Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảy trăm dũng sĩ Ngũ Uẩn Tông

Phiên bản Dịch · 2038 chữ

Trong ba năm trở lại đây, điểm trường sinh vẫn thêm vào pháp lực.

Điểm trường sinh hiện tại bao gồm:

Lực lượng: 21

Tốc độ: 21

Tinh nguyên vạn vật: 20

Pháp lực: 11

Nhưng sau khi thấy các đệ tử, hắn lập tức nở nụ cười ấm áp, mang theo cái mũ rơm, dáng vẻ cả người lẫn vật đều vô hại. Hắn dẫn Đại Hắc Ngưu đi đến gần chỗ các đệ tử, hai mắt ngó nghiêng ngó dọc như tìm ai đó, chính xác là để tìm Cơ Khôn.

Hiện tại, hắn ta đã đột phá được Luyện Khí tầng chín nên vẻ mặt trông cực kì hăng hái như thể tìm được tổ chức, cảm giác như được các vì tinh tú bao quanh. Những tiếng đàm luận không ngừng vang lên.

Trần Tầm cười nhạt, hắn chỉ đứng tại chỗ chứ không đi tới quấy rầy hắn ta. Ánh mắt Trần Tầm hướng về phía đại điện tông chủ, không chỉ hắn mà cả Đại Hắc Ngưu cũng bị đại điện tông chủ thu hút.

Mọi người lần lượt đi vào tiền sảnh của đại điện tông chủ, tổng cộng có bảy trăm đệ tử Luyện Khí kỳ. Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đứng ở cuối hàng, có vẻ vô cùng mờ nhạt.

Phía sau đại điện, có mấy thân ảnh bay ra, bọn họ đứng trên không trung, khí thế vô cùng to lớn, đặc biệt người ở giữa còn tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

“Kia là đại tu sĩ Kim Đan kỳ! Bọn họ có thể đạp không mà đi.”

Trong lòng Trần Tầm vô cùng kinh ngạc, hiện tại hắn đã biết cảnh giới trên Trúc Cơ là gì rồi, chính là Kim Đan! Mà những người từ Kim Đan trở lên thì tuổi thọ đều trên ngàn năm cả. Vậy có khác gì yêu quái đâu.

Các đệ tử đứng xếp hàng trang nghiêm trước đại điện, đến nỗi cây kim có rơi cũng nghe rõ mồn một. Bọn họ đứng im không dám động đậy. Đến Đại Hắc Ngưu cũng bị dọa cho cả người mềm nhũn, linh thức của nó nhạy hơn tất cả những người ở đây nên nó cảm nhận được mấy người bọn họ chắc chắn có thể giết chết bọn hắn bất cứ lúc nào.

Tông chủ Du Nguyên Hóa đứng trên không, trước mặt tất cả mọi người, hắn ta cất giọng mạnh mẽ nói:

“Chuyến đi đến núi Nam Đẩu là cơ hội hiếm có khó tìm, ta mong các vị đệ tử sẽ trân trọng và làm rạng danh Ngũ Uẩn Tông.”

Vẻ mặt Du Nguyên Hóa điềm tĩnh nhìn qua từng người một, sau đó hắn ta vung tay lên, có âm thanh nhàn nhạt vang lên, bỗng chốc từ sơn cốc phía xa truyền đến tiếng chim ưng kêu lớn.

“Chuyến đi lần này sẽ do Vi phong chủ, Vi Sơn có tu vi Kim Đan sơ kỳ dẫn đầu, tông môn coi trọng các ngươi nên mới để cho Phong Chủ dẫn đầu.”

Vừa dứt câu, bảy trăm đệ tử không khỏi thụ sủng nhược kinh, bọn họ không ngờ chuyến đi lần này vậy mà lại là Phong chủ dẫn đầu. Trong lòng bọn họ vô cùng cảm động, quyết tâm chuyến này sẽ chiến đấu hết sức, mong sẽ cống hiến một phần cho tông môn.

Ngay sau đó, Vi Sơn xuất hiện với mái tóc trắng bay bay trong gió. Tuy đã đạt tới Kim Đan kỳ nhưng gương mặt hắn ta lại chẳng có vẻ gì gọi là già, thậm chí còn trông như một thanh niên tóc trắng, anh tuấn lạ thường. Các nữ đệ tử nhìn thấy mà trong lòng như đang nở hoa.

“Vâng, tông chủ, các đệ tử xin bái kiến phong chủ.”

Các đệ tử đồng thời chắp tay cúi đầu, đây là tỏ lòng tôn kính tiền bối, cũng là thừa nhận thực lực của hắn ta.

“Tất cả miễn lễ.”

Giọng hắn ta như gió xuân thổi vào tai mọi người, giản dị, khiêm tốn, không kiêu ngạo mà thể hiện uy nghiêm của bậc trưởng bối.

Bỗng nhiên bọn họ cảm giác như có một sức lực nào đó nhẹ nhàng nâng bọn họ lên, Trần Tầm há hốc miệng, thân thể hắn không thể tự điều khiển được nữa.

Rầm!

Rầm!

Đúng lúc này, có tiếng gầm thét lớn vang lên, từ đằng xa năm con linh thú vẫy cánh bay tới. Toàn bộ đại điện bị bao phủ bởi một màu đen kịt. Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không hẹn mà cùng tê dại cả da đầu.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mặt đất xuất hiện vết nứt, năm con linh thú dừng lại trước đại điện. Năm đôi mắt chúng nó, con nào cũng đều sắc bén như sẵn sàng chém giết bất cứ lúc nào. Trần Tầm cảm thấy lông trên cánh chúng nó còn cứng hơn cả búa của mình.

“Chỉ là Thanh Nhai Điêu, Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, không cần lo lắng.”

Vi Sơn cười nhạt, hắn ta giẫm lên giữa con Thanh Nhai Điêu dẫn đầu mà nói:

“Lên hết đi.”

Trần Tầm vội vàng dắt Đại Hắc Ngưu tới bên cạnh con Thanh Nhai Điêu, hắn cảm thán sự to lớn của nó trong lòng rồi nhìn lại bọn hắn chẳng khác gì những chú lùn.

“Lão Ngưu, nhanh lên kiếm.”

Trần Tầm lấy một cây tiên kiếm từ trong túi trữ vật ra, nói xong thì cùng Đại Hắc Ngưu bay lên.

Bỗng nhiên, con Thanh Nhai Điêu đó bất ngờ quay đầu nhìn Đại Hắc Ngưu với ánh mắt khinh khỉnh như thợ săn đang nhìn con mồi. Đại Hắc Ngưu nổi giận, nếu không phải Trần Tầm kéo nó thì nó đã sớm đạp con Thanh Nhai Điêu đó rồi, dám coi nó là đồ ăn sao!?

“Lão Ngưu, nể mặt ta, đừng nổi giận.”

Trần Tầm vội vàng trấn an, tiếp tục nói:

“Nó có thể sống lâu hơn ngươi sao? Ngươi đừng tức nữa, một lát chúng ta trộm trứng của nó cho nó khóc đến chết thì thôi.”

“Ọ ò…”

Đại Hắc Ngưu nể mặt Trần Tầm mà giận dữ đáp.

Ngoại trừ Trần Tầm đang an ủi Đại Hắc Ngưu, thì các đệ tử khác đều đang ngưng thần dưỡng khí. Bọn họ đồng loạt ngồi xếp bằng trên mấy con Thanh Nhai Điêu mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Bề ngoài thì vậy nhưng trong lòng bọn họ thì đang khẩn trương, lo lắng không thôi.

Vi Sơn cử động một ngón tay, năm con Thanh Nhai Điêu tức thì được bao bọc bởi vòng sáng bảo vệ màu xanh nhạt.

Hắn ta hướng về phía đại điện chắp tay cáo biệt, những người trước đại điện cũng gật đầu mỉm cười.

“Thuận buồm xuôi gió.”

Giọng nói của tông chủ vang lên bên tai các đệ tử.

Hừm…

Hừm…

Hừm…

Thanh Nhai Điêu sải cánh bay lượn trên bầu trời, phát ra tiếng “vút vút”, gió lốc cuồn cuộn cuốn bụi đất bay mù mịt. Khung cảnh dưới mặt đất ngày càng nhỏ lại, đến Trần Tầm cũng cảm thấy trong lòng lo lắng không yên.

Thanh Nhai Điêu bay lên bầu trời rồi dần dần biến mất sau dãy núi, những đệ tử ở dưới mặt đất không khỏi kinh ngạc hô to thán phục đúng là bảy trăm dũng sĩ của Ngũ Uẩn Tông…

“Lão Ngưu, chuyến đi lần này thật sự hoành tráng nha.”

Mặt Trần Tầm thoáng kích động, hắn nhìn xung quanh toàn là mây và sương mù, còn có những dãy núi kỳ dị đâm thẳng lên trời, nhưng rất nhanh đã bị Thanh Nhai Điêu lướt qua.

Trần Tầm không khỏi cảm thán tốc độ của chúng nó, hắn cảm thấy còn nhanh hơn máy bay gấp chục lần.

“Ọ ò…”

Đại Hắc Ngưu phấn chấn, nó rất vui vẻ vì rốt cuộc bọn hắn cũng rời khỏi cái thôn nhỏ xíu kia mà đi tới thế giới rộng lớn bên ngoài. Đôi mắt Trần Tầm nhìn về phía xa xăm, bọn hắn đã chuẩn bị cho ngày này lâu lắm rồi, hắn đã dành nửa năm trời để tìm hiểu về bí cảnh núi Nam Đẩu kia.

Thập đại Tiên Môn hàng năm đều phái một ngàn năm trăm đệ tử tới bí cảnh, bọn họ vừa đông lại vừa mạnh, bọn họ mới chính là những người chiến thắng thật sự của núi Nam Đẩu.

Núi Nam Đẩu cực kỳ to lớn, tính đến hiện tại thì đây là ngọn núi tráng lệ nhất nước Càn. Nhưng những người đi vào đấy không chỉ cần thực lực mà còn dựa vào vận mệnh. Rất nhiều môn phái nhỏ, cử ra chưa tới trăm người nhưng lúc về lại mang theo rất nhiều linh dược, được vô số tông môn lớn giành giật.

“Lão Ngưu, lát nữa vào đó chúng ta nhất định phải cẩn thận với tất cả các yêu thú cùng linh thú khác, bọn nó không thân thiện đâu.”

Trần Tầm nhỏ giọng nói.

Từ lúc linh khí trong núi bị áp chế thì những con linh thú và yêu thú trong đó không thể tấn công những tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên được nữa. Vậy nên tính tình chúng nó trở nên nóng nảy bất thường, gặp người là giết.

Những thông tin này đều là mấy lão huynh ở trong tông môn nói cho hắn, thậm chí tu vi của bọn chúng đã vượt qua Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, đang ở giai đoạn giữa chuẩn bị Trúc Cơ.

“Ọ ò..”

Đại Hắc Ngưu thận trọng gật đầu, trong lòng nó hiểu rõ.

Nửa năm qua, bọn hắn nghe qua không ít lời đồn đại, còn nghe được cái chết của đa số đệ tử đều do yêu thú và linh thú trong bí cảnh gây ra. Hơn nữa, linh dược cũng được bọn nó canh chừng bên cạnh.

Dần dần, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã bình tĩnh và đỡ lo lắng hơn.

Thanh Nhai Điêu bay xuyên qua từng châu vực. Đôi khi chúng nó cũng bị mấy con yêu thú tấn công, nhưng Vi Sơn vừa tỏa ra khí thế thì bọn yêu thú đang bay trên không lập tức chạy trối chết.

Sau nửa tháng, tốc độ bay của Thanh Nhai Điêu dần chậm lại.

Núi Nam Đẩu được ghép lại từ mười chín ngọn núi cao lớn khác nhau, tựa như một con rồng khổng lồ uốn lượn, bay thẳng lên bầu trời. Nó như người khổng lồ, đứng sừng sững nhìn xuống Tu Tiên giới và những tu tiên giả đang đến đây, ngay cả Thanh Nhai Điêu cũng trở nên nhỏ bé vô cùng.

“Trời ơi, không ngờ trên đời lại có cảnh đẹp thế này.”

Trần Tầm kinh ngạc, hắn từ từ đứng dậy. Đại Hắc Ngưu cũng bị làm cho chấn động đến mê mẩn đứng yên tại chỗ. Không ngờ bản thân bọn hắn lại nhỏ bé đến vậy.

Nhìn ra xa xa đằng kia, nổi bật nhất là dãy núi xanh mướt, cao dốc, sương mù bao phủ, xung quanh như có trận pháp bao bọc.

Trần Tầm không ngừng kinh ngạc cảm thán, hắn tự hỏi không biết phải có bao nhiêu đại tu sĩ mới có thể bày ra trận pháp này. Chắc chắn phong chủ cũng chịu không nổi, chẳng biết quái vật nào tạo ra trận pháp đấy.

Năm con Thanh Nhai Điêu đáp xuống một bãi đất trống.

Xung quanh là các tu sĩ từ các tông khác nhau, bọn họ nhìn cả hai người bọn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Bãi đất phía Bắc này cũng thuộc dãy núi Nam Đẩu. Nơi đây mọc toàn những cây cổ thụ ngàn năm cao lớn vững vàng. Không gian xung quanh âm u tĩnh mịch, phảng phất không khí cổ xưa làm cho mọi người không khỏi kính nể.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.