Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu điểm cống hiến

Phiên bản Dịch · 2064 chữ

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lấy tất cả linh dược từ trong túi trữ vật ra, một chút tâm tư tàng trữ làm của riêng cũng không có.

“Nếu như không thể lấy được đủ ba loại chủ vị linh dược cũng đừng nản chí, các ngươi vẫn có thể tích lũy cho lần sau, hơn nữa vẫn có điểm cống hiến cho tông môn.”

Một tay Vi Sơn chắp sau lưng, trong mắt có tia sáng chợt lóe, hắn ta yên lặng nhìn lướt qua mọi người một lượt.

“Bổn tọa đã tự tay ghi chép lại vào sổ, tông môn nhất định không phụ công sức của chư vị.”

Một câu tông môn không phụ chư vị làm trong mắt không ít các đệ tử tông môn tro tàn lại cháy, trong lòng kích động, lần này bọn họ đã có kinh nghiệm, hai mươi năm sau bọn họ còn có cơ hội!

Nhưng cả người Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lại khẽ run lên, phong chủ Vi Sơn ngoài miệng nói tin tưởng, không dò xét nhưng cảm ứng của Tinh Nguyên vạn vật lại càn quét qua bọn họ một lần, cũng may là không ai tàng trữ, tham ô, bọn họ đều là người trung thực.

Hắn và Đại Hắc Ngưu trung thực nhất, lại có cống hiến nhiều nhất, mà rõ ràng những người khác không hề cảm nhận được luồng tinh thần càn quét này, vẫn đang chăm chú nghe Vi Sơn nói.

“Tiếp theo, lần lượt xuất ra cống hiến của các ngươi đi.”

Vi Sơn lạnh nhạt nói, ngón tay điểm ra pháp lực, linh dược mà mọi người vừa đưa ra trước mặt đều bị hắn ta thu vào trong nhẫn trữ vật.

“Đợi đến khi tông môn xác nhận lại lần nữa thì giá trị cống hiến sẽ tự hóa hư thành thực.”

“Vâng.” Mọi người chắp tay, đồng loạt xuất ra tông môn cống hiến lệnh.

Vi Sơn căn cứ vào chủng loại linh dược của mọi người mà nhanh chóng ước lượng giá trị.

Hơn trăm người ở đây đều phát hiện trên tông môn cống hiến lệnh của mình xuất hiện một con số ảo, đồng tử Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu co rụt lại, là sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu điểm cống hiến.

Những linh dược bọn hắn hái đa số đều dưới ba trăm năm tuổi thọ, bằng không còn có thể nhận được nhiều điểm cống hiến hơn.

[Đinh! Điểm của túc chủ đã được tăng lên.]

Trên Thanh Nhai Điêu, âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên trên đầu Trần Tầm.

Từng tiếng ưng cao vút vang vọng bầu trời, Trần Tầm tiếp tục dùng điểm gia tăng pháp lực. Bọn hắn cùng bay về phía Ngũ Uẩn Tông, chớp mắt đã không thấy đâu.

Nửa tháng sau, đoàn người phong trần mệt mỏi trở lại Ngũ Uẩn Tông, trong mắt mọi người đều đã buông lỏng, không còn dáng vẻ cảnh giác mọi nơi mọi lúc nữa.

Dường như đã trải qua mấy đời, Trần Tầm ôm Đại Hắc Ngưu nhìn những ngọn núi trùng điệp nguy nga, ánh mắt tràn ngập vui sướng, cuối cùng đã trở về.

Trước đại điện tông môn, mấy người kia vẫn đang chờ đợi, trong mắt bọn họ đều là tình cảm chan chứa cùng chờ mong.

Sau khi Thanh Nhai Điêu hạ cánh, mọi người miễn cưỡng đi xuống, lập tức cùng đám người Vi Sơn đi vào trong đại diện, không chú ý quá nhiều tới những người kia.

Trong lòng mọi người ít nhiều đều cảm thấy trống rỗng, giống như nhận ra mình cũng không quan trọng như vậy, đều bị mấy vị sư thúc dẫn xuống núi.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đi cuối cùng, bọn hắn ngắm nhìn cảnh sắc khắp nơi, đồng thời trong miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi, lực chú ý bị cảnh sắc hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý nhiều tới chuyện xung quanh.

Nhưng sau khi Cơ Khôn trở về, rõ ràng tính cách của hắn ta đã có sự thay đổi lớn, xa cách hẳn với Trần Tầm, đối phương không còn quấy rầy hắn nữa, mỗi người đều có một con đường riêng.

Sau khi xuống núi, tất cả mọi người đều ngự kiếm phi hành, bay về nơi ở của mình, một câu giao lưu cũng không có.

“Lão Ngưu, đi thôi.” Trần Tầm cười cười triệu hồi tiên kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, cùng Đại Hắc Ngưu bay về phía dược cốc.

…….

Trong dược cốc có một thiếu nữ mi thanh mục tú đang chăm sóc linh dược, ước chừng nàng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu lam, bên môi là ý cười như hoa.

Chỉ thấy nàng mím môi, mày như mực họa, thần sắc như làn nước mùa thu đang cười tủm tỉm nhìn hồ điệp bay trong cốc, trong mắt là ánh sáng đơn thuần.

Nàng tên là Liễu Diên, là đệ tử Luyện Đan điện, từ nhỏ đã được Ngũ Uẩn Tông thu nhận, phụ trách chăm sóc linh dược, hiện tại đã là Luyện Khí tầng bảy.

“Liễu Diên sư muội ơi, chúng ta đã trở lại rồi, ha ha…”

Một tiếng cười chói tai truyền đến khiến sắc mặt Liễu Diên hiện lên vẻ mừng rỡ, nàng vội vàng xoay người hò reo.

“Trần Tầm sư huynh, Hắc Ngưu, mọi người đã trở về rồi!”

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cúi đầu, cười đến mức hở cả lợi, đồng thời từng bước từng bước đi về phía này.

“Liễu Diên sư muội, nửa năm nay muội vất vả rồi, như chúng ta đã nói, ba mươi khối linh thạch hạ phẩm.”

Trần Tầm nghiêm túc nói, hai mươi năm trước khi bọn hắn kiểm tra số lượng linh dược trong dược cốc thì quen biết Liễu Diên, nàng cũng có hiểu biết rất sâu về linh dược.

Mà bọn hắn cũng không muốn từ bỏ nơi này nên vừa vặn để lại cho Liễu Diên chăm sóc, hơn nữa nhìn chất lượng những linh dược mà nàng chăm sóc, quả nhiên không làm hắn thất vọng.

“Sư huynh, huynh xử lý chuyện trong dược cốc đâu ra đấy mới rời đi, ta căn bản chẳng phí chút sức nào, huynh cho ta mười….. Mười khối linh thạch hạ phẩm là được.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Diên đỏ bừng, nàng nào muốn nhiều như vậy, lúc trước còn tưởng Trần Tầm sư huynh chỉ thuận miệng nói mà thôi.

“Ò ọoo” Đại Hắc Ngưu đi đến bên cạnh nàng, ủi ủi tay Liều Diên ý bảo nàng cứ nhận đi.

“Sư muội, thanh xuân trôi như lá rụng mùa thu, ta dùng ba mươi khối linh thạch đổi nửa năm cũng không có thiệt thòi gì.” Trần Tầm nghiêm túc nói, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra ba mươi khối linh thạch hạ phẩm.

Sắc mặt Liễu Diên khẩn trương, hai tay hưng phấn nắm chặt, mỗi ngày nàng chỉ tới xem qua, sau đó thi triển Thủy Linh quyết, cơ bản không cầm nổi số tiền lớn như vậy.

“Trần Tầm sư huynh….”

"Nếu lần sau chúng ta rời đi thì muội lại đến chăm sóc linh dược thay ta. Lần này cứ coi như là phần thưởng đi, nhất định phải nhận lấy đấy. ”

"Được." Liễu Diên nặng nề gật đầu, trong lòng nghĩ lần sau nhất định không nói chuyện linh thạch với sư huynh.

“Sư muội bận việc của mình đi, chúng ta tự thu thập là được.” Trần Tầm cười nói, ánh mắt nhìn phía dược cốc, trong lòng thoải mái.

“Được, vậy ta đi trước đây sư huynh.”

Tiếng cười của Liễu diên vang lanh lảnh như chuông bạc, trả tử ngọc bội của dược cốc lại cho bọn hắn, xong xuôi mới vẫy tay với Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu rồi rời đi.

“Phù, an toàn rồi.’

Trần Tầm chắp tay thở dài, rốt cuộc cũng có cảm giác thoải mái, "Lão Ngưu, chúng ta cũng bắt đầu làm việc đi. ”

“Òoooo”

Đại Hắc Ngưu vui sướng kêu lên, cống hiến năm nay của dược cốc bọn hắn còn chưa nộp lên, Trần Tầm từng nói muỗi nhỏ cũng là thịt, tuy rằng bọn hắn đang có hơn sáu ngàn điểm cống hiến nhưng cũng không thể lãng phí.

Ào!

Ào!

Trần Tầm ngự kiếm phi hành bay tới giữa thác nước, dòng thác kia không ngừng nện xuống, lại bị bọn hắn thi triển một vòng bảo hộ ngăn ở bên ngoài.

“Thật hung mãnh.” Trần Tầm ngẩng đầu nhìn lên trên, dòng nước chảy như ngàn cân nện xuống vòng bảo hộ của hắn, khiến cho pháp lực trong cơ thể không ngừng bị rút đi.

Keng!

Keng!

Trần Tầm lấy búa Khai Sơn đang dắt trên thắt lưng xuống, âm thanh có tiết tấu do búa đập vào đá vang lên, chỉ có điều Đại Hắc Ngưu đang ở phía xa xa căn bản không nghe thấy, toàn bộ âm thanh đều bị tiếng thác đổ nuốt gọn.

Lúc này nó không ngừng lượn lờ bên ngoài động phủ, thu thập xong thì thuận tiện bắt đầu kiểm tra linh dược, chuẩn bị tốt số lượng năm nay cần phải nộp lên sau đó nó bắt đầu bố trí một số cạm bẫy nhỏ.

Năm ngày sau, sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu điểm trong tông môn cống hiến lệnh của Trần Tầm cuối cùng cùng hóa thực, hắn vội vàng mang theo Đại Hắc Ngưu đi tới đại điện trong tông môn giao linh dược trước sau đó nhận được 200 điểm cống hiến.

“Lão Ngưu, cái chỗ kia ta chém không nổi, hai thanh búa Khai Sơn của ta đã mẻ hết cả rồi.”

Sắc mặt của Trần Tầm tương đối khó coi, không biết lấy tay bổ xuống thì sẽ bổ ra cái cảnh tượng hỗn loạn gì.

“Òoooo? Òoooo?”

“Chỉ còn cách đi học luyện khí thôi, chúng ta dùng nhiều điểm cống hiến một chút để đổi lấy vật liệu, sắt tinh luyện chính là vật liệu chế tạo pháp khí hoàng giai.

Trên đường, Trần Tầm tâm sự nặng nề, không có sư phụ dẫn vào cửa nên chỉ có thể tự đi xem mấy quyển sách luyện khí kia, hi vọng không biến vật liệu thành phế liệu.

“Òoooo” Đại Hắc Ngưu gật đầu cọ cọ Trần Tầm, bọn hắn không thiếu thời gian học tập, chỉ sợ không học được cái gì.

Trần Tầm mỉm cười nói.

“Lão Ngưu, nếu ta biến vật liệu thành phế liệu, lại đem toàn bộ điểm cống hiến dùng hết, ngươi cũng đừng trách ta.’’

Đại Hắc Ngưu ghét bỏ nhìn Trần Tầm, sợ cái gì.

Một người một trâu đi về hướng tông môn cống hiến điện, lúc bọn hắn đi vào mang theo nụ cười, dù sao cũng sắp có gần 7000 điểm cống hiến, thiên hạ này không vật gì là không đổi được.

Lúc bọn hắn đi ra thì nụ cười đã tắt, cuối cùng cũng ngộ ra được một đạo lý, thì ra vui vẻ không tự sinh ra cũng không tự mất đi, nó chỉ chuyển từ bọn hắn qua vị sư thúc Trúc Cơ kỳ kia…

“Hừm, không tệ, lại có thêm một ngàn điểm cống hiến rồi.”

“A, xem ra sư điệt này chính là nhân tài mới nổi, ba ngàn điểm cống hiến bay vèo vèo.”

“Haha, hậu sinh khả úy, năm ngàn điểm cống hiến cơ đấy! Ha ha ha…”

Bây giờ đầu óc Trần Tầm đang kêu ong ong, hắn gần như ở trong từng tiếng khen ngợi của sư thúc mà đánh mất chính mình, đồng thời đổi được một đống đồ vật linh tinh.

Đại Hắc Ngưu nặng nề thở hắt ra, xem ra kèo này nó không cứu nổi Trần Tầm rồi, hắn y như tên nhà giàu mới nổi, nếu không phải nó đứng phía sau dùng hết sức bình sinh húc hắn thì khả năng bây giờ đến cái quần lót hắn cũng chẳng còn mà mặc.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.