Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta tu luyện pháp thuật này hai năm rưỡi rồi

Phiên bản Dịch · 1850 chữ

“Đây là chỗ của Ngũ Uẩn Tông, không được đi lung tung.”

Vi Sơn nhìn quanh một lượt rồi hừ một tiếng, bọn hắn giật mình sợ hãi chắp tay không dám nhìn nữa.

“Đúng là Vi phong chủ có khác, uy nghiêm thật!”

Trong lòng Trần Tầm vừa tấm tắc khen Vi Sơn vừa thỏa mãn tựa lưng vào cây cổ thụ.

Sau đó Vi Sơn không nói gì nữa, hắn ta đang chờ thập đại Tiên Môn, bởi vì trong tay bọn họ đang nắm giữ chìa khóa bí cảnh núi Nam Đẩu.

Đúng lúc này, trên không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ rung trời, một đoàn phi thuyền khổng lồ cùng những con chim to lớn xé gió lao đến như muốn thể hiện uy phong khiến người ta ngạt thở.

Những bóng đen lần lượt lướt qua mặt đất như đang ra oai hoặc như đang đánh dấu chủ quyền. Từng lá cờ của tông môn rực rỡ lấp lánh tung bay. Có rất nhiều người đứng trên đó, ánh mắt bọn họ lạnh lùng nhìn xuống đệ tử các môn phái khác.

Bề ngoài trông Vi Sơn rất bình tĩnh, không chút sợ hãi nhưng trong lòng hắn ta thì lại không được như thế. Thập đại Tiên Môn như mười ngọn núi khổng lồ, bọn họ là áp lực vô hình đè lên vai tất cả những tu tiên giả.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chỉ có thể lắc đầu cảm thán, cuộc chiến này còn khoa trương hơn cuộc chiến ở Cửu Tinh cốc lúc trước nữa, chỉ có thể nói là vô cùng kịch liệt!

“Ê, ngươi nhìn kìa.”

Trần Tầm chỉ về phía xa bảo Đại Hắc Ngưu.

Những chiếc phi thuyền khi nãy đều dừng lại trên bầu trời, vô số nữ tử áo tím bay lên, chân đạp pháp khí Liên Diệp hạ xuống.

Dáng người bọn họ uyển chuyển nhẹ nhàng như đang múa trên không, tạo nên cả đại dương bao la màu tím. Dường như Trần Tầm còn ngửi được một mùi hương thoang thoảng.

Tất cả những đệ tử khác cũng bị các nàng hấp dẫn mà ngơ ngác nhìn về xa xăm. Đấy là tiên tử của thập đại Tiên Môn, Tử Vân tiên tông.

Nếu được kết thành đạo lữ với các nàng thì dù bọn họ có chết cũng là một con quỷ phong lưu.

“Ọ ò…”

Đại Hắc Ngưu đẩy Trần Tầm, nó biết hắn không thể với tới được.

“Lão Ngưu, ngươi nghĩ xem liệu nam tử gia nhập Tử Vân tông thì có phải mặc áo tím, chân đạp lá sen, rồi lúc đánh nhau còn phải nói…”

Mặt hắn nham hiểm vỗ Hắc Ngưu rồi dùng giọng gió nói:

“Ngươi đánh người ta~ Ngươi đáng ghét quá đi à~”

“Ha ha ha”

“Ọ ọ ò…”

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cười đến nỗi bụng đau quặn lại, chủ yếu là lâu lâu hắn lại học được vài câu không biết từ đâu mà chọc Đại Hắc Ngưu cười đến đau cả bụng.

“Ơ, Trần sư đệ, là ngươi hả?”

Cơ Khôn nhìn một người một trâu lăn lộn trên mặt đất, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Trần sư đệ, sao các ngươi lại ở đây?”

“Ô, Cơ sư huynh à, ha ha ha…”

Trần Tầm cười đến chảy nước mắt bảo.

“Cơ sư huynh lại đây, ta có chuyện này buồn cười lắm.”

“Chuyện gì?”

Cơ Khôn tò mò tới gần hỏi.

Một lát sau, Trần Tầm lại bắt chước cách mê hoặc lòng người bằng tông giọng thánh thót cùng biểu cảm diêm dúa.

“Ha ha ha…”

Cơ Khôn cười to nghĩ, Trần sư đệ ở nơi sinh tử thế này mà vẫn có tâm trạng làm trò, thật không biết do hắn quá lạc quan hay não có vấn đề nữa.

“Ta cùng Lão Ngưu đến đây tìm cơ hội, ta suy nghĩ rồi, cảm thấy lời nói lúc trước của ngươi rất đúng.”

Sau đó hắn đứng lên, nghiêm túc nói:

“Sư huynh yên tâm, ta cùng Lão Ngưu nhất định sẽ không kéo chân ngươi đâu.”

“Trần sư đệ, ngươi muốn đi đâu?”

Sắc mặt Cơ Khôn trầm xuống rồi đặt tay trên vai hắn nói:

“Nếu đấu không lại thì ba trăm sáu lăm kế, chạy là thượng sách, nhất định phải đặt tính mạng lên hàng đầu.”

“Cảm ơn Cơ sư huynh đã quan tâm, ta và Lão Ngưu cũng không bướng đến bỏ mạng.”

Hắn mỉm cười nói.

“Lúc truyền tống thì đều là ngẫu nhiên, nhiều nhất là ba người một tổ, mà hôm đó ta không biết ngươi…”

“Cơ sư huynh không cần lo lắng, ta biết ngươi có tổ rồi cho nên mới không tới làm phiền ngươi.”

Trần Tầm cười một tiếng, vì thực lực của hắn và Hắc Ngưu đều bình thường mà nhân duyên cũng không rộng nên chẳng ai tới mời bọn hắn vào tổ.

Mặt Cơ Khôn không mấy vui vẻ, hắn ta vẫn muốn đi cùng Hắc Ngưu và Trần Tầm, nếu có gì xảy ra thì hắn còn giúp được.

“Cơ sư huynh đừng nghĩ nhiều, ngươi cứ yên tâm đi đi. Ta cùng Hắc Ngưu có con bài riêng rồi.”

Trần Tầm vỗ vai rồi khoác tay lên vai hắn ta.

“Ba năm qua ta cũng có luyện một phù chú, tuy chỉ mới luyện hai năm rưỡi nhưng…”

“Cơ sư huynh, nếu ngươi còn xem chúng ta là bằng hữu thì cứ yên tâm, bọn ta nhất định sẽ bình an vô sự ra ngoài.”

Trần Tầm trịnh trọng nói, trong lòng hắn không khỏi cảm động.

“Ài…”

Cơ Khôn vẫn khá phiền muộn, hắn ta hất tay hắn ra rồi quay người rời đi chẳng nói thêm câu nào nữa.

“Ọ… ò…”

Đại Hắc Ngưu nhìn bóng lưng hắn ta rồi lại nhìn Trần Tầm.

“Không sao, chỉ là Cơ Khôn đang lo lắng cho chúng ta thôi.”

Trần Tầm lộ ra nụ cười, hắn nhìn về phía Cơ Khôn.

“Ọ ò…”

Đại Hắc Ngưu gật đầu thầm nghĩ, kỳ thật bọn ta rất mạnh, siêu siêu mạnh, Cơ huynh không cần phải lo lắng đâu.

Bỗng nhiên, có tiếng dã thú gầm rú vang vọng bốn phương, trên không trung xuất hiện một con mãng xà, trên lưng nó là hàng ngàn đệ tử của Ngự Thú Tông. Bọn họ mặc y phục xám, trên đó thêu linh thú nhưng cũng không rõ là con gì.

Bọn họ cưỡi mãng xà và nở một nụ cười khát máu, bên cạnh mỗi đệ tử đều có những linh thú khác nhau, người thì trên cơ thể có con nhện quấn quanh, người khác thì là con rắn nhỏ.

“Một trong thập đại Tiên Môn, Ngự Thú tông, những linh thú này cũng quá hung dữ rồi.”

“Nghe đâu mỗi lần vào bí cảnh, Ngự Thú Tông luôn là tông có ít tổn thất nhất nhưng lại thu hoạch được nhiều nhất.”

“Nếu là tu sĩ cấp thấp thì sao đấu lại được Ngự Thú Tông chứ!”

Dưới mặt đất, đệ tử của các tông môn khác đang bàn luận ồn ào, bọn hắn vô cùng ghen tị với các đệ tử Ngự Thú Tông. Vì linh thú rất khó tu luyện, nhưng nếu tu luyện thành công thì đó sẽ là một trợ thủ đắc lực.

Nhưng Đại Hắc Ngưu và Trần Tầm thì ngoại lệ, những đệ tử này chưa từng thấy linh thú nào có khoảng cách tu vi lớn tới vậy so với chủ nhân.

“Lão Ngưu, nếu ngươi chiến đấu với mấy linh thú đó thì ngươi có bao nhiêu phần trăm sẽ thắng hả?”

Trần Tầm ngồi xổm xuống, hắn ném cục đá trên đất.

“Ọ ò!!!”

Đại Hắc Ngưu gầm lên giận dữ, rồi nó vẽ lên mặt đất, một trăm!

“Tuyệt!”

Trần Tầm vỗ Đại Hắc Ngưu tỏ vẻ khen ngợi.

“Từ nhỏ ta đã phục ngươi rồi.”

Nó nghe vậy thì lập tức hất mặt lên tỏ vẻ kiêu ngạo.

Một ngày sau.

Người của thập đại Tiên Môn lần lượt kéo tới đông đủ, bọn họ chỉ ở chỗ của mình nói chuyện, hoàn toàn không thèm để ý tới các môn phái khác.

Vi Sơn rốt cuộc cũng không kìm được biểu hiện khó coi trên mặt, nhưng trong tình thế bị người khống chế thì hắn ta không thể không cúi đầu, chỉ có thể đặt hy vọng lên những đệ tử này.

Tại nơi cao nhất trên bãi đất trống liên tục vang lên những tiếng nổ lớn, đủ loại màu sắc phóng lên trời tạo thành một vòng tròn nhỏ, từng lường linh khí ập xuống.

“Không có gì đâu, thập đại Tiên Môn đang phá lệnh cấm của núi Nam Đẩu để mở Truyền Tống trận thôi.”

Vi Sơn nhìn vẻ mặt hoang mang của các đệ tử rồi nói.

“Vâng, phong chủ.”

Bọn họ chắp tay, không muốn làm trò cười cho thiên hạ trước mặt phong chủ.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Bảy trận địa của Truyền Tống trận đồng loạt xuất hiện ở nơi trấn thủ của các môn phái. Người dẫn đầu các môn phái đều lấy ra một lệnh bài cổ để vào bên trong cái khe.

“Nhanh chân vào đi, Truyền Tống trận chỉ duy trì được nửa ngày.”

Vi Sơn nói to, pháp lực trong tay hắn ta vẫn không ngừng truyền vào trong đó. Lệnh bài của Ngũ Uẩn Tông chỉ có thể truyền tống nhiều nhất bảy trăm người.

“Vâng, phong chủ.”

“Vâng, Phong chủ.”

Ba người một nhóm, sẽ được truyền tống cùng với nhau theo nhóm, bọn họ vừa bước vào liền trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đứng một góc, hai người chờ mọi người truyền tống xong hết mới lặng lẽ tiến lên phía trước, bước vào Truyền Tống trận.

Sau đó, Truyền Tống trận dần mất đi ánh sáng và biến mất hẳn.

Vi Sơn chắp tay sau lưng lặng lẽ nhìn về phía dãy núi Nam Đẩu.

Khi hoàng hôn buông xuống, dãy núi Nam Đẩu trở nên yên tĩnh, thậm chí không nghe được tiếng con thú nào gào thét. Cứ như đây là một vùng đất chết.

Khắp nơi đều là chướng khí, dưới đất thì toàn cỏ dại độc, nếu sơ ý để chướng khí xâm nhập vào cơ thể thì xác định nửa đời sau coi như bỏ.

Mấy vạn người truyền tống vào như nước nhỏ xuống đại dương, khó có thể tìm thấy đồng môn, mà lệnh bài của môn phái cũng không cảm ứng được, có lẽ bọn họ cách nhau quá xa.

Phía trên cây cổ thụ, một người một trâu người hèn mọn nhìn quanh bốn phía, Đại Hắc Ngưu vẫn nhớ kỹ lời Trần Tầm: mở cửa đi ra ngoài, an toàn là điều quan trọng nhất.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.