Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thắng lợi trở về, tất cả đều nhờ kinh nghiệm và nỗ lực

Phiên bản Dịch · 1875 chữ

Liên tục năm ngày, Trần Tầm nghỉ ngơi dưỡng sức khôi phục pháp lực của mình, lần này hao tổn rất nhiều tinh lực, đến bây giờ mới chậm rãi khôi phục lại.

“Lão Ngưu” Khóe miệng Trần Tầm lộ ra một nụ cười nhạt, mở hai mắt ra.

“Òooo” Đại Hắc Ngưu kích động nhào tới, đè Trần Tầm suýt không thở nổi.

“Lão Ngưu, con trâu nhà ngươi muốn giết ta đấy à?”

“Òooo ọ” Đại Hắc Ngưu nhếch miệng rống lên, vội vàng lăn xuống.

“Nơi này không an toàn, càng gần trung tâm thì tu sĩ càng đông đảo, chúng ta mau chạy ra ngoài thôi.”

“Òooo!”

Hai thân ảnh lao vút ra ngoài, trong tay bọn hắn cầm một ‘đống tiền’ khổng lồ, trong mắt không có chút ngả ngớn nào mà ngược lại cực kì cảnh giác, hai bóng người không ngừng xuyên qua các cây cổ thụ lớn, cách trung tâm càng ngày càng xa.

Bọn hắn đã chạy liên tục như thế trong vài ngày, cách khoảng thời gian đóng cửa chưa đầy một tháng, nhưng cuối cùng bọn hắn cũng đã tránh xa sự hối hả nhộn nhịp tranh đấu ồn ào.

“Lão Ngưu, túi trữ vật này coi như giao cho ngươi.” Ánh mắt Trần Tầm sáng rực nhìn chằm chằm vào túi trữ vật trong tay.

“Bên trong là toàn bộ linh dược của Trúc Cơ đan!”

“Òooo” Đại Hắc Ngưu trịnh trọng tiếp nhận, ngậm vào miệng.

“Đến lúc đó chúng ta trở về chậm rãi luyện hóa.” Trần Tầm nhỏ giọng nói.

“Nhất định phải kiên định, ít nhất hai năm nữa mới bắt đầu lại, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

“Òooo” Đại Hắc Ngưu gật đầu, nó hiểu, trong lòng nó một chút cũng không lo lắng.

“Cái túi trữ vật này phải giao cho tông môn.”

Trần Tầm nhìn túi trữ vật trong tay, bên trong có ba gốc chủ vị linh dược và hơn mười gốc linh dược khác.

“Nghe nói Thập Đại Tiên Môn chỉ trả cho chúng ta bảy phần.”

“Òooo” Đại Hắc Ngưu mặc dù cũng biết nhưng không hiểu nhiều, vì sao đám người kia lại muốn lấy hết.

Hơn nữa nếu không thu thập được ba loại linh dược chủ đạo thì ngay cả một viên Trúc Cơ đan cũng không có.

“Lão Ngưu, chúng ta chính là pháo hôi kiêm chân sai vặt, nào phải đệ tử của thập đại Tiên Môn cao quý.”

Trần Tầm cũng chẳng để ý, cười nói.

“Nhưng mà cũng không nên sinh lòng oán hận với tông môn, đây là do chúng ta tự chọn, không trách được ai.”

“Òooo” Đại Hắc Ngưu gật đầu, đúng vậy, nếu như không có Ngũ Uẩn Tông thì ngay cả cơ hội tiến vào bí cảnh bọn hắn cũng không có.

“Chúng ta ở đây chờ truyền tống đi.” Trần Tầm mỉm cười, chuyến đi này chúng ta thắng lợi trở về.

“Đến lúc đó tự ắt sẽ có người đón về, không cần phải đi tới vị trí cụ thể nữa.”

“Òooo” Đại Hắc Ngưu nhìn từ phía, thật sự là trận pháp rất lợi hại, sau này bọn hắn nhất định sẽ học.

“Lão Ngưu, nào, chúng ta phải lên kế hoặc cho sau này, nhất định sẽ bận rộn lắm đây.”

Trần Tầm vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, trường sinh thì sao, nếu sống mãi thì khác gì cá muối đâu? Mất lòng tin với cuộc sống? Cảm nhận khổ đau trong thiên hạ? Người sống lâu rất bận rộn, cũng cần phải có lý tưởng và theo đuổi đam mê.

Đã từng thấy qua quá nhiều sinh ly tử biệt, với bọn hắn mà nói thì trải qua cuộc sống đầy nhiệt huyết và đam mê mới là lý tưởng, cảm thấy thời gian rất quý giá, phải biết trân trọng những gì đang có.

“Òooo” Đại Hắc Ngưu vội vàng duỗi đầu trâu cọ cọ vào ngực Trần Tầm, ánh mắt hiện vẻ rung động, sau chuyến đi tới núi Nam Đẩu, đột nhiên bây giờ nó muốn học rất nhiều thứ.

Bất kể Trần Tầm có bộ đồ ngụy trang, bọn hắn lấy được mỏ quặng, hay thiên phú ngự kiếm phi hành, tất cả đều phải trải qua rèn luyện chăm chỉ, tích lũy kinh nghiệm rất nhiều năm, phải vận dụng trong thực chiến.

Mỗi bước đi của bọn hắn đều rất vững vàng, cũng chuẩn bị rất đầy đủ.

Từng ngày trôi qua, mỗi ngày Trần Tầm đều viết viết vẽ vẽ, Đại Hắc Ngưu thì ngày ngày tinh thần đều phấn chấn, cuộc sống của bọn hắn quả thật chỉ vừa mới bắt đầu.

Hôm nay núi Nam Đẩu đột nhiên rung lắc, giống như có một trận động đất lớn.

Bộ đồ ngụy trang của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã bị phá hủy, bản đồ Đan Đỉnh Tông gì đó cũng không mang theo, cả người bọn hắn trọng thương, nâng đỡ lẫn nhau nhìn qua như sắp hấp hối.

“Lão Ngưu, đi thôi, về nhà thôi!”

“Òooo.”

Trần Tầm ôm chặt Đại Hắc Ngưu, từng cột sáng xuất hiện xung quanh bao phủ lấy Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, trên mặt bọn hắn hiện lên vẻ đau đớn, một luồng lực lượng trong không gian truyền đến, trong nháy mắt biến mất khỏi nơi này.

Chuyến đi núi Nam Đẩu đã hoàn toàn kết thúc.

…..

Nơi tập kết của các tông môn, không ngừng có đệ tử xuất hiện, có người sắc mặt rực rỡ, có người giận dữ, có người thất hồn lạc phách, có người trọng thương, thân thể tàn tật.

Theo thời gian trôi, trong trụ sở xuất hiện càng nhiều người thì tiếng rên rỉ đau đớn cũng không ngừng tăng lên, cảm giác hăng hái nửa năm trước đã không còn, phần lớn đều có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Chuyến đi núi Nam Đẩu lần này, thập đại Tiên Môn tổn thất nghiêm trọng, có thể nói là nghiệm trọng nhất từ trước tới nay, nghe nói bên trong núi Nam Đẩu đã xảy ra biến cố lớn.

Vi Sơn đứng ở nơi đóng quân của Ngũ Uẩn Tông không ngừng đếm số người, lần này có hơn một trăm người sống sót, nhiều hơn hắn ta đã dự liệu.

Trên bãi đất trống, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu toàn thân đầy vết thương ngồi dựa vào nhau, những vết thương kia còn đang không ngừng chảy máu, ánh mắt hắn nhìn về một hướng, Cơ Khôn còn sống, trong mắt Trần Tầm hiện vẻ vui mừng.

Chỉ có điều sắc mặt của Cơ Khôn lại cực kì ảm đạm, chỉ nhìn Trần Tầm một chút đã đảo mắt nhìn về phía xa, tâm sự nặng nề.

“Nơi này không nên ở lâu, lên Thanh Nhai Điêu trở về dưỡng thương đi.” Vi Sơn lấy ra vài bình đan dược phân phát cho đệ tử bị thương, ngay cả Trần Tầm cũng có phần, được hẳn một viên.

Sau khi hắn nhận đan dược, trong ánh mắt chan chứa thâm tình, muốn vì tông môn cúc cung tận tụy, dù chết vẫn trung thành, ngay cả Vi Sơn cũng không khỏi nhìn Trần Tầm lâu hơn.

Mà Vi Sơn cũng không nhàm chán đến mức bảo đệ tử lấy linh dược ra, sau đó cầm đến tông môn gần đó so sánh khoe khoang một chút. Đây là việc duy nhất mà hắn ta có thể làm để thể hiện sự tôn trọng đối với các đệ tử đã hy sinh.

Không chỉ có Ngũ Uẩn Tông và Thập Đại Tiên Môn, tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không ai quan tâm tới số lượng linh dược, bọn họ đều quan tâm tới tình huống thương vong của chúng đệ tử trong tông môn của mình.

Trong trụ sở của Ngũ Uẩn Tông, tất cả mọi người đều lên pháp khí, yên lặng bước lên Thanh Nhai Điêu.

Mọi người không ai nói với ai câu nào, trên người vẫn còn ít nhiều hơn một tia sát khí, trong mắt vẫn còn có sự lạnh lùng phòng bị, hình như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái trong bí cảnh núi Nam Đẩu, bọn họ ngồi cách nhau rất xa.

Thanh Nhai Điêu bay lên trời, lượn vòng trên không trung rồi bay thẳng về phía Ngũ Uẩn Tông,

Nhớ lại cảnh tượng lúc mới đến, năm con Thanh Nhai Điêu ngồi kín người, mọi người đều vui vẻ phấn chấn, tinh thần hăng hái nói chuyện rôm rả, nhưng hiện tại, ngay cả một con Thanh Nhai Điêu cũng đủ để đón bọn họ trở về.

Những gương mặt quen thuộc đã biến mất hoặc chết dưới móng vuốt yêu thú, hoặc chết trong tay các đệ tử tông môn khác, trên Thanh Nhai Điêu tràn ngập bầu không khí căng thẳng buồn bã.

Trần Tầm khẽ nhíu mày, vui sướng trong lòng đã toàn toàn tiêu tán, hắn không có gì để nói, bởi vì bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thật tàn khốc này.

“Ò ọoo” Đại Hắc Ngưu nhỏ giọng kêu lên, nhích người lại gần Trần Tầm.

Trần Tầm ôm cái đầu lớn của Đại Hắc Ngưu và không ngừng nhỏ giọng an ủi nó.

“Mọi người lấy linh dược ra để trước mặt đi, bổn tọa sẽ đích thân ghi chép lại.” Vi Sơn bình thản nói, cứ hai mươi năm, đệ tử trở về đều phế một nửa, nửa còn lại đều trở nên mạnh mẽ.

“Vâng, phong chủ.” Mọi người đáp, sau đó đều lấy túi trữ vật ra, nhưng tông môn chỉ cần linh dược nên những thứ còn lại đều được trả về.

“Nếu hái đủ ba loại chủ vị linh dược của Trúc Cơ đan, ngoại trừ được cộng thêm giá trị cống hiến thì lô trúc cơ đan tiếp theo sẽ cho các ngươi thêm một viên, quy củ các ngươi ắt hẳn biết, chuyện này bổn tọa cũng có thể bảo đảm.”

Sắc mặt Vi Sơn vãn bình tĩnh như trước, thậm chí không có bất kì ý tứ dò xét nào với bọn họ, trong mắt là tín nhiệm vô cùng.

Vừa dứt lời, những người đó đã lấy ra ba gốc chủ vị linh dược, điều này khiến cho mọi người, bao gồm cả Trần Tầm đều cảm thấy kinh ngạc, mí mắt hắn giật giật, mạnh như vậy sao?

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu trao đổi ánh mắt, đột nhiên phát hiện ba loại chủ vị linh dược hình như không phải chỉ có ở ba tòa điện cổ, thế mà bọn hắn lại lựa chọn nơi có độ khó cấp địa ngục để lấy linh dược.

Sắc mặt Cơ Khôn đau khổ, bởi vì hắn ta chỉ lấy ra được một gốc chủ vị linh dược mà thôi, thậm chí nếu không có người thần bí cứu giúp thì khả năng hắn ta cũng đã táng mệnh ở núi Nam Đẩu rồi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.