chưa đánh nhau mà, thế thì chúng ta buồn lo vô cớ làm gì.

“Ha ha ha, hình như cũng phải, muốn đánh cũng là thập đại Tiên Môn đứng mũi chịu sào, hiện tại Ngũ Uẩn Tông chúng ta một chút tin tức cũng không có, ha ha, ha ha ha ha.”

Trần Tầm đột nhiên phá lên cười, tâm trạng thoáng cái cảm giác thoải mái vô cùng, đúng là lời đồn hại người, suýt chút nữa hắn còn cho rằng Ngũ Uẩn Tông chính là trung tâm của thế giới...

Đại Hắc Ngưu liếc mắt nhìn Trần Tầm một cái, có đôi khi nghĩ quá nhiều sẽ dẫn đến một ngày thông minh bị thông minh hại.

“Nhưng mà, lão Ngưu, nếu chúng ta muốn sống yên ổn vậy thì cũng phải suy nghĩ đến ngày gặp nguy trước.” Trần Tầm ho nhẹ một tiếng: “Mặc dù không biết có thể cống hiến bao nhiêu cho tông môn nhưng ít nhất chúng ta cũng phải có thực lực để tự bảo vệ mình.”

“Ọ òoo!” Đại Hắc Ngưu nặng nề gật đầu, trong mắt cũng dần trở nên trịnh trọng, nếu thật sự đánh nhau thì bọn hắn cũng chỉ có thể đánh ở trong phạm vi khả năng của mình, tuyệt đối không thế cậy mạnh, đây là Trần Tầm dạy nó.

Trần Tầm mỉm cười, hắn tự nhận không phải thánh nhân gì mà tích góp từng tí một tức giận rồi phóng lên trời, tự bạo trước các đại tu sĩ Kim Đan kỳ, vì Ngũ Uẩn Tông, hắn thật sự không làm được một bước này...

Ánh mắt của bọn hắn đột nhiên hướng xuống, nhìn về phía lò luyện đan, bên trong có năm viên đan dược trắng nõn, phía trên thậm chí còn có một đan văn giống như cái lá xanh.

Tốn thời gian mười năm, cuối cùng thì Trần Tầm đã luyện hóa thành công toàn bộ linh dược Trúc Cơ Đan, nhưng quan trọng nhất là hắn đã quen thuộc với thủ pháp luyện đan cho nên kết quả dường như đã không còn quan trọng như vậy nữa.

Bọn hắn cũng không rõ mẫu đan này là gì, so với Trúc Cơ Đan mà trưởng lão đưa tới hoàn toàn không giống nhau, bọn hắn cũng không biết là vì sao.

“Lão Ngưu, chuẩn bị lên Trúc Cơ.”

“Ọ òooo!”

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.