Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy thoái đạo đức hay nhân tính bị bóp méo?

Phiên bản Dịch · 1777 chữ

Một lúc sau, trong miệng hắn ta vẫn còn ngậm một viên đan dược thì nghe thấy có người gọi mình.

“Lục sư huynh, Lục sư huynh, hiện tại huynh cảm thấy thế nào rồi!”

“Lục sư huynh, Huỳnh Tâm thảo đâu?

……

Bốn người ánh mắt lo lắng không ngừng kêu gào gọi hắn ta, ngay cả túi trữ vật trên người cũng không thấy đâu, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.

“Huỳnh Tâm Thảo đâu?” Ánh mắt Lục sư huynh mờ mịt, trong miệng vô thức lẩm bẩm.

Trong tâm trí bỗng nhiên xẹt qua một tia sáng, hắn ta đột nhiên nhớ lại. Hai mắt Lục sư huynh dần dần đỏ như máu, sau đó đứng lên tức giận nói: “Có người đánh lén ta!”

Bốn người cùng căm thù vội vàng hỏi: “ Lục sư huynh, là ai đánh lén huynh?”

Lá bùa này rất có giá trị, không nghĩ tới Huỳnh Tâm thảo lại đột nhiên bị người khác cắt mất!

Trên mặt bọn họ đằng đằng sát khí, thật là không thể chịu đựng được. Cho dù người đó có là đệ tử của thập Tiên Môn thì bọn chúng cũng có năng lực để truy cùng diệt tận.

Lục sư huynh nhìn bốn người bọn họ, sắc mặt có chút khó coi, hắn ta ngập ngừng nói: "Ta không biết..."

Bốn người bọn họ nghe vậy đều không hẹn mà há to mồm, đứng hình. Lục sư huynh từ trước đến nay làm việc gì cũng ổn thỏa, thông thạo ẩn nấp mai phục, làm sao có thể có người độc địa hơn hắn ta được chứ?!

……

Ở một nơi khác, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang cùng nhau thu phục con mãng xà trong cốc. Chỉ thấy con mãng xà này vẫn không ngừng gầm rú nhưng đồng tử co rút lại, lộ ra vẻ sợ hãi tột độ!

“Sao ngươi cứ lì lợm như vậy chứ, còn chơi đánh lén nữa, mới có Luyện Khí tầng mười, ngươi đây là muốn lên trời đúng không?!”

“Ò ọ!”

"Chết tiệt, nơi này nhiều Không Minh đằng như vậy, mụ nội nó chúng ta chỉ lấy vài cây đã giết chết ngươi rồi sao? Đồ có phải do ngươi trồng đâu!”

“Ò ọ ọ!!”

Đầu của con mãng xà bị Trần Tầm nắm lấy, còn đuôi thì bị Đại Hắc Ngưu giữ chặt. Bọn hắn vừa chửi rủa vừa ném nó lên không trung rồi lại nện xuống đất khiến cho lục phủ ngũ tạng của mãng xà cũng sắp vỡ tan rồi.

Hư! Hư! Hư!

Trong miệng mãng xà không ngừng truyền đến âm thanh xin tha mạng. Trong Luyện Khí kỳ, nó chưa bao giờ thấy loài người nào mạnh mẽ như vậy. Chỉ một quyền thôi mà thiếu chút nữa đã đưa nó về với quê hương luôn rồi, cái pháp thuật này đã hoàn toàn đè bẹp nó.

“Lão Ngưu, lấy hàng.”

Bụp!

Một tiếng nổ vang lên, mặt đất bị nện xuống xuất hiện các vết nứt. Trần Tầm dùng một tay ấn mãng xà xuống đất. Trên mặt đất khói bụi mịt mù, máu tươi đầm đìa, nó đã không muốn chống cự nữa.

“Ò ọoo!!” Đại Hắc Ngưu vung móng vuốt, vội vàng ngắt lấy Không Minh đăng.

Trần Tầm hừ lạnh một tiếng, phủi phủi tay cùng Đại Hắc Ngưu đi ra khỏi cốc, lấy trong tay được linh dược của Hàm Yên cốc, tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo.

Một ngày sau.

Ở đây lại có không ít người đến, sau khi nhìn thấy tình cảnh này đều không hẹn mà đều vui mừng khôn xiết:

“Con mãng xà Ngân Anh bị thương rồi, chúng ta nhanh đi hái Không Minh đăng.”

“Nó bị người nào đánh nên mới bị thương! Nó thế mà lại bị thương nặng như vậy.”

Còn có mấy người khác cực kỳ hoảng sợ, bọn họ rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhưng hai chân lại không thể nhúc nhích nổi, chẳng lẽ xung quanh đây còn có thứ mạnh hơn mãng xà Ngân Anh tồn tại sao?

Khi bọn họ còn ở trong sư môn thì đã được nhắc nhở qua, con mãng xà này rất hung ác. Trong chuyến đi đến núi Nam Đẩu lần trước, không ít các tu sĩ đã bị chôn trong miệng con mãng xà Ngân Anh này.

Hư! Hư!

Con mãng xà Ngân Anh phẫn nộ, đầu nó ầm ầm bay khỏi mặt đất, hai người đó nó tâm phục khẩu phục. Còn bọn này là cái thá gì, mà dám đến trêu chọc nó.

“Cẩn thận!”

“Nó vậy mà lại giả chết!”

“Sư muội, mau trốn ra sau lưng ta!”

……

Mọi người hỗn loạn chìa ra pháp khí vội vã lùi về phía sau, mặt cắt không còn giọt máu.

Hư!

Con mãng xà Ngân Anh trường thân gầm rú về phía trước với tốc độ nhanh chóng, mọi người cũng không chịu nhượng bộ cùng nhau phù phép. Đại chiến trong cốc lập tức nổ ra.

……

Một tháng sau, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu sau hai tháng đã đến được núi Nam Đẩu bí ẩn. Bọn hắn hình như càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, phát huy triệt để tinh hoa của lão lục .

Vô số đệ tử tông môn gặp phải tai vạ, linh dược ở ngay trước mặt vậy mà không cánh mà bay. Có khi âm thầm mai phục mà đột nhiên trượt chân trực tiếp ngã xuống hôn mê, khi tỉnh dậy vẻ mặt mờ mịt.。

Các yêu thú, linh thú ngày hàng đêm run rẩy, nhìn thấy một đống lá khô hoặc một đống lá xanh liền ôm nhau khóc ròng, không ngừng hối cải. Đây là sự suy thoái của đạo đức hay là nhân tính bị bóp méo.

“Đây có thể là kết cục của lão lục.”

“Ò ọoo!!”

Hai đống lá xanh nằm ở trung tâm cây cổ thụ đang định hòa thành một thể thì trong đó truyền đến một tiếng thở dài yếu ớt.

Đại Hắc Ngưu vẻ mặt vui sướng, hét lên với Trần tầm. Bọn hắn đã hái được rất nhiều linh dược, đều là những linh dược chưa từng tìm thấy ở dược cốc, đúng là người không tiền bất nghĩa chẳng giàu, ngựa không lén ăn cỏ đêm chẳng béo.

“Bình tĩnh lại nào lão Ngưu, chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của thế giới sao”

Đôi mắt của Trần Tầm đã biến thành hình dáng của linh dược, lại lấy ra cuốn sách kho báu của mình, viết lại những gì mắt thấy tai nghe. Đây đều là những trải nghiệm và kinh nghiệm quý giá của hắn với Đại Hắc Ngưu.

“Ò ọ~” Đại Hắc Ngưu cười toe toét, chuyến đi đến núi Nam Đẩu này thật là kích thích.

“Kế tiếp chúng ta phải đến chiến trường chân chính, có ba tòa Cổ điện, bên trong còn có một ít phụ vị linh dược.”

Trần Tầm trầm giọng nói, lấy bản đồ ra, hắn đưa tay chỉ vào ba điểm lớn màu đỏ: "Ba loại linh dược chủ vị quý giá nhất cũng ở trong đó."

"Ò ọ!" Đại hắc Ngưu cũng nghiêm túc lắng nghe, trong này cũng có những yêu thú và linh thú có sức mạnh vượt hơn Luyện Khí tầng mười.

“Tuy chưa từng thấy bọn chúng, nhưng cũng rất có thể chúng đã có một số đặc tính của Trúc Cơ kỳ, vì vậy chúng ta không nên sơ ý.”

Trần Tầm hít một hơi thật sâu, Trúc Cơ kỳ là sự chuyển tiếp của cấp độ sinh mệnh và tương tự như Luyện Khí kỳ, đã không còn là sự tồn tại một chiều nữa.

"Ò ọ ~ Ò ọ!" Đại Hắc Ngưu nghiêm túc gật đầu và không ngừng kêu với Trần Tầm.

“Đi thôi!” Trần Tầm cười cười vỗ lên đầu nó.

Trên cây cổ thụ, bóng lưng của bọn hắn dần dần biến mất, hướng đến một trong ba Cổ điện là Vọng Nhạc điện mà đi đến, nơi có Dương Sâm Liên sinh trưởng.

……

Vọng Nhạc cổ điện mang bầu không khí cổ xưa, đứng giữa một ngọn núi cằn cỗi và không rõ nguồn gốc của nó. Nhưng hầu hết Dương Sâm Liên đã tuyệt chủng ở nước Càn đều được tìm thấy ở đây.

Cổ kính tráng lệ, nhìn từ xa giống như một đại điện Tông môn đổ nát toát lên vết tích của thời gian.

Mặc dù thập đại Tiên Môn có truyền dạy phương pháp tu luyện linh dược cơ bản, nhưng vẫn như muối bỏ biển, đặc biệt là linh dược chủ vị. Vì yêu cầu môi trường quá khắc nghiệt, làm cho bọn họ luyện tập không được nhiều.

Bên ngoài đại điến đầy những vũng máu, khắp nơi đều có cánh tay gãy lìa, thậm chí còn có đồng môn chém giết lẫn nhau, xác chết quấn vào nhau, chết không nhắm mắt. Trong đại điến âm thanh chém giết lẫn nhau nhau vang lên không ngừng, pháp thuật bắn tung tóe, hỗn loạn không ngừng.

Trên một mô đất cao, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang từ xa quan sát, khẽ cau mày.

“Bà nội nó, lão Ngưu, trong tình huống này thì chúng ta không thể đục nước béo cò rồi.”

Trần Tầm yếu ớt nói: “Rất nhiều đệ tử thập đại Tiên Môn như vậy, xem ra đây hoàn toàn là con đường đẫm máu rồi.”

“Ò ọ ò ọ!” Đại Hắc Ngưu gật đầu, người tứ phương ngoài điện vẫn không ngừng kéo đến. Nhìn đến cảnh chém giết kịch liệt, các các tu sĩ giống như bọn hắn vẫn đang từ xa quan sát tình hình .

“Lão Ngưu, đừng vội, để ta xem xét tình hình đã.”

“Ò ọ~”

Một người một trâu ngồi xổm ở ngoài xa bất động nhìn Vọng Nhạc điện. Vẫn chưa bắt đầu hái linh dược mà đã chết rất nhiều người. Đúng là lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi.

Ba ngày sau, trong cung điện cổ đột nhiên xuất hiện một hồi âm thanh gào thét.

Hống!

Hống!

……

Thanh âm hào hùng khí thế này giống như nước lũ quét qua, vang vọng tới hàng ngàn dặm. Ngay cả Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ở phía xa cũng bị chấn động đến ù tai, trong mắt bọn hắn đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.