Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống yên bình

Phiên bản Dịch · 2107 chữ

"Lão Ngưu, ngươi vội vàng cái gì? Ta cố tình mua cho ngươi một quyển “Cơ sở trận pháp bách khoa toàn thư” đây này.”

Trần Tầm túm Đại Hắc Ngưu lại rồi vỗ mạnh vào đầu nó. Hắn vẫn còn chưa hoàn hồn sau cú va chạm vừa rồi đây.

"Ò ọoo? Ò ọoo ò ọoo ~~" Đại Hắc Ngưu thì thầm với Trần Tầm, ánh mắt nó cực kỳ vui mừng, đổi được là tốt rồi, đổi được là tốt rồi.

""Cơ sở luyện khí”, “Cơ sở ngữ hành độn quyết”, “Cơ sở trận pháp bách khoa toàn thư”, “Cơ sở bùa chú bách khoa toàn thư”, “Cơ sở thiên tài địa bảo bách khoa toàn thư”, …

Trần Tầm cười ngớ ngẩn, những thứ này tuy chỉ là phần cơ bản nhưng hoàn toàn không thể mua được ở bên ngoài, đây đều là đồ vật dưới đáy hòm của người khác, là vật truyền thừa, cũng chỉ có tông môn mới dám lấy ra để trao đổi với đệ tử.

Ngoài ra, còn có bốn khối sắt tinh luyện, một đỉnh luyện khí trung phẩm hoàng giai, phù lục sáng tác giấy, bút mực và một loạt những thứ khác.

Đại Hắc Ngưu cũng ngu xuẩn ảo tưởng, sau khi nó học được trận pháp sẽ giống như những đại tu sĩ kia, một khi trận pháp được giải phóng nó có thể dễ dàng phong ấn một ngọn núi, ha ha...

Ngay lúc bọn hắn đang nhập tâm suy nghĩ thì…

Bùm! Bùm!

Hai âm thanh trầm đục truyền tới từ một gốc cây lớn bị đụng tới nghiêng trái nghiêng phải khiến lá cây rơi xào xạc, xem ra bị thương rất nặng.

"Ai da, mẹ nó, cái cây này bị sao thế này, còn ở ngay giữa đường nữa chứ?!"

"Ò ọoo!!"

"Lão Ngưu, quên đi, chúng ta không chấp nhặt với nó, về nhà thôi."

“Ò ọoo~"

Trên đường có hai tiếng chửi bới hùng hổ, nhưng bởi vì tâm trạng của bọn hắn hôm nay rất tốt nên tạm thời không so đo với nó.

Sau khi trở lại dược cốc, Đại Hắc Ngưu cầm “Cơ sở trận pháp bách khoa toàn thư” lên nghiên cứu, cùng lúc đó, Trần Tầm cũng lấy ra "Cơ sở luyện khí” và bắt đầu ngồi nghiên cứu.

Mở lò luyện đan và đỉnh luyện khí đều có tác dụng giống nhau, thế nhưng hai thứ đó hoàn toàn không liên quan gì tới rèn sắt.

Đại Hắc Ngưu cách Trần Tầm rất xa, trong miệng nó không ngừng vang lên tiếng “ò ọ òooo”, những chữ trong sách nó đều đọc được hết, Đại Hắc Ngưu đọc rất kỹ, tuy rằng chỉ là phần cơ bản nhưng cũng rất sâu sắc.

Hít —

Hà —

Trần Tầm vừa hít khí lạnh vừa cắn hạt dưa, thứ Luyện khí này đã phá vỡ nhận thức về rèn sắt trong nhiều năm của hắn, có thể nói, trong này yêu cầu người ta phải vận dụng tất cả pháp lực trong khi bỏ qua sức mạnh thể chất, đồng thời đáp ứng yêu cầu cực cao đối với vật liệu.

Hắn nhìn cái đỉnh lớn có hai quai màu xanh trước mắt, một tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Búa Khai Sơn của bản tọa có thể xuất hiện tại Tu Tiên giới lần nữa hãy không đều nhờ vào ngươi đó, đại bảo bối."

"Ò ọoo ~" Đại Hắc Ngưu đứng lên chạy chậm tới, ánh mắt nó hơi nôn nóng nên nhanh chóng dùng móng trâu chỉ vào mấy lá cờ trong sách.

"Ngươi muốn mua trận kỳ sao?"

“Ò ọoo~"

"Ngươi học xong ta sẽ lập tức mua cho, nhưng trước tiên ngươi hãy học cái cơ bản trước đã." Trần Tầm vươn đầu nhìn một chút rồi xòe bàn tay ra, "Lấy một nắm hạt dưa đi."

“Ò ọoo ~~” Đại Hắc Ngưu vui mừng kêu lên, cầm lấy một nắm hạt dưa xong thì lập tức chạy đến góc tường, trong mắt đầy sự nghiêm túc cùng tò mò.

Một người một trâu bắt đầu trở lại cuộc sống yên bình như xưa, nghe nói Luyện Đan điện bên kia tương đối hài lòng với dược cốc ở chỗ này của bọn hắn, nói người này có tướng mạo của dược nông*, có khả năng chịu đựng cô đơn.

(*dược nông - người nông dân chuyên trồng cây thuốc hoặc thu thập cây thuốc.)

Hơn nữa, việc những người khác không quấy rầy để hắn yên tâm kinh doanh dược điền đã là cống hiến lớn nhất cho tông môn rồi.

...

Thời gian như một cơn gió lạnh tàn nhẫn cuốn đi sự tươi mới của vạn vật, nhưng biết đâu nếu đồng hành cùng nó trên quãng đường đó thì khi về già sẽ không còn hối tiếc.

Bất tri bất giác đã qua một năm, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu dường như không cảm nhận được thời gian trôi qua. Bọn hắn có quá nhiều việc phải làm và cả hai luôn gia tăng điểm trường sinh vào pháp lực của mình.

Nửa năm trước, có một vị trưởng lão từ Luyện Đan điện đã đích thân đưa ra một viên Trúc Cơ đan màu đen bóng loáng, đồng thời không quên cổ vũ Trần Tầm, nói rằng dược cốc làm ăn rất tốt.

Ngụ ý là muốn bảo hắn hãy làm việc ở đây cho đến chết đi, tông môn rất thiếu một người trung thực, sẵn sàng làm việc và có thể chịu đựng sự cô đơn như ngươi đấy.

Trong lúc tiếp nhận, Trần Tầm đã vô tình rơi một giọt nước mắt nóng hổi, bảo rằng tông môn chính là nhà của ta, ta nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của tông môn.

Vị trưởng lão kia rất hài lòng, sau đó thuận miệng chia sẻ một hai câu về kinh nghiệm trồng linh dược của hắn.

Hắn ta thậm chí còn vẽ ra một cái bánh lớn, nói rằng nếu thành công lên Trúc Cơ thì có thể tiếp xúc với vườn linh dược chân chính của tông môn, cũng coi như tiếp xúc với một thế giới mới.

Trần Tầm rất biết ơn hắn ta, thậm chí còn lấy ra chiếc kèn Xô-Na độc nhất của mình ra để đưa tiễn vị trưởng lão này ra khỏi cốc.

Mà Ngũ Uẩn Tông cũng xác thực không xảy ra chuyện thị phi như đệ tử tham ô Trúc Cơ đan, điều đó khiến Trần Tầm thấy hoàn toàn yên tâm.

Sau khi bọn hắn thu được đóng góp của dược cốc trong năm nay thì không vội đến Cống Hiến điện, bởi vì bây giờ bọn hắn còn hai ngàn điểm cống hiến nên đương nhiên số đó sẽ được dùng cho trường hợp khẩn cấp.

Bây giờ cho dù tông chủ có tới nịnh nọt thì hắn cũng tuyệt đối không dùng phần cống hiến này, Trần Tầm hắn làm sao có thể sa lưới bởi những lời ngon tiếng ngọt được.

"Đi đến Cống Hiến điện!"

Trần Tầm không thể chịu đựng được nữa, hắn có thể chống lại sự cám dỗ của thế giới bên ngoài nhưng lại không thể từ chối Đại Hắc Ngưu không ngừng cầu xin.

"Ò ọoo~ ò ọoo~" Đại Hắc Ngưu cười toe toét và liên tục vẫy đuôi.

"Lão Ngưu, hôm nay ngươi cứ tùy ý tiêu xài, chúng ta có hai ngàn cống hiến, mua mấy cái trận kỳ còn không phải dễ như trở bàn tay sao.”

"Ò ọoo?"

"Đến lúc đó ngươi cứ nghĩ xem còn yêu cầu gì, chúng ta sẽ đổi hết cùng lúc luôn.”

Trần Tầm suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện tại ta không có thời gian nghiên cứu trận pháp, nghe nói chế tạo trận pháp cần rất nhiều tài liệu."

"Ò ọoo ~~" Đại Hắc Ngưu rên rỉ với Trần Tầm, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.

“Hai huynh đệ chúng ta cũng đừng khách sáo, đi đi đi.” Trần Tầm dẫn Đại Hắc Ngưu đến Cống hiến điện.

Trận kỳ và đá bày trận, cộng thêm các loại vật liệu cơ bản khác đều được hắn đổi khá nhiều, có điều chúng không đắt nên hắn mới tốn một ngàn điểm cống hiến thôi.

Hơn nữa năm nay hắn không tham gia trận so tài ở tông môn nữa, cứ tra tấn các sư muội sư đệ mãi cũng không tốt, dù sao mục đích của bọn hắn đã đạt được, nếu thật sự khơi dậy bất mãn của phần lớn đệ tử thì bọn hắn sẽ trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích.

Quay trở lại dược cốc, bên trong động phủ.

"Lão Ngưu, ngươi xem những thứ này đi, chúng rất khác với vật liệu ở nhân gian."

Trần Tầm hơi híp mắt lại, quan sát những vật liệu trên mặt đất, "Chúng nó đều có một ít linh khí, sau này nếu chúng ta gặp được thì không nên bỏ qua."

"Ò ọoo~" Đại Hắc Ngưu trịnh trọng gật đầu, sau khi nghiên cứu trận pháp xong, nó cũng muốn đi xem cuốn "Cơ sở thiên tài địa bảo bách khoa toàn thư” kia.

"Lão Ngưu, đi làm chuyện của ngươi đi, ta tiếp tục luyện khí đây."

“Ò ọoo!” Đại Hắc Ngưu đáp lại, cuộn những thứ trên mặt đất rồi chạy đi.

"Quá trình luyện khí rất rộng rãi và sâu sắc, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề trong quá trình dung luyện vật liệu."

Trần Tầm lấy ra một cuốn sách nhỏ mới rồi viết viết vẽ vẽ, trong một năm này, rất nhiều tảng đá trong dược cốc đều bị hắn dùng để luyện khí, thế nhưng hắn vẫn không dám sử dụng tới sắt tinh luyện.

Hắn đã chứng minh bằng thực tế rằng những cái gì gọi là cần cù bù thông minh. Với nhiều thời gian hơn, hóa ra hắn thực sự có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Một người một trâu lại bắt đầu bận rộn trong dược cốc, mỗi ngày Trần Tầm thỉnh thoảng cho nổ một ít đá rồi mang về động phủ để luyện khí. Còn về phần Đại Hắc Ngưu, mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc linh dược thì nó còn tu hành trận pháp.

Tuy nhiên, muốn nhập môn trận pháp và luyện khí không chỉ cần mỗi pháp quyết. Bởi vì bọn hắn không có thiên phú cho nên đều thành thật nghiên cứu và luyện tập mỗi ngày.

Tuy vậy, hóng gió buổi hoàng hôn mỗi ngày ắt hẳn là tiết mục không thể thiếu đối với bọn hắn, mặc cho trời gió hay là mưa.

Trần Tầm kiểm soát độ cao và tốc độ phi hành và cùng rong ruổi giữa không trung với Đại Hắc Ngưu, cảm nhận vẻ đẹp của thế giới khiến lòng đột nhiên nhẹ nhõm hẳn.

Đột nhiên một ngày nọ, bọn hắn bị Lạc Phong sư huynh, đệ tử của Chấp Pháp điện bắt được và tịch thu tiên kiếm, sau đó là một trận thuyết giáo ở rừng cây nhỏ, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chỉ thiếu điều muốn ôm đầu ngồi xổm xuống đất thôi.

May mắn là thái độ nhận sai của Trần Tầm rất kiên quyết, hắn hô to ta có tội, không nên lãng phí thời gian chơi bời bên ngoài, lúc này sư huynh mới trả tiên kiếm cho bọn hắn.

Hắn ta còn luôn nói rằng nếu tu hành gặp vấn đề gì cứ tới tìm hắn ta, thân là sư huynh hắn ta ít nhất có thể cho Trần Tầm một số lời khuyên.

Thế là Trần Tầm thực sự thuận miệng hỏi một số câu về luyện khí, tất cả đều được Lạc Phong giải đáp, điều này đối với hắn ta có vẻ quá cơ bản cho nên sau đó Trần Tầm lại phải nghe thêm một trận thuyết giáo, bị nói là lãng phí thời gian vào luyện khí.

Lần này, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu thực sự hơi đau đầu, đành hô to ta sai rồi, lúc này Lạc Phong mới thả bọn hắn đi.

Một năm này, một người một trâu đều cố gắng vượt qua bóng ma của Lạc Phong sư huynh, điểm trường sinh tiếp tục được thêm vào pháp lực, sau đó bọn hắn thường xuyên đi đến đại điện của tông môn để lấy hai trăm điểm cống hiến kia.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.