Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dù sao chúng ta cũng không phải Long Ngạo Thiên

Phiên bản Dịch · 2068 chữ

Hắn còn chưa dùng qua Trúc Cơ đan lên người bản thân, bởi vì đối với người tư chất bình thường mà nói, một viên Trúc Cơ đan có nguy cơ thất bại tương đối lớn.

“Ọ òooo.” Đại Hắc Ngưu gật đầu thật mạnh, nó chờ mong ngày hôm nay đã lâu rồi, nói xong nó ngậm túi trữ vật trong miệng đi đến một cửa động khác.

Trần Tầm híp hai mắt lại, ngự kiếm bay xuyên qua thác nước, hắn muốn ở bên ngoài canh chừng để có thể kịp thời ứng phó với bất cứ tình huống bất ngờ nào.

Mỗi ngày, bọn hắn đều vô cùng bận rộn bên trong, ngày ngày Trần Tầm không ngừng nghiên cứu luyện đan thuật, điều khiển đan hỏa, mọi người đều biết, với thực lực Luyện Khí kỳ sẽ không thể nào luyện hóa hết được những linh dược mấy trăm năm này.

Một là độ tinh khiết đan hỏa không đủ, hai là linh dược trân quý, không thể lãng phí linh dược mấy trăm năm được, thời gian mấy trăm năm ngắn ngủi, luyện đan thuật lại đủ để hao hết cả đời, tại Luyện Khí kỳ, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng làm được.

Thời gian như đao*, đao thúc giục người già, năm tháng đổi thay, mỗi ngày một khác. Thấm thoắt đã sáu năm trôi qua.

(*Thời gian như đao: xuất phát từ một truyện ngắn do tác giả Trường Tiếu sáng tác vào năm 1808, và "Năm tháng tháng như đao" được hoàn thành vào năm 2007. Trường Tiếu đã viết nhiều tiểu thuyết nổi tiếng. Nó chủ yếu nói về thời gian trôi qua và kêu gọi mọi người hãy trân trọng thời gian và nắm bắt, trân trọng những khoảnh khắc tốt đẹp.)

Trong tông môn truyền ra không ít tin vui, có đệ tử nội môn ăn Trúc Cơ đan, thành công đạt tới Trúc Cơ, thậm chí còn có người sở hữu thiên tư bá đạo, không cần dùng Trúc Cơ đan cũng trực tiếp phá tan Luyện Khí tầng mười, thành công trùng kích Trúc Cơ!

Nghe nói còn có một vị phong chủ, lúc ở bên ngoài vân du* đã thu được một vị thiếu nữ thiên linh căn khiến toàn bộ Ngũ Uẩn Tông chấn động, các đại nhân vật toàn thể xuất quan, tự mình tới tiếp kiến.

(*Vân du: Ý nói nhà tu hành đi nơi đây nơi đó, như đám mây.)

Thậm chí, bọn họ còn chuẩn bị cho nàng ấy một nghi thức nhập tông hoành tráng, nhưng đây là chuyện mà những đệ tử ngoại môn bình thường không thể nhìn thấy mà chỉ có thể âm thầm hâm mộ trong lòng.

Người sở hữu Thiên linh căn thì việc trùng kích Kim Đan kỳ có thể nói là nước chảy thành sông, tiền đồ vô hạn, có thể nói là tuyệt phẩm của Ngũ Uẩn Tông, chính vì vậy nên tất cả trưởng lão phong chủ đều bảo vệ nàng ấy rất tốt, không để nàng lộ diện trước mặt người khác.

Đa số mọi người người ngay cả nàng ấy bộ dáng như thế nào cũng không biết, nhưng có thể tu luyện đến đại tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không phải là một kẻ ngu ngốc.

Nhưng mà những tin tức này cũng đủ khiến cho vô số đệ tử phấn chấn, tương lai Ngũ Uẩn Tông có thể kỳ vọng, lòng trung thành đối với tông môn càng thêm mãnh liệt hơn, bởi vì đây chính là ngôi nhà chân chính của bọn họ.

Trong một dược cốc bình thường có một người và một con trâu, bọn hắn là người vô hình của Ngũ Uẩn Tông, không có tiếng tăm gì, chỉ là hàng năm cứ âm thầm cống hiến cho tông môn, không tranh không đoạt.

“Cục tác cục tác~~”

Phía sau thác nước trong dược cốc có một chuồng gà, Trần Tầm đang cho gia súc ăn thức ăn, Đại Hắc Ngưu ở một bên ngậm thùng thức ăn gia súc.

Trong này có hơn hai mươi con gà rừng, còn có không ít gà con, toàn bộ đều đầu mập tai to*, trứng gà đó thường xuyên có hai lòng đỏ, ăn ngon vô cùng.

(*Đầu mập tai to: một thành ngữ Trung Quốc miêu tả thân hình mập mạp, đôi khi ám chỉ sự đáng yêu.)

Theo lời của Trần Tầm mà nói, muốn phát triển bền vững, mỗi ngày đi săn thú, một ngày nào đó phải giết hết dã thú trong sơn mạch gây tổn hại công đức, tự mình nuôi dưỡng sẽ thơm hơn.

“Lão Ngưu, Ngũ Uẩn Tông chúng ta lại trở nên mạnh hơn rồi, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”

Trần Tầm vui vẻ nói, trong tay còn đang rắc thức ăn gia súc: “Thiên linh căn à, cái này cũng có thể bị phong chủ gặp được, nói không chừng tu luyện vài năm sẽ trở thành đại tu sĩ Kim Đan kỳ.”

“Ọ òooo~~” Đại Hắc Ngưu cũng vui vẻ vẫy đuôi, trong lòng ước gì toàn bộ thiên linh căn đều đến Ngũ Uẩn Tông, thế thì nó thật có vinh dự.

Cái gọi là thiên tư gì đó, hắn là Luyện Khí kỳ, mà người cùng thế hệ đã có thể Kim Đan kỳ, liên quan gì đến bọn hắn… Dù sao mọi người cũng không có thù oán với nhau.

Lúc bọn hắn ở sơn thôn nhỏ, có thể đã có người đạt tới đỉnh cao đại đạo, cứ so sánh mình với người này người kia không phải tự tìm phiền phức cho mình sao, bọn hắn cũng không phải Long Ngạo Thiên* mà rảnh rỗi đến nỗi tự mình nhạo báng thể chất của chính mình.

(*Long Ngạo Thiên là tên thường thấy trong các truyện, hàm ý châm chọc, nhận đủ khinh bỉ.)

“Nhưng năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều, các tiền bối cũng chịu không ít áp lực, vì Ngũ Uẩn Tông chúng ta mà đỡ lấy gánh nặng đi về phía trước.”

Trần Tầm bình thản cười nói, rốt cuộc hắn cũng cho ăn gia súc xong: "Mấy năm nay, ta còn nghe nói còn có tiểu tông môn bị diệt môn sao, ngay cả sơn môn cũng bị san bằng, tông môn chúng ta còn phái không ít người đi điều tra.”

“Ọ ò~” Đại Hắc Ngưu nghiêm túc gật đầu, không chỉ có là Phàm Nhân giới mà khắp nơi ở Tu Tiên giới cũng xảy ra tranh đấu, hàng năm rất nhiều đệ tử ngoại môn đều phải chết vì nó.

“Thực lực của chúng ta có hạn, cũng không thích làm người nổi bật, an an ổn ổn trồng linh điền cũng đã có thể góp một phần sức cho tông môn rồi.”

Trần Tầm vừa cười vừa nói, hiện giờ tâm trạng của hắn trở nên bình thản hơn nhiều, không còn nóng nảy như trước nữa.

Lúc trước hắn cứ như một tên nhóc lớn xác dễ xúc động vậy.

"Đi thôi lão Ngưu, bổn tọa hôm nay chuẩn bị khai lô luyện đan, ta xem ai dám không nể mặt ta!"

“Ọ òooo~~”

Cả hai hùng hổ, Đại Hắc Ngưu thả thức ăn gia súc thả xuống ầm một tiếng, gà rừng trong chuồng gà sợ tới mức không ngừng chạy trốn, đây là lại muốn ngẫu nhiên lựa chọn một kẻ may mắn sao?

Sáu năm này rốt cuộc bọn hắn cũng dùng điểm trường sinh lấp đầy pháp lực, bây giờ đã có 20 điểm, đối với pháp thuật đã đến một trình độ tương đối khổng lồ.

Bọn hắn đã từng thử qua, nếu toàn lực thi triển đan hỏa, đỉnh luyện khí sẽ tan chảy...

Hơn nữa đan hỏa trong Luyện Khí kỳ ban đầu chính là một ngọn lửa nhỏ đỏ thẫm, đan hỏa của bọn hắn nếu không được khống chế, dùng toàn lực thi triển sẽ bắt đầu trắng bệch, trở nên lạnh lẽo vô cùng và bắt đầu sinh ra biến chất.

Tiểu hỏa cầu thuật thì càng thêm khoa trương, một năm trước tiếng nổ rung trời kia, hàng loạt hỏa cầu giống như sao băng rơi xuống, nếu không phải kịp thời dừng lại, cấm chế của dược cốc này sẽ chịu tổn hại nghiêm trọng.

“Lão Ngưu, chúng ta rốt cuộc có thể thử xem phòng ngự đó.”

“Ọ òooo~”

"Khà khà, đến lúc đó chúng ta sẽ không bị đao gươm tổn thương, ngực chứa tảng đá vỡ lớn*, cũng có tiềm năng trở thành vua tạp kỹ của thế gian, ha ha..."

(*Ngực chứa tảng đá vỡ lớn (胸口碎大石): Mô tả người đặc biệt dũng cảm, kiêu ngạo trong mọi việc, không sợ hãi và dám thử thách bản thân.)

“Ọ òooo~~”

Một trận cười to vang lên giữa không gian dược cốc, rồi lao vào trong thác nước, tiến vào căn cứ bí mật của bọn hắn.

Một chỗ khác ở phía trong cửa động, tất cả trận pháp bên trong đều do Đại Hắc Ngưu bố trí, nếu thật sự là có phát sinh gì ngoài ý muốn, nó có thể viễn trình điều khiển, trực tiếp hủy diệt linh dược bên trong mà không để lại dấu vết.

Hơn nữa bọn hắn còn chôn những hạt đan dược đã luyện được ở một nơi khá bí mật mà không ai có thể nghĩ tới, như một phương án dự phòng.

"Ọ òooo~" Đại Hắc Ngưu nhẹ giọng kêu lên, cơ thể đứng thẳng, hai cái móng trâu làm một thủ thế cổ quái, cửa động lúc này mới khôi phục toàn cảnh, bên trong tràn ngập các loại trúc cơ linh dược, nhiều đến có thể làm cho người ta phát điên.

Trần Tầm lúc này đứng khá xa, ánh mắt không ngừng hướng ra ngoài, đối với trận pháp của Đại Hắc Ngưu, trong lòng hắn có chút khó chịu.

Lão Ngưu này nhìn như tùy tiện nhưng tâm nhãn của nó là chân truyền, trong dược cốc này không ít nơi đều được bố trí trận pháp khiến hắn bị tra tấn không ít.

“Ọ òooo!”

“Đến rồi.”

Ánh mắt Trần Tầm như điện, nhìn một đám trúc cơ linh dược bày ở trong động phủ, toàn bộ chủ vị linh dược đều vượt qua ba trăm năm, lung linh long lanh, linh khí không ngừng phát ra.

“Lão Ngưu, ngươi đi xem một chút, ngươi đã học được ngự kiếm thuật rồi, ta có việc sẽ tiếp xúc với trận pháp cảm ứng kia sau.”

“Ọ òoo~” Đại Hắc Ngưu gật đầu, cũng vỗ túi trữ vật, từ bên trong lấy ra một thanh tiên kiếm, đây chính là do Trần Tầm đổi cho nó, trong mắt nó hiện lên vẻ vô cùng quý trọng, sau đó ngự kiếm bay đi.

Một cái lô bàn luyện đan liên tục xoay tròn trong không trung, Trần Tầm dùng Ngự Vật thuật, người khác Luyện Khí kỳ chỉ là ngự một vật, nhưng hắn có thể ngự trên trăm vật mà pháp lực trong cơ thể chỉ tiêu hao một phần tương đối nhỏ.

“Thiên Hồng quả, Nguyệt Linh quả.”

Trần Tầm lẩm bẩm nói, trong tay là một đóa đan hỏa bay lên, sau đó bắt đầu không ngừng phân chia thành năm đóa, nếu bị người khác nhìn thấy, ánh mắt nhất định sẽ kinh ngạc rơi đầy đất, đan hỏa này vậy mà còn có thể phân liệt sao? Còn có thể chơi như vậy?!

"Mỗi gốc linh dược đều có dược tính không đồng nhất, nhiệt độ và thủ pháp của đan hỏa cũng thế, sự khác nhau giữa hai thứ này rất lớn, ta không có sư phụ truyền thụ kinh nghiệm cho nên chỉ có thể không ngừng thử nghiệm."

Trần Tầm điều khiển Thiên Hồng quả phóng lên trời, chui vào trong lò luyện đan, một canh giờ sau, không hề bất ngờ biến thành một bãi dịch dược hư.

Mặt hắn co rút, trái tim đau nhói, hắn cầm lấy cuốn sách nhỏ ghi lại cảm giác vừa rồi rồi tiếp tục chỉnh sửa phương pháp một cách thong dong điềm tĩnh.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.