Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành trình đi đến núi Nam Đẩu

Phiên bản Dịch · 1877 chữ

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã ba năm vội vã trôi qua, trong tông môn có rất nhiều đệ tử mới tới, ánh mắt bọn họ đầy nhiệt huyết và tưởng tượng về tương lai.

Mà đại hội của tông môn cũng xuất hiện rất nhiều nhân tài mới, hết con hắc mã này đến con hắc mã khác lại nổi lên, ngạo mạn xưng bá anh hùng.

Nhưng có một vị đệ tử đã trở thành ác mộng của rất nhiều tên đệ tử khác, người này đầu đội mũ rơm, tay dắt linh thú Hắc Ngưu. Gặp phải người này, nếu một đòn không thể đánh chết hắn vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần để đấu pháp một tiếng đi.!

Đêm xuống còn có rất nhiều đệ tử đến xem trận đấu đều gặp ác mộng, mơ thấy trong chăn đầy mũ rơm! Mà đối với người tham trận thì chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, thậm chí sư huynh Luyện Khí kỳ tầng chín cũng phải lập tức nhận thua. Điều này chứng tỏ rằng người này rất hung tàn.

Nhưng bởi vì hắn dùng đấu pháp trong thời gian quá dài dẫn đến tổn thương về thể xác và tinh thần, cho nên hàng năm hắn đều chỉ nằm trong danh sách năm trăm vị trí đầu.

Chuyện này khiến cho người ta rất lấy làm tiếc. Nhưng đây chỉ là do một số đệ tử cấp thấp thấy thú vị nên mới nói một chút thôi, chứ danh sách một trăm vị trí đầu của tông môn mỗi một năm mới là đề tài sôi nổi nhất, cũng khơi dậy rất nhiều đệ tử hăm hở tiến vào trung tâm.

Mà đây mới là mục đích thật sự của Ngũ Uẩn Tông, dùng đệ tử nội môn để kích thích những con Hắc Mã này, nhưng phần thưởng dành cho người đoạt giải nhất thì thật sự không ai biết cả, dù sao đệ tử ngoại môn cũng chưa bao giờ lấy được.

Chỉ có máu mới không ngừng rót vào mới có thể bảo đảm cho tông môn duy trì được lâu dài.

Đại hội so tài hàng năm của tông môn có thể khiến cho rất nhiều đệ tử ở trong đấu pháp đột phá.

Tại một tầng trời thấp trên dãy núi Ngọc Trúc.

Một người một trâu lén lén lút lút, bọn hắn sợ hãi rụt rè bay về phía đại điện của tông môn, tốc độ không nhanh cũng không không chậm.

“Lão Ngưu, tròn ba ngàn điểm cống hiến rồi!"

Trần Tầm liếm môi, hắn nhỏ giọng nói.

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu sững người lại, cơ thể nó kích động khẽ run lên, số điểm này không biết có thể đổi bao nhiêu đồ tốt đây. Nhưng vẻ mặt của nó hơi u ám, những điểm cống hiến này đa số đều là dựa vào đầy người vết thương của Trần Tầm mà đổi lấy.

“Nghĩ gì vậy? Lão Ngưu, chúng ta đi đổi phương pháp luyện Trúc Cơ đan đi!”

“Ọ ò!”

Tiên kiếm vụt qua tầng trời thấp, bọn hắn cũng không dám bay quá cao, nếu như va chạm phải trưởng lão hay đại tu sĩ nào thì bọn hắn không biết có chịu nổi không, cho nên đành phải lượn vòng bên dưới. Ngay cả khoảng cách bay lên an toàn nhất Trần Tầm cũng đã tính toán cả.

Trong đại điện cống hiến, trên bục cao gần như không có ai, vị trí này là chuẩn bị cho trưởng lão Trúc Cơ kỳ, phương pháp luyện Trúc Cơ đan cũng đang ở bên trong.

“Thưa sư thúc, đệ tử tới đây để đổi lấy phương pháp luyện Trúc Cơ đan.”

Trần Tầm cúi đầu chắp tay nói rồi lấy lệnh bài bát quái ra giao cho nam nhân trên bục cao. Khuôn mặt hắn ta giống như cương thi, xương cốt nổi lên. Vẻ mặt hắn ta lạnh như băng nhìn đệ tử Luyện Khí kỳ tầng tám chỉ có ba ngàn điểm cống hiến này.

“Phương pháp luyện đan là chuẩn bị cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ngươi lấy để làm gì trong khi tông môn lại không có linh dược Trúc Cơ để đổi.”

Nam nhân cất giọng chất vấn, đôi mắt hắn ta như xuyên thấu lòng người.

"Hơn nữa Luyện Khí kỳ cũng không có cách nào luyện chế được, tốt nhất ngươi hãy cho ta một lý do.”

Phương pháp luyện Trúc Cơ đan này là tông môn tùy ý treo lên như một lời nhắc nhở với những đệ tử Luyện Khí kỳ, cho dù nữ nhân có khéo mà không có gạo thì cũng khó mà thổi cơm.

“Để tự an ủi mình một chút, chuyến đi đến bí cảnh núi Nam Đẩu, đệ tử cũng muốn đi.”

“Vậy ngươi càng không thể dùng cống hiến để đổi lấy vật vô dụng này.”

"Sư thúc có điều không biết rồi, vốn dĩ ta là một tán tu, vật này là thứ đệ tử rất muốn có, nhìn nó như thể đã thấy được Trúc Cơ đan đang ở ngay trước mắt..."

Giọng Trần Tầm run run, hắn cúi đầu chắp tay càng ngày càng thấp, cái mũ rơm bị hỏng cũng dường như đang muốn nói lên vận mệnh bất công.

“Nhưng...”

Nam nhân gật đầu rồi lại nói thêm.

"Hãy thận trọng cân nhắc, nửa năm sau đi núi Nam Đẩu cũng sẽ không dễ dàng gì.”

Sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt Trần Tầm, hắn không ngờ sư thúc có khuôn mặt lạnh lùng giống như cương thi này lại có một trái tim ấm áp như vậy, hắn nhỏ giọng nói:

"Đệ tử quyết không hối hận.”

Nam nhân mập mạp nhìn Trần Tầm thật lâu rồi lấy ra phương pháp luyện đan, giá trị cống hiến bên trong lệnh bài bát quái cũng bị xóa sạch.

“Đa tạ sư thúc.”

Trần Tầm giơ hai tay ra đón nhận lệnh bài rồi xoay người dắt Đại Hắc Ngưu rời đi.

Bọn hắn ngự kiếm rời đi, chẳng mấy chốc đã trở lại bên trong dược cốc, hơn nữa Đại Hắc Ngưu đã bố trí cơ quan ở rất nhiều nơi, nếu có kẻ trộm xâm nhập thì lập tức mỗi một chi tiết sẽ có sự thay đổi.

“Ọ ò…”

Đại Hắc Ngưu hướng về phía Trần Tầm kêu lên, không có ai.

“Đi thôi!"

Vui mừng hiện rõ trong mắt Trần Tầm, hắn xông vào trong động phủ rồi vội vàng lấy phương pháp luyện Trúc Cơ đan ra.

“Thiên Hồng quả, Nguyệt Linh quả, Tích Trượng hoa, Băng Uyên thảo, Hàn Linh thảo......”

Trần Tầm lẩm bẩm, hai mắt hắn càng mở càng lớn, những loại linh dược này đa phần hắn đều chưa từng nghe nói cũng chưa từng thấy, chỉ có một số loại linh dược đã nghe nói qua.

Trúc Cơ đan có tổng cộng hai mươi bảy vị tá dược, ba chủ vị linh dược là Địa Phách Đằng, Dương Sâm Liên, Nam Mộc Diệp.

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu cũng duỗi đầu cẩn thận quan sát, nhưng những linh dược này bên trong dược cốc của bọn hắn cũng không có bất kỳ một loại nào.

“Trúc Cơ kỳ, đan điền hóa dịch sinh ra thần thức, còn có rất nhiều điều kỳ diệu.”

Trần Tầm thở dài không khỏi sinh lòng hâm mộ. Hắn cũng muốn cảm nhận thần thức là gì, nghe nói còn lợi hại hơn cả ngũ quan nữa.

“Ọ ò…”

“Nếu thật sự phải tiêu hao hết trăm năm để đạt Trúc Cơ kỳ, có lẽ Ngũ Uẩn Tông cũng không còn chỗ dung thân cho chúng ta.”

Trần Tầm nói từng câu từng chữ, hai mắt hắn chăm chú nhìn về phía Đại Hắc Ngưu.

"Nửa năm sau, chúng ta đi bí cảnh núi Nam Đẩu!"

“Ọ ò.”

Đại Hắc Ngưu gầm gừ đứng dậy, trong mắt nó dấy lên ý chí chiến đấu.

Toàn bộ các tông môn tu tiên của nước Càn đều phải cử đệ tử tới, đó mới thật sự là chiến trường.

“Mỗi ngày ra ngoài tìm hiểu tin tức, chúng ta cũng phải bắt đầu chuẩn bị.”

Trần Tầm nói.

Bọn hắn hoàn toàn không biết gì về bí cảnh núi Nam Đẩu, ngay cả nó ở đâu bọn hắn lại càng không biết.

Một người một trâu từ tốn nhìn ra bên ngoài động phủ, trong ánh mắt bọn hắn lóe lên một tia sát khí. Xem ra lần này bọn hắn nghiêm túc thật rồi.

Nửa năm sau, tiếng chuông xung quanh Ngũ Uẩn Tông liên tục vang lên, trên những ngọn núi đều có bóng dáng đệ tử ngự kiếm bay tới. Vẻ mặt bọn họ lạnh lùng mang theo khí thế quyết chí tiến về tông chủ phong.

Cuối cùng bí cảnh núi Nam Đẩu nước Càn mỗi hai mươi năm cũng đã bắt đầu.

Trưởng lão các Phong và toàn bộ bọn đệ tử cũng rất mong chờ.

Nếu là thu hoạch phong phú, vậy tuyệt đối có thể làm cho tông môn nâng cao thực lực thêm một bước. Có rất nhiều tiểu tông môn đều nhờ hành trình đến núi Nam Đẩu mà mạnh lên.

Năm nay đệ tử đăng ký tham gia rất nhiều, đoán chừng tận mấy ngàn người, nhưng chỉ có thể dựa theo ưu tiên sắp xếp trong đại hội so tài của tông môn, bình thường hai ngàn đệ tử đứng đầu danh sách đều có hi vọng.

Rất nhiều lão sư huynh có vẻ mặt u ám, bọn họ không còn chút hy vọng nào. Bọn họ thu dọn hành lý rồi từ từ đi xuống chân núi.

Bên ngoài cửa núi có rất nhiều phố chợ, đều do Ngũ Uẩn Tông xây dựng. Đây là nơi giao lưu của rất nhiều tu sĩ. Chấp Sự điện ngoại môn sẽ sắp xếp chức vị cho bọn họ, chờ đợi thời gian trôi qua, cuối cùng cũng hóa thành một nắm đất vàng, ngay cả tên có khi cũng chưa từng được người khác biết đến.

Nhưng có một một quy tắc bất thành văn lưu truyền trong nội môn, đó là không cho phép đệ tử nội môn tham gia chuyến đi đến núi Nam Đẩu. Bọn họ tự khắc có Trúc Cơ đan.

Dược cốc ở nơi nào đó trong Ngũ Uẩn Tông, trong một tòa động phủ.

Bốn phía tường đá đầy vết nứt, trên mặt đất có một cái hố, phía trên dựng một cái nồi lớn đen kịt. Mùi thuốc nồng nặc liên tục bốc lên, khói sương trắng xóa tỏa ra. Trong hố đất vẫn còn sót lại một ít than củi đang cháy xèo xèo, nhưng trong động phủ lại không có một bóng người.

Hôm nay bầu trời trong xanh, mây trắng không nhuốm màu, dãy núi phía xa đen kịt, làn gió nhẹ mang theo hơi ấm.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu hờ hững đi ra khỏi dược cốc rồi bắt đầu ngự kiếm bay về hướng tông chủ phong.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.