Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩu Vương núi Nam Đẩu xuất thế

Phiên bản Dịch · 1794 chữ

“Lão Ngưu, nhanh ăn Tị Chướng đan và Khu Trùng đan.”

Trần Tầm lấy ra hai viên đan dược, hắn nuốt vào bụng rồi đưa cho Đại Hắc Ngưu hai viên.

"Ọ ò…"

Đại Hắc Ngưu trả lời lại, nó cuộn lưỡi để nuốt vào, đây chính là thứ mà bọn hắn đã dùng linh thạch của tông môn để mua.

"Nơi đây thật quỷ quái."

Trần Tầm thấp giọng nói, nơi đây khác hoàn toàn với các rừng núi khác mà bọn hắn thường xuyên lui tới. Ở đây, bọn hắn không thấy chút sự sống nào cả, bầu không khí trầm lặng nhưng lại ngập tràn linh khí.

"Ọ… ò…"

Đại Hắc Ngưu trừng lớn mắt, nó cảnh giác nhìn xung quanh, mũi trâu liên tục đánh hơi.

“Lão Ngưu, bí cảnh núi Nam Đẩu kéo dài nửa năm lận, chúng ta đừng nóng vội, cứ quan sát trước đã."

Trần Tầm rụt đầu, hắn lấy ra chiếc mũ trùm đầu tướng cướp lâu năm, bình tĩnh đội lên, cảm giác đó, khí chất đó, hoàn toàn khác biệt!

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu đẩy Trần Tầm, mũ của ta đâu!

“Có mang đây, có mang đây.”

Trần Tầm nhếch miệng cười, đây là trang bị mà bọn hắn dùng để tắm máu lão Vương gia trước đây.

"Ọ ò!"

Đại Hắc Ngưu hưng phấn đến mức run rẩy, cảm giác đó bỗng nhiên quay trở lại...

Trần Tầm lại từ tốn cởi bỏ trang phục đệ tử Ngũ Uẩn Tông, đối với người khác dường như đó là lá bùa hộ mệnh, nhưng theo cách nhìn của Trần Tầm đó lại là bằng chứng bại lộ thân phận, lỡ có ai chờ cơ hội trả thù thì hắn biết làm thế nào đây!

Hắn khoác lên mình bộ quần áo bằng vải thô do hắn tự may, cả người nhẹ bẫng, cảm giác như cơ thể không có gông xiềng gì cả.

“Lão Ngưu, cố lên!”

Trần Tầm dùng một tay ôm đầu trâu, chỗ bọn hắn đứng có vô số lá cây rậm rạp che chắn, thế nên mọi chuyện mới ổn thỏa.

"Ọ ò!"

Đại Hắc Ngưu kêu lên như đáp lời, nó cảm nhận được Trần Tầm đã trở thành trụ cột cho nó, nên nó không hoảng sợ chút nào cả.

Trời trăng thay đổi liên tục, trong lúc đệ tử của các tông đang cố gắng tìm kiếm linh dược thì một người một trâu lại đang ngồi chồm hổm trên cây. Bọn hắn im lặng ngây người nguyên một ngày trời, mãi không nhúc nhích!

"Lão Ngưu, ở đây chắc không sao nữa rồi, chúng ta đi làm quần áo thôi!"

"Ọ ò?"

“Chờ xem, ta đã học được một chút từ Vương đại thẩm đó.”

Trần Tầm mỉm cười rồi nói, trong lòng hắn lại nhớ tới thôn nhỏ trên núi, sau này chắc chắn hắn phải quay về đó thăm hỏi…

“Ọ ò.”

Đại Hắc Ngưu gật đầu, nó nhìn Trần Tầm trèo xuống khỏi cây cổ thụ rồi rón rén nhặt vô số chiếc lá rụng. Nó cũng chạy nhanh đến giúp.

Nửa ngày sau, việc lớn đã hoàn thành, Trần Tầm nhìn “bộ đồ ngụy trang” được làm từ rất nhiều chiếc lá khô, hắn cực kỳ hài lòng bèn vội vàng mặc lên người.

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, lúc này Trần Tầm đang quỳ rạp trên mặt đất, nhưng sao nó lại có cảm giác như hắn đang tàng hình chứ, hoàn toàn không thể nhìn thấy hắn mà.

“Ha ha…”

Trần Tầm cười khẽ, hắn đứng dậy, vô số lá khô lay động, hắn vội khoác bộ đồ khác lên cơ thể của Đại Hắc Ngưu. Ngoại trừ đôi mắt không còn nhìn thấy gì nữa, cả cặp sừng trâu cũng đã bị che giấu.

“Ọ ò!!”

Đại Hắc Ngưu nhìn Trần Tầm với một ánh mắt như muốn nói, ngầu quá trời ạ!

“Haha, lão Ngưu, hành động thôi!”

Trần Tầm nhếch miệng cười, chiếc khăn trùm đầu càng làm nổi bật thêm, trông hắn cực kỳ khủng bố.

"Ọ ò…"

Hai đống lá khô từ từ xuyên qua các hàng cây cổ thụ, động tác khá nhỏ nhưng tốc độ khá nhanh. Bọn hắn tiếp tục đi về phía trước, không ngờ trên đường đi bọn hắn lại nhìn thấy linh dược. Đây là lần đầu tiên cả hai nhìn thấy linh dược ở nơi hoang dã, nhưng mà bọn hắn vẫn chưa hái vì chưa có việc gì cần dùng đến.

Đột nhiên bọn hắn dừng bước bên cây cổ thụ, trước mặt là một hồ nước rộng lớn gợn sóng lấp lánh, xung quanh linh dược mọc thành bụi, linh khí phả ngập mũi.

Nhưng nước trong hồ lại mang theo hơi lạnh, trên mặt hồ gợn sóng nhè nhẹ, rất thần kỳ.

"Ọ ò…"

Đại Hắc Ngưu vươn sừng ra ngăn Trần Tầm lại, trong hồ nước này chắc chắn có nguy hiểm.

"Lão Ngưu, ngươi đang dạy ta làm việc đấy à. Ngươi không thấy vô nghĩa sao, kẻ nào non nớt mới dẫn đầu đi đến chỗ đấy thôi.”

Trần Tầm cười khúc khích, giỏi thật, mấy năm này, công lực của Lão Ngưu đã cải thiện hơn rồi.

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu đẩy Trần Tầm, ánh mắt nó tỏ vẻ bất mãn, rõ ràng nó là người phát hiện, còn hắn thì chẳng giúp được gì.

"Băng Uyên thảo, Hàn Linh thảo, đúng là có thật."

Trần Tầm nhìn thấy từ xa, đúng là có hai loại tá dược Trúc Cơ. Nửa năm qua hắn đã thu thập tư liệu về những loại linh dược này từ lâu nên thuộc nằm lòng.

Hắn vừa nói xong thì một vài âm thanh như xé gió vang lên từ hướng khác của khu rừng, là một tiểu đội ba người, không phân biệt được là đệ tử của tông môn nào.

"Lão Ngưu, ngươi nhìn xem, thật sự có kẻ non nớt dẫn đầu đến đó kìa."

Trần Tầm liên tục lắc đầu như thể sẽ có con thủy quái nào đó lao ra khỏi hồ nước.

“Ọ ò…"

Đại Hắc Ngưu cũng gật đầu, những kẻ này còn không bằng nó đâu.

Tuy nhiên, nội dung vở kịch không như bình thường!

"Mẹ kiếp!"

"Ọ ò?!"

Trần Tầm nghiêng đầu, Đại Hắc Ngưu gầm gừ liên tục, vẻ mặt bọn hắn khó mà tin nổi, ba người đó vẫn tiếp tục thoải mái hái linh dược, trong hồ nước cũng không có con thủy quái nào cả.

“Không thể nào, chắc chắn không thể nào.”

Trần Tầm bóp mạnh thân cây đến nỗi vỏ cây rơi xuống không ngừng. Đại Hắc Ngưu cũng liên tục lắc đầu, tình huống gì đây.

Ba người bọn họ nhìn thấy nên mới đến gần hái, nhưng họ không tham lam chỉ hái một ít rồi rời đi, trông có vẻ là người từng trải, lúc rời đi khá quyết đoán.

Đột nhiên, có một sự thay đổi kỳ lại bất ngờ xuất hiện!

Một đội đệ tử tông môn nào đó lao ra từ hai phía của rừng rậm, nhìn trang phục bọn họ có vẻ giống nhau. Mấy tiếng gầm giận quát mắng vang lên, hai bên lập tức giao chiến dữ dội.

“Ta khinh, lão Ngưu."

Trần Tầm mở to mắt, hóa ra mối nguy là đây.

“Lão Ngưu, ngươi thấy không, mối nguy hiểm không phải yêu thú, mà là người.”

“Ọò ?” Đại Hắc Ngưu khó hiểu, bên hồ còn nhiều linh dược như vậy, sao lại mạo hiểm cướp của người khác chứ.

“Đây chính là lòng người hiểm ác.”

Trần Tầm âm thầm thở dài.

“Lúc trước chúng ta cũng vô cớ bị ba người đó ngấm ngầm lừa gạt mà?”

"Ọ ò!"

Đôi mắt của Đại Hắc Ngưu co rụt lại, nó hiểu rồi, nó đã ở bên Trần Tầm nhiều năm trời như vậy. Bọn hắn đúng là đã gặp phải nhiều chuyện xảy ra không theo hướng bình thường như thế này.

Đột nhiên, lại có chuyện kỳ lạ khác xảy ra!

Trong hồ nổi lên vô số bong bóng nước, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lại bắt đầu nhướn người, bọn hắn nhìn chằm chằm vào hồ, chẳng lẽ thủy quái trong truyền thuyết cuối cùng cũng hiện ra rồi sao?!

Từng con cá quả lớn liên tục nhảy lên khỏi mặt nước như thể đang đùa giỡn, nhưng không lâu sau chúng lại lặn trở về.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn cặp mắt tức giận của đối phương, bọn hắn chỉ đành tiếp tục quan sát cuộc tranh giành ở phía xa, buồn tẻ và nhạt nhẽo vô cùng.

Đột nhiên, lại có chuyện kỳ lạ tiếp xảy ra!

Ngay dưới gốc cây mà bọn hắn đang trốn có tiếng gầm gừ vang lên, gió lớn thổi qua, bộ đồ ngụy trang của bọn hắn bay phấp phới, miệng còn ăn phải không ít bụi.

Một bóng đỏ nhanh chóng chảy ra, là một con Hồng Bì Sư, miệng nó đầy răng nanh dài cực kỳ sắc bén. Cơ thể của nó dài hơn một trượng, hai chân trước đang điên cuồng bổ nhào về phía mấy kẻ đang tranh giành nhau với một luồng sáng màu đỏ.

“Yêu thú Luyện Khí kỳ tầng mười, khá mạnh đấy.”

Trần Tầm bình tĩnh sửa sang lại bộ đồ ngụy trang của hắn rồi thản nhiên nói.

“Ọ!”

Đại Hắc Ngưu nóng lòng muốn tỷ thí, ý chí chiến đấu hiện lên trong mắt nó.

Xa xa liên tục vang lên những âm thanh kinh hoảng sợ hãi, con Hồng Bì Sư không chịu buông tha mà đuổi theo đám đệ tử hái linh dược rồi liên tục thi pháp. Mọi thứ loạn thành một đống, vô cùng hỗn độn. Máu tươi bắn tung tóe, bọn họ bất đắc dĩ phải từ bỏ linh dược, ném chúng lên không trung rồi vội vàng trốn ra xa, bắt đầu bỏ chạy khắp nơi.

“Lão Ngưu, đi chưa? Ta hái vài cây linh dược, còn lại giao cho ngươi."

"Ọ ò!"

Hai bóng hình nhẹ nhàng từ trên cây đáp xuống. Bọn hắn nở một nụ cười bình tĩnh, vừa cử động cơ thể một cái là chạy ngay về phía hồ.

Gào!

Hồng Bì Sư cực kỳ tức giận, có kẻ dám xông vào lãnh địa của nó, lại còn là hai cái thứ phủ lá đầy thân, ánh nhìn của nó thoáng chút nghi ngờ, đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, sao từ trước đến nay nó chưa từng thấy qua vậy hả?

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.