Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xong việc rũ áo ra đi, xóa nhòa nhân thế, kể gì tiếng tăm

Phiên bản Dịch · 1886 chữ

Trên một cây cổ thụ.

“Đệ tử của thập đại Tiên Môn đúng là một lũ khốn nạn, gặp ai cũng ra vẻ ta là cha ngươi.”

Trần Tầm nằm tựa vào thân cây, hắn cười nhạo.

“Ta cảm thấy Ngũ Uẩn Tông chúng ta vẫn tốt hơn, ngươi thấy đúng không lão Ngưu.”

“Ọ ò…”

Đại Hắc Ngưu đáp lại.

Những đệ tử của tiên môn này, một người lại một người càng kiêu ngạo hơn. Không biết nếu bọn hắn đến thập đại Tiên Môn thì sẽ bị khinh rẻ thành bộ dáng gì.

“Cũng may chưa đi thập đại Tiên Môn, loại tạp linh căn này của chúng ta, Lão Ngưu, ngươi đã nghe nói qua bạo lực môn phái chưa?”

“Ọ ò?”

“Đó là cảnh chúng ta sẽ không ngừng bị người khác trào phúng, sau đó chúng ta bị dằn mặt rồi lại bị trào phúng, cứ thế liên tục không ngừng nghỉ, loại tình huống này, ngay cả chó cũng muốn sủa chúng ta vài tiếng.”

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu sợ hãi, vậy không phải là bọn hắn phải chịu oan ức lớn sao, kẻ ngốc mới đi làm loại chuyện này.

“Hơn nữa còn có thể bởi vì chúng ta quá mạnh, không ngừng kết thù, không ngừng bị âm mưu quỷ kế bao vây. Ngươi nói xem, chúng ta trường sinh mà, sao phải lãng phí toàn bộ cuộc đời lên những thứ vô nghĩa này chứ?”

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu rơm rớm nước mắt, nó chợt hiểu ra, Tầm ca tốt nhất, đại ca tốt của ta!

Trần Tầm cười xấu xa, hắn gác hai tay lên đầu, xong việc rũ áo ra đi, xóa nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm, không dính nhân quả, trong mắt chỉ có hai chữ, đó là “trâu bò”.

Sự phất y rời, ẩn sâu công danh (事了拂衣去/ 深藏功与名)- Hiệp khách hành (Lý Bạch): Xong việc rũ áo ra đi, xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm – Trần Trọng San dịch. Có nghĩa là sau khi vấn đề qua đi, sẽ che giấu công lao và thanh danh của mình.

“Lão Ngưu, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, đào đường hầm cũng mệt lắm.”

“Ọ ò…”

Một người một trâu bắt đầu ngủ say, bọn hắn không hợp với bầu không khí của bí cảnh núi Nam Đẩu này chút nào. Mà quan trọng là dường như không ai có biện pháp đối phó được với bọn hắn.

...

Một tháng sau, vô số tia sét tím xoẹt qua toàn bộ phía chân trời của núi Nam Đẩu, một tiếng lại một tiếng sấm rền nổ vang. Mây đen dày đặc làm cho toàn bộ bí cảnh đều tràn ngập trong không khí trầm mặc.

Địa Phách đằng sinh trưởng bên trong Trạch Biên điện, nhưng lại được coi là linh dược thu hoạch khó nhất. Bởi vì đại điện này nằm ở giữa một cái hồ lớn, chính là bên trong hồ Hâm Nguyên.

Cái hồ này tràn ngập lực Canh Kim, nếu muốn đi lên Trạch Biên điện, nhất định phải phá vỡ được lực này, hơn nữa bên trong Trạch Biên điện còn có linh thú trông coi chỉ có thể nói là mỗi bước đều tràn ngập sát khí.

Ầm ầm ầm...

Lại một tiếng sấm rền nổ vang, mây đen cuồn cuộn đã lâu rốt cục cũng có động tĩnh, mưa nhỏ thưa thớt bắt đầu rơi xuống, trong nháy mắt đã thành mưa to xối xả.

Bên hồ Hâm Nguyên có vài bóng người mờ ảo, sắc mặt những người đó đều vô cùng khó coi. Trong hồ cũng có không ít thi thể trôi nổi, vỡ nát, tướng chết thê thảm khác thường.

Còn có không ít người đã đánh trống lui binh, bọn họ không cần hái Địa Phách đằng, núi Nam Đẩu nhiều linh dược như vậy, không cần thiết phải mạo hiểm tính mệnh. Hơn nữa linh dược của tam đại Trúc Cơ cũng không phải chỉ ba cổ điện này mới có. Nếu cố sức tìm kiếm một lần, nói không chừng may mắn có thể tìm được. Đó là suy nghĩ của không ít người.

Bầu trời truyền đến tiếng sấm kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, trong nháy mắt làm cho trời đất trắng xóa một mảng. Đồng thời cũng chiếu sáng hai bóng người bên vách núi, ánh mắt bọn hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hồ Hâm Nguyên xa xa, mưa to không ngừng rơi xuống trên người bọn hắn, nhưng bọn hắn vẫn không hề nhúc nhích.

“Lão Ngưu ngươi có chắc không?”

“Ọ ò…”

Bọn hắn đã ở chỗ này tỉ mỉ quan sát nửa tháng, chứng kiến vô số người vọt vào Trạch Biên điện, cũng chứng kiến vô số người bị Canh Kim khí nhập thể chết thảm trong hồ.

Nhưng hồ Hâm Nguyên lại có một sơ hở cực lớn, đó là nếu độ cao và tốc độ bay phù hợp có thể hoàn toàn tránh được Canh Kim khí, nhưng muốn thỏa mãn cùng lúc hai yêu cầu này thì cực kỳ khó khăn.

“Chết tiệt! Đã đến lúc thể hiện năng lực rồi.”

Trần Tầm hít sâu một hơi, nước mưa vào đầy mũi... sặc đến mức hắn không chịu được mà ho khan.

Một thanh tiên kiếm đang lơ lửng trên biên giới vách núi, Trần Tầm nghiêm mặt nói:

“Lão Ngưu, lần này thật sự cần phải đẩy nhanh tốc độ, tương lai của chúng ta do ngươi nắm giữ đấy!”

“Ọ ò! Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu mở to hai mắt, miệng nó không ngừng rống lên rồi nghiêm túc tăng tốc.

Vù vù vù!

Gió lớn điên cuồng không ngừng gào thét, mưa càng lúc càng to hơn, một tấm khiên pháp lực bay lên, tiên kiếm tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo.

“Không quân số 1... Trần Tầm...”

Một âm thanh không xác định truyền đến, ngũ quan của hắn dần nổi gân xanh rồi gào lên.

“Chuẩn bị sẵn sàng!”

“Ọ ò!”

Vù!

Vù!

Vù!

...

Tiếng gió xoẹt qua hóa thành một tiếng rít chói tai, thanh tiên kiếm chở một người một trâu lao xuống điện. Tiếng tim đập run rẩy kia như đang ở ngay bên tai. Một tia kiếm quang cắt qua bầu trời, không ngừng lao nhanh về phía Trạch Biên điện với tốc độ kinh người!

“Mau nhìn xem, giờ phút này lại có người ngự kiếm mà đi!”

“Tốc độ nhanh như vậy, là người nào đây?”

“Gì vậy? Thế mà lại tránh được Canh Kim khí!”

...

Rất nhiều người bên hồ khiếp sợ kêu lên, thanh tiên kiếm kia có tốc độ cực nhanh rồi lấy góc độ vặn vẹo mà tránh thoát tấn công của Canh Kim khí, ngay cả Canh Kim khí cũng phải chậm hơn tiên kiếm kia nửa bước!

Trời ơi!

Bọn họ trợn tròn mắt, đây là trò quỷ quái gì vậy, chẳng qua chỉ trong nháy mắt thanh tiên kiếm đó đã vọt vào trong Trạch Biên điện, trong Trạch Biên điện vang lên tiếng rống phẫn nộ rầm trời, cùng với tiếng cảm thán của mấy trăm tu sĩ.

Mưa to tầm tã cộng thêm đêm tối, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ người bay phía trên là ai, mà cho dù nhìn được cũng chỉ có thể thấy hai khóm lá khô. Nhưng sau khi thấy rõ hai khóm lá khô... thì đập vào mắt cũng chỉ là hai cái mũ trùm đầu màu đen.

“Cẩu tặc ở đâu ra! Ta nhất định phải giết cả nhà ngươi!”

“Thật can đảm, báo tên đi!”

“Bọn chuột nhắt nhát gan, các ngươi cứ chạy đi?”

“Cẩu tặc!”

Gào! Gào! Gào!

...

Tất cả mọi người trong Trạch Biên điện bao gồm cả linh thú đều lao ra, bọn họ chân đạp pháp khí bay lên trời, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận điên cuồng.

Hai người này đột nhiên vọt vào điện ngay trước mặt mọi người, đấu đá lung tung rồi trực tiếp cướp đi hai gốc Địa Phách đằng, sau đó ngự kiếm bỏ chạy! Ngay cả một câu cũng không để lại.

“Dừng lại cho ta!”

“Là súc sinh của môn phái nào, che che giấu giấu, đừng để chúng ta tra ra được!”

“Chạy nhanh là ghê gớm lắm sao?”

...

Phía sau bọn hắn truyền đến tiếng quát tháo không ngừng, thậm chí còn có tiếng nữ tử khiển trách. Bọn họ chưa từng trải qua nỗi nhục nhã nào như thế, đây chính xác là là đại tiện trên đầu bọn họ xong còn mượn giấy.

Nhìn đệ tử của các môn phái càng ngày càng tụt lại, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu từ từ cười xấu xa, thật ngại quá, tốc độ nhanh thật sự là thích làm gì thì làm mà.

Vù!

Tiên kiếm hạ thấp độ cao xuống, bọn hắn lao vào sâu bên trong rừng già, rốt cuộc biến mất không thấy nữa.

Sau hôm nay, bọn hắn cũng có thêm một cái ngoại hiệu là Kiếm Thần hồ Hâm Nguyên. Nhưng là lúc trước không ai tra ra người này, ngay cả thanh tiên kiếm kia cũng là loại hàng bỏ đi bên đường, cơ bản là hoàn toàn không thể nào tra ra, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian. Mà bọn hắn cũng dần trở thành một truyền thuyết quỷ dị giữa các đệ tử tiểu môn phái cấp thấp, bọn họ nói cả hai bọn hắn có khả năng không phải là người, nhưng mà cũng coi như là nói đúng một nửa.

“Lão Ngưu, ta chịu không nổi nữa rồi, nhanh tìm một chỗ khôi phục pháp lực.”

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu cõng Trần Tầm tìm kiếm hốc cây để ẩn nấp khắp nơi. Rốt cuộc, hai mắt Đại Hắc Ngưu chợt lóe lên tia sáng, cuối cùng cũng tìm được.

Bây giờ đầu Trần Tầm đầy mồ hôi, pháp lực trong cơ thể hắn cực kỳ thiếu hụt, hắn đau lòng lấy ra mấy khối linh thạch hạ phẩm, miễn cưỡng cười nói.

“Đành phải làm chó nhà giàu một lần vậy.”

“Ọ ò...”

Đại Hắc Ngưu không ngừng nhìn Trần Tầm, trong mắt nó tràn đầy lo lắng.

“Lão Ngưu, ngươi tập trung chú ý xung quanh đi, ta không sao.”

Trần Tầm ngồi xếp bằng điều chỉnh hơi thở, linh thạch hạ phẩm trong tay hắn dần dần vỡ nát, từng luồng linh khí truyền vào trong cơ thể, pháp lực đang thiếu hụt cũng dần dần được khôi phục.

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu đáp, nó vội vàng đưa đầu trâu ra vận hành Liễm Tức quyết rồi không nhúc nhích.

Trận chiến này quá mức kích thích, trái tim nó mấy lần đều nhảy lên tới tận cổ họng, linh thú kia thiếu chút nữa tấn công trúng bọn hắn, nhưng lại bị Trần Tầm xoay chuyển vặn người tránh thoát.

Đại Hắc Ngưu quay đầu lại nhìn Trần Tầm đang nhắm mắt, trong mắt nó tràn đầy bội phục, cho tới hôm nay nó mới hiểu được can đảm, cẩn thận và kiên định là như thế nào.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.