Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm

Phiên bản Dịch · 1944 chữ

"Báo Bạch Sát đi ra rồi, trước tiên rút đã!"

"Chạy mau, nhất định phải kiềm chế linh thú này lại!"

"Đáng ghét, nó sắp đến rồi!"

...

Vô số đệ tử lao ra khỏi điện, bọn họ sợ hãi không ngừng hét lên. Mà lúc này phía sau bọn họ một con linh thú toàn thân trắng như tuyết lao ra, hai mắt nó lóe lên sự hung ác.

Khí thế mạnh mẽ, bộ lông trắng dài bay theo gió, cơ thể của nó đã đạt đến chiều dài kinh khủng hơn hai thước. Nó há to cái miệng đầy máu, mắt nhìn xuống đám người dám xâm phạm lãnh địa của nó. Móng vuốt dài nhọn hoắt của Bạch Sát Báo nhuộm đầy máu, ánh mắt nó vô cùng sắc bén. Nó luôn có thể đoán trước được nhất cử nhất động của tu sĩ và giết chết họ trước một bước.

Phía sau nó tất cả đều là những thi thể bị xé nát, trong mắt đám người chết đó vẫn còn tràn ngập nỗi kinh hoàng, như thể bọn họ đã chết trong nháy mắt.

Gào gào!

Lại một tiếng gầm thét vang lên làm rung chuyển cả ngọn núi hoang, khói bụi mù mịt không dứt. Bạch Sát Báo vừa đi tới đi lui trước cửa điện vừa nhìn xung quanh, thân thể nó toàn là sát khí, không biết nó đã giết bao nhiêu người rồi.

"Ngôi đền cổ này lớn thật, bọn đệ tử trong đó chen lấn chạy ra từng đám từng đám một, nhiều như bánh mì vậy."

Trần Tầm không ngừng cảm thán trong lòng, áp lực của con Bạch Sát Báo kia quá mạnh mẽ, ngay cả hắn cũng không biết phải làm gì, nhưng dường như hiện giờ là thời điểm tốt nhất.

Đệ tử các đại tiên môn từ khắp nơi tụ tập về đây, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch, mạnh mẽ tấn công nó tuyệt đối không có tác dụng, chỉ có thể phân tán sự chú ý của nó trước.

Nhìn về phía ngọn núi cao, cổ điện dường như đã yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gầm của Bạch Sát Báo thi thoảng truyền tới, không ngừng gây áp lực cho những tu sĩ có ý đồ ở phía xa.

Tận đến lúc mặt trời lặn, vẫn không có ai dám tấn công cổ điện, mỗi người chỉ có một mạng mà thôi, hơn nữa nó phụ thuộc vào việc ai lên trước sẽ bị tiễn đi trước.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu từ từ rút lui, bọn hắn chỉ có thể không công mà về, lui trở lại trong rừng rậm.

"Lão Ngưu, chúng ta đào một cái đường hầm đi..."

Trần Tầm bất đắc dĩ nói, ưu thế của bọn hắn là khí lực lớn và sức chịu đựng bền bỉ.

"Ta và ngươi cùng đào đường hầm thông ra ngay dưới cổ điện đi."

"Ọ ò?"

Đại Hắc Ngưu kinh ngạc, đôi mắt nó trợn tròn, nếu làm được như lời của bọn hắn thật, thì sẽ rất lợi hại đó. Bọn hắn đã đào hang đất ở dãy núi Ninh Vân quanh năm, hẳn là sẽ được coi là quen việc rồi nhỉ.

"Để ta xác định điểm và tính toán khoảng cách."

Trần Tầm ho nhẹ một tiếng, hắn nhìn về phía xa rồi nhảy từ trên cây xuống. Hắn bốc một nắm đất bùn lên nhìn một chút rồi rơi vào trầm tư.

"Lão Ngưu, bắt đầu làm đi, có thể thành công!"

"Ọ ò!"

Một người một trâu bắt đầu đào hầm ở dưới gốc cây cổ thụ, tốc độ của bọn hắn nhanh đến mức đủ để người ta phải trố mắt vì kinh ngạc, mấy túi trữ vật thu được tháng này trực tiếp bị bọn hắn nhét đầy đất.

"Lão Ngưu, chuyện lấp cửa hang giao cho ngươi, ta tiếp tục đào đây."

"Ọ ò ò…"

Đại Hắc Ngưu nhanh chóng chạy ra ngoài, nó bắt đầu lấp cửa hang lại, những thao tác này đối với nó rất quen thuộc, không cần bất kỳ kỹ năng gì, đều là kinh nghiệm lâu năm thôi.

Thời gian từng ngày trôi qua, dưới sự dẫn dắt của thập đại Tiên Môn, bên ngoài điện lại tiếp tục bắt đầu xuất hiện một trận đánh khác, bọn họ cần phải kiềm chế Bạch Sát Báo để cho những người khác có cơ hội tiến vào trong.

Nhưng Bạch Sát Báo sao có thể không nhìn ra được những nhân loại này đang nghĩ gì, nó đứng canh ở ngoài điện, nếu có người muốn xông vào thì chỉ có một kết quả là máu thịt bắn tung tóe. Không ít người đã bị dọa phải lui về phía sau.

Thập đại Tiên Môn cùng những tông môn khác cũng âm thầm có mâu thuẫn với nhau nên bọn họ không dám dùng toàn lực, đều đề phòng lẫn nhau.

Nhưng bọn họ lại không biết rằng ở dưới chân mà bọn họ đang đứng có một người một trâu không ngừng đào đường hầm, nhưng bọn hắn cách mặt đất rất xa nên đám người bên trên không thể phát hiện ra.

Mười ngày sau, trong đường hầm.

"Lão Ngưu, ta không đào nổi nữa rồi, ta đi đo lường khoảng cách, chờ ta chút."

"Ọ ò…"

Đại Hắc Ngưu ngồi trên hố đất, nó cũng không ngừng thở hổn hển, lần đầu tiên nó cảm thấy đào đất thật mệt mỏi.

Trần Tầm lấy tiên kiếm từ trong túi trữ vật ra rồi cầm kiếm đi, với tư cách là người được có giáo dục bắt buộc chín năm*, việc tính toán khoảng cách bằng cách nhân thời gian với tốc độ không phải là vấn đề lớn.

(*giáo dục bắt buộc chín năm: bên Trung, giáo dục bắt buộc chín năm chính là 9 năm học gói gọn trong 2 cấp (theo bên Việt là Tiểu học và Trung học)

Hắn đi đến cửa hang, đo tới đếm lui hai lần rồi nhìn về phía Đại Hắc Ngưu và hét lên:

"Lão Ngưu, nó ở trên đó ấy, gần lắm!"

"Ọ ò…"

Đại Hắc Ngưu đứng lên, cơ bắp nó cuồn cuộn, móng trâu trực tiếp đập thẳng lên trên, từng tảng đá lớn rơi xuống.

Trần Tầm cũng dùng hết sức lực, hết cú đấm này lại đến cú đấm khác, bộ đồ ngụy trang của bọn hắn cũng bị bao phủ bởi lớp bùn đất, sau khi đánh được nửa giờ rốt cuộc bọn hắn cũng mở ra được một lỗ hổng!

Một tia sáng chiếu tới, bọn hắn đã có thể nhìn thấy trần nhà của cổ điện, hai cái đầu rụt rè chui ra.

"Mặt đất này thật cứng rắn mà, ngay cả chúng ta cũng phải đập phá mất nửa giờ, nếu là những con yêu thú khác bị chúng ta đánh như vậy cũng không biết đã chết bao nhiêu lần."

Trần Tầm thấp giọng nói, ánh mắt hắn nhìn quanh, có rất nhiều thi thể.

"Lão Ngưu, đi thôi."

Trần Tầm từ dưới đất bò ra, nhân tiện kéo Đại Hắc Ngưu một cái, trong mắt bọn hắn đều ẩn chứa niềm vui thầm kín.

"Ọ ò…!"

Hắc Ngưu nhảy lên rồi nhìn về phía sâu trong đại điện, ở đó có một đầm nước, nhưng nước bên trong tựa hồ hơi sền sệt. Trong đầm mọc lên hơn chục đóa Dương Sâm Liên, hơn nữa còn có rất nhiều tiên dược đi kèm, trông kì lạ vô cùng.

Lúc này bên ngoài vẫn đang đại chiến, tất cả mọi người không ngừng chống lại Bạch Sát Báo, hai bên đều đã mệt mỏi.

Trần Tầm nhìn tình huống bên ngoài một cái, khóe miệng hắn cong lên:

"Lão Ngưu, chỉ cần hái hai cây là được rồi, làm tuyệt chủng sẽ hao tổn công đức."

"Ọ ò…"

Đại Hắc Ngưu sợ hãi kêu lên. Suốt quãng đường đi cứ khi nào nó hái vượt quá lượng linh dược là Trần Tầm lại đe dọa nó. Nó tỏ vẻ tức giận với Trần Tầm rồi vội vàng chạy đến đầm nước lấy hộp đựng thuốc ra, sau đó chọn ra các loại linh dược chủ vị và phụ vị có trong phương pháp luyện Trúc Cơ đan, trong khi đó thì Trần Tầm đi theo phía sau tiếp ứng đề phòng tai nạn.

"Ọ ò…"

"Chạy mau!"

Với một tiếng kêu thảm thiết, Trần Tầm vội kéo Đại Hắc Ngưu nhảy thẳng vào đường hầm, bọn hắn giẫm lên thanh tiên kiếm mà bỏ chạy! Đại Hắc Ngưu không ngừng ném đất trong túi trữ vật ra sau.

Một người một trâu nghênh ngang mà đi, đúng hơn là bọn hắn nhẹ nhàng tới rồi lại nhẹ nhàng đi, phất áo không lấy một gợn mây.

Bên trong Vọng Nhạc điện, đột nhiên hình như Bạch Sát Báo phát hiện được gì, nó vung móng vuốt nhọn lên ép buộc tất cả mọi người phải lui lại rồi vội vàng chạy vào trong điện, sau đó nó lại trợn tròn mắt...

Gào!

Gào!

Bạch Sát Báo trở nên cáu kỉnh khác thường, sự khát máu trong mắt nó càng ngày càng đậm, nó chậm rãi nhìn về đám người phía sau mà nổi điên! Hôm nay, tất cả đều phải chết!!

"Tình hình thế nào rồi?!"

"Bạch Sát Báo nổi điên!"

"Mau lui lại, mau lui lại!"

...

Vô số tiếng la kinh hoàng cùng tiếng hét giận dữ vang lên, bọn họ bị hành hạ đến khổ không tả được. Con linh thú này tự dưng phát điên, đây hoàn toàn là chuyện vô lý, nó cứ lấy mạng người bất kể bị thương, ai tới đây thì người đó chết.

Còn có vài người không ngừng chửi bới trong lòng, hành trình đến núi Nam Đẩu lần này sao lại gian nan như vậy, lần trước bọn họ cũng chưa từng nghe nói có linh thú phát điên.

Bên ngoài cổ điện lại bắt đầu rơi vào đại chiến thảm thiết, không ít người chuẩn bị lợi dụng cơ hội bắt đầu hành động. Bọn họ cảm thấy thời cơ đã đến, con linh thú này đã mất trí rồi.

...

Khởi La điện nằm trong một khu rừng già, xung quanh có rất nhiều yêu thú và dã thú, hơn nữa còn có tiếng đánh nhau không ngừng vang lên, không khí xung quanh thoang thoảng mùi máu tanh.

Bên trong điện đó có Nam Mộc Diệp đã biến mất khỏi thế giới bên ngoài từ lâu.

Cánh cổng ngoài điện gần như bị chặn bởi vô số xác chết, trên người đám tu sĩ đó vết thương chồng chất, máu không ngừng chảy ra. Đằng sau bọn họ là một quái vật nhìn còn đáng sợ hơn cả yêu thú, có thể nói rằng những chuyến đi đến núi Nam Đẩu mỗi hai mươi năm, bọn họ đã chất đống mạng sống của con người chỉ để liên tục vắt kiệt sức mạnh của những con quái vật này cho đến khi chúng yếu đi.

Lúc này, người thông minh không đứng dưới tường rung rinh*, chắc chắn Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu không vội vàng nhưng bọn hắn cũng có thể đứng bên trong đường hầm xem mà. Bọn hắn lại bắt đầu làm theo kế hoạch cũ, một lần đào, một lần bào.

*Quân tử bất lập nguy tường chi hạ (君子不立于危墙之下): người sáng suốt không đứng dưới bức tường nguy hiểm.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.