Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân vật Luyện Khí kỳ nghịch thiên

Phiên bản Dịch · 1904 chữ

Lại qua nửa tháng, mặt đất chỗ nào đó trong điện rung chuyển kịch liệt, hai cái đầu khốn khổ nhô ra, trong mắt bọn hắn lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Lão Ngưu, lấy linh dược nhanh lên!"

"Ọ ò!!"

Đại Hắc Ngưu đột nhiên nhảy ra khỏi đường hầm, nó nhanh chóng chạy về phía Nam Mộc Diệp.

Gào! Gào!

Con yêu thú này phản ứng nhanh hơn so với Bạch Sát Báo nhiều, nó lập tức nhận ra được có người đang động đến Nam Mộc Diệp bèn xoay người chạy vào trong điện.

"Hỏa Cầu thuật!"

Trần Tầm giật mình, trong mắt hắn xuất hiện vẻ nghiêm túc hiếm thấy, quả cầu lửa khổng lồ hóa thành một bức tường lửa to lớn ngăn cản con yêu thú. Nó đau đớn hét lên, nhưng huyết sắc trong mắt nó càng ngày càng sâu, một tấm khiên kì lạ đang dần tách rời biển lửa ra.

"Chết tiệt!"

Đồng tử Trần Tầm co rút lại, tay hắn không ngừng bấm chú, hắn nghiêng đầu hét lên:

"Lão Ngưu, ngươi không sao chứ!"

"Ọ ò!"

Gào! Gào!

Con yêu thú đột nhiên lao ra từ trong biển lửa, nó nhe răng phóng nhanh về phía Trần Tầm, móng vuốt nó giơ lên rồi hung hăng đập xuống như muốn đập Trần Tầm ra thành trăm mảnh!

Đột nhiên, một bóng dáng to lớn lao ra kéo Trần Tầm trở lại đường hầm ngay lập tức.

Gào!

Gào!

Một tiếng gầm lớn đinh tai nhức óc vang vọng khắp đường hầm, kèm theo đó là tiếng gào thét không cam lòng của con yêu thú.

"Đi mau, Lão Ngưu."

"Ọ ò!"

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu toát mồ hôi lạnh, bọn hắn ngự kiếm xuyên qua bên trong đường hầm, phía sau không ngừng sụp đổ, chuyện này chứng tỏ con yêu thú này mạnh đến mức nào.

Sau khi bọn hắn lao ra khỏi đường hầm, chạy đến một nơi an toàn, Trần Tầm mới phẫn nộ lẩm bẩm:

"Mụ nội nó, nếu không phải ta sợ một đoàn tu sĩ bên ngoài, thì ít nhất ta cũng phải đánh cho con yêu thú đó một trận mới được.”

"Ọ ò…"

Đại Hắc Ngưu cười toe toét, nó còn dùng móng vỗ vai Trần Tầm, an toàn là trên hết.

Mà khi bọn hắn còn đang rảnh luyên thuyên về con yêu thú này thì bí cảnh của núi Nam Đẩu cũng đã trải qua hơn một nửa thời gian, tựa hồ mùi máu tanh càng ngày càng nồng.

Một nơi nào đó bên dòng suối nhỏ, mười mấy vị cô nương đang cẩn thận hái linh dược. Đột nhiên xung quanh bọn họ xuất hiện mấy chục người, khóe miệng ai nấy đều mang theo nụ cười giễu cợt, mấy cô nương thuộc tiểu môn phái này cũng khá có khả năng.

Hơn chục cô nương kinh ngạc đến tái nhợt mặt mày, bọn họ nhìn trang phục thì biết bọn người mới đến là đệ tử của Thương Hải Tông, một trong thập đại Tiên Môn!

"Chúng ta không biết các vị đạo hữu lại ở chỗ này, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây, không cần linh dược."

Một vị cô nương dẫn đầu chắp tay nói, chân mày nàng ấy đầy anh khí, có vẻ gan dạ hơn người.

“Đây là quyết định của các ngươi, nhưng Thương Hải Tông ta đã chấp nhận cho các ngươi quyết định như vậy chưa hả?!”

Đệ tử Thương Hải Tông hừ lạnh một tiếng, hắn ta hung hăng nói.

"Các vị đạo hữu là đệ tử của đại tông môn, mong rằng không nên làm khó chúng ta."

"Ha ha, nhưng là ta đang ngứa tay, hi vọng các sư muội có thể giúp chúng ta giải sầu một chút."

"Ngươi..."

Cô nương dẫn đầu tức giận nói, mọi người phía sau nàng ấy cũng tràn đầy tức giận, ánh mắt bọn họ không hề sợ hãi, trong tay tất cả đều cầm chặt pháp khí.

"Giết!"

Một cô nương trong trong đó ngẩng đầu lên, khóe miệng nàng ấy lộ ra nụ cười nhạt. Lời nói vừa dứt, bên suối lập tức xảy ra một trận hỗn chiến, máu tươi không ngừng chảy xuống pha loãng trong nước.

...

Trên một ngọn núi cao, còn có một vị kiếm khách đơn độc của tông môn nào đó, hắn ta mặc trường bào đen, hàm răng lộ ra cũng màu đen. Trên mặt đất là mấy đệ tử của thập đại tiên môn, dáng vẻ chết rất thảm.

...

Trong một đầm lầy rộng lớn, xác chết không ngừng nổi lên, một đệ tử Ngự Thú Tông thờ ơ dẫn theo một đàn độc trùng.

...

Chết chóc ở núi Nam Đẩu không ngừng tiếp tục, chuyện giết người đoạt đồ diễn ra quá phổ biến ở một nơi bất thường như thế này. Tất cả mọi người đang dần tiến đến gần trung tâm, nguy hiểm cũng đang từng bước đến gần.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã đến núi Nam Đẩu được bốn tháng.

Trên đường đi, bọn hắn càng ngày càng bình tĩnh hơn rất nhiều, tháng qua bọn hắn đã chứng kiến ​​quá nhiều cuộc chiến tranh đoạt bảo vật, đồng môn tương tàn, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Không có quy tắc trói buộc, lúc này mặt tối của Tu Tiên giới cũng dần hiện ra.

Lúc này, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang dựa vào một gốc cây, đột nhiên lỗ tai bọn hắn cử động, có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến. Hai bóng người không ngừng chật vật chạy trốn, trong mắt là hận ý mãnh liệt và sự không cam lòng.

"Đứng lại, nếu các ngươi còn chạy trốn nữa thì nàng chắc chắn không thể sống nữa! Chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn sư muội mình chết đi sao, ha ha ha..."

Phía sau bọn họ vang lên những tiếng cười lớn không ngớt, dường như vẫn luôn trêu chọc bọn họ như vậy. Một người trong số đó dừng lại, hắn ta hơi do dự, người còn lại chỉ liếc hắn ta một cái rồi lập tức chạy đi, có vẻ người đó rất trân trọng tính mạng của mình.

"Cơ sư huynh… xin lỗi, ta xin lỗi..."

Một vị nữ tử yếu ớt nói, nàng đang bị đám người kia dùng dây thừng trói lại, nhìn một cái là biết đó là một món pháp khí.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nghe xong đều bị sốc, bọn hắn vội vàng nhìn lại, cmn, thật sự là đệ tử của Ngũ Uẩn Tông, hơn nữa còn là Cơ Khôn!

"Kinh Lôi môn các người là đệ tử của một trong thập đại Tiên Môn thế mà lại sử dụng thủ đoạn hạ đẳng như vậy."

Cơ Khôn tức giận đến mức cả người run rẩy, trong đám người này có không ít tu sĩ Luyện Khí tầng mười, hắn ta hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.

"Ta có thể giao ra linh dược, các ngươi thả người ra trước đi!"

"Tại tu tiên giới, nắm đấm cứng là vua, kẻ mạnh được tôn sùng, tiểu tông môn mãi chỉ là tông môn nhỏ mà thôi, ngay cả đạo lý này mà cũng không biết."

"Ha ha ha..."

Đám người Kinh Lôi môn cười phá lên, một người trong số bọn họ là Tào Thần bước ra. Hắn ta oai phong lẫm liệt, lạnh lùng nói:

"Giao Dương Sâm Liên ra, ngươi to gan thật, dám lấy đồ dưới mắt chúng ta."

"Giao người!"

"Cơ sư huynh… ngươi không cần lo cho ta."

Thân thể vị sư muội không ngừng giãy giụa, nàng cất tiếng khóc lớn.

Chát! Một cái tát đánh tới, vị sư muội ho ra một ngụm máu, tóc tai nàng bị cái tát làm rối tung.

Cơ Khôn cầm Dương Sâm Liên, mặt mũi hắn ta lạnh lùng và gằn từng chữ một:

"Hãy để chúng ta đi, nếu không các người cái gì cũng không lấy được, ta có thể hủy nó ngay lập tức."

"Ngươi dám uy hiếp bọn ta sao?"

Tào Thần hơi híp mắt lại, pháp lực dâng trào trong tay hắn ta.

"Ngươi có mấy cái mạng..."

Đột nhiên, chấn động nổi lên.

Rầm! Rầm!

Hai luồng gió thổi tới, phát ra tiếng nổ dữ dội, tất cả mọi người Kinh Lôi môn đều sợ hãi run rẩy tại chỗ, tóc gáy bọn họ đều dựng đứng, cái quỷ gì đây!

Sắc mặt Tào Thần biến đổi, một người rơm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt hai người cơ hồ áp sát vào nhau, người này đội mũ trùm đầu màu đen, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng...

Ầm! Ầm! Ầm!

Một bàn tay to hung hăng ấn mạnh xuống, Tào Thần phun ra một ngụm máu lớn, cổ hắn ta lập tức bị ấn xuống đất, mặt đất chấn động sinh ra vô số vết nứt, xung quanh đầy đất đá vụn.

"A!!!"

Tào Thần phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hốc mắt của hắn ta bị nghiền nát vỡ tung và thậm chí còn cảm giác nội tạng mình đang bị xé toạc, thất khiếu không ngừng chảy máu.

Một bức tường lửa nóng bỏng ngăn cách Cơ Khôn với mọi người Kinh Lôi môn, lúc bức tường lửa bất ngờ bốc lên, vị sư muội cũng bị ném qua.

"Sư huynh!"

"Sư muội!"

Cơ Khôn ngay lập tức đỡ lấy nàng, sư muội không ngừng khóc lóc trong ngực hắn ta, nhưng Cơ Khôn không còn đủ sức để thưởng thức tình cảm này. Hắn ta không nhìn rõ phía bên kia biển lửa, sự khiếp sợ hiện lên trong mắt Cơ Khôn, Luyện Khí kỳ lại có người mạnh như vậy ư, rốt cuộc là ai...

Bức tường lửa dần dần biến mất, cuối cùng hắn ta đã có thể thấy rõ tình hình bên kia.

Hai mắt Cơ Khôn không ngừng run rẩy, trong lòng hắn ta không ngừng xuất hiện từng tia ớn lạnh. Sư muội cũng ngừng khóc lóc, ngã quỵ trên mặt đất, toàn thân như nhũn ra. Bọn họ sợ hãi không phải vì chiến đấu thảm thiết như thế nào, mà là vì quá yên tĩnh, ngoại trừ mặt đất nứt toác ra thì không có bất kỳ một dấu vết đánh nhau nào, ngay cả thi thể cũng không có.

"Trong nháy mắt giết… đệ tử thập đại Tiên Môn, không ngờ hai người đó chỉ trong nháy mắt liền giết hết."

Cơ Khôn không ngừng thở hổn hển, thế giới rộng lớn, hóa ra hắn ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

"Sư muội, chúng ta đi thôi."

"Sư huynh, bọn hắn là ai vậy?"

Sư muội muốn nói lại thôi, bọn hắn dường như đến đây để cứu người.

“Không biết, không cần mạo hiểm, lần này là chúng ta may mắn.”

Cơ Khôn lắc đầu, bậc nhân vật nghịch thiên như vậy, hắn ta làm sao có cơ hội nhận biết chứ.

Hai người giúp đỡ lẫn nhau đi đến nơi khác, bọn họ muốn tìm chỗ nhanh chóng khôi phục lại pháp lực.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.