Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngự kiếm cưỡi gió, tiêu dao khắp thiên hạ

Phiên bản Dịch · 1957 chữ

“Thương Sương sư tỷ!”

"Thương Sương sư tỷ!"

...

Một võ đài bên cạnh cũng có rất nhiều nam đệ tử vây quanh, họ không ngừng hò hét cổ vũ, nước bọt bay khắp nơi làm dính lên mặt không biết bao nhiêu người.

Trên võ đài là một vị nữ tử có khuôn mặt lạnh lùng, dáng người uyển chuyển, trên tay cầm một thanh trường kiếm không ngừng lóe lên tia hàn quang.

"Người đấy mà múa kiếm có khi còn đẹp hơn nữ dẫn chương trình múa nữa, đẹp quá đi."

Trần Tầm vừa cười nói vừa nhìn về phía Thương Sương đang đứng trên võ đài, chuyến đi này quả thực không tệ.

"Lão Ngưu, tỷ ấy đẹp nhỉ?"

"Ọ òooo~"

Đại Hắc Ngưu liên tục gật đầu, rất đẹp, rất đẹp, đầu trâu không hề rời mắt như thể đang nói với Trần Tầm đừng quấy rầy nó.

"Ai da, sao lại thua rồi? Ta đánh giá cao người kia nha!"

"Ọ òooo~~"

"Ê, Lão Ngưu, nhìn tiểu sư muội bên kia bị đánh cho khóc ròng luôn kìa, ha ha ha...."

"Ọ òooo ọ òooo ọ òooo~~"

"Chậc, tên lùn kia sao lại chưng ra cái bản mặt như người khác lấy mất sổ gạo của hắn vậy?!"

"Ọ òooo!"

"Lão Ngưu, mau nhìn kìa, linh thú ở nơi nào tới vậy, quá ghê gớm, thật không thể tin được."

"Ọ òooo?"

...

Dưới bóng cây, một người một trâu lúc thì cười to khoái trí, lúc thì tức giận mắng mỏ, vẻ mặt Trần Tầm đột nhiên biến sắc, hắn tức giận vỗ xuống đất.

“Ọ òooo?” Đại Hắc Ngưu giật mình, vẻ mặt của Trần Tầm có gì đó không ổn.

"Lão Ngưu, ngươi có cảm thấy thiếu thiếu cái gì không?"

"Ọ òooo? Ọ òooo!" Đại Hắc Ngưu lắc đầu rồi lại gật đầu, cảm giác hình như có gì đó không đúng, nhưng mà không đúng chỗ nào nhỉ.

“Hạt dưa đó!” Trần Tầm lắc lắc đầu Đại Hắc Ngưu, cái quan trọng như vậy mà hắn lại quên mang theo.

"Ọ òooo ọ òooo?"

Đại Hắc Ngưu dùng móng vuốt đá Trần Tầm, sao ngươi không mang theo hạt dưa, bảo sao cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.

“Haiss, chết tiệt!” Trên mặt Trần Tầm tràn đầy vẻ hối hận, “Năm nay chúng ta trồng hạt dưa đi, đợi sau khi thu hoạch thì chế biến thêm chút gia vị cho nó.”

"Ọ òooo ~~" Đại Hắc Ngưu đồng tình với Trần Tầm, cái này tạm được.

Trong quy tắc của đại hội so tài của tông môn, nếu như ngươi thắng trận đầu tiên thì có thể tiếp tục tái chiến, hoặc là có thể nghỉ ngơi một ngày rồi mới tới tái chiến.

Nhưng đối với những đệ tử không tự tin về thực lực thì đương nhiên bọn họ sẽ muốn tiếp tục chiến đấu, bọn họ sợ nếu qua ngày hôm sau thì sẽ không giữ được phong độ như hôm nay, cũng sợ gặp phải đối thủ không cân xứng.

Mà kẻ mạnh thì tự nhiên không hoảng sợ, đánh xong trận đầu tiên, bọn họ sẽ ngay lập tức điều chỉnh lại trạng thái chiến đấu để tiếp tục tái chiến chứ tuyệt đối không cẩu thả, không buông lỏng.

Đại hội so tài của tông môn cũng càng ngày càng gay cấn, ngay cả Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng nhiều lần tới gần hơn chứ không đứng xa theo dõi nữa.

Vào ngày thứ năm, các đệ tử nội môn chính thức tham gia trận chiến, điều này đã đưa đại hội so tài của tông môn lên đến đỉnh điểm, ngay cả Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng tham gia vào nhóm người cổ vũ.

"Ai là đệ tử ngoại môn của chúng ta nào, Bạch Sĩ đại sư huynh cố lên, huynh là giỏi nhất!"

Trần Tầm giơ tấm biển gỗ lên và hét to khiến cho vô số ánh mắt đệ tử nhìn về phía này, bọn họ giơ ngón tay cái lên, đứng đúng chỗ rồi đó.

"Vị sư đệ này, chẳng lẽ Thương Sương sư tỷ không phải đệ tử ngoại môn của chúng ta à?!"

Mấy người kia hùng hổ tới gần, chẳng lẽ tên sư đệ này không cảm nhận được phong thái của Thương Sương sư tỷ sao!

“Nực cười!” Trần Tầm khinh thường nhìn bọn họ, vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu.

Đại Hắc Ngưu hiểu ra, và một tấm bảng gỗ từ từ được dựng lên, ghi:

"Thương Sương sư tỷ cố lên, Ngũ Uẩn kiếm bắt đầu nào!"

Mấy người cả kinh, cảm giác da đầu tê dại truyền đến, ngón tay cái vô thức duỗi ra.

Bọn họ nhìn vào đôi mắt của Trần Tầm, trong mắt chỉ hiện lên hai chữ, quá trâu bò!

Trần Tầm cười lạnh, tiếp tục kéo cổ Đại Hắc Ngưu và hét lên, cảm giác hòa mình vào bầu không khí đã được đẩy lên mức cao nhất.

Khắp nơi trên võ đài, đệ tử nội môn áo trắng nhảy lên phất tay áo, thần sắc lãnh đạm, mày kiếm ngưng tụ nhìn đối thủ của mình.

Một cỗ sát khí nhàn nhạt lượn vòng quanh khắp nơi, gió lạnh thổi vào những cây cổ thụ chung quanh tạo ra những tiếng xào xạc, thỉnh thoảng còn có mấy chiếc lá vàng chậm rãi rơi xuống.

Ngược lại, bầu không khí trên võ đài khá im lặng, các nhân vật lớn trên đài quan sát cũng có chút kỳ vọng đối với những đệ tử tham gia thi đấu.

Vô số đệ tử hít vào một ngụm khí lạnh, mấy người này chính là những nhân vật lớn trong tương lai của Ngũ Uẩn Tông đấy, cũng chính là người sẽ dẫn dắt đệ tử tương lai của tông môn.

Cảm nhận được sự chú ý của các nhân vật lớn, các đệ tử dưới võ đài lập tức lộ vẻ nghiêm túc bởi bọn họ cảm nhận được loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

"Thật tuyệt."

"Ọ òooo~"

Trần Tầm thấp giọng nói, trong lòng kích động không thôi, ngay cả Đại Hắc Ngưu cũng thấp giọng kêu lên một tiếng, đúng là rất tuyệt.

Nhưng trong mắt Trần Tầm có một tia thất vọng, sao bọn họ chả nói câu nào hết vậy. Hắn muốn xem bọn họ đấu võ mồm một chút, uy hiếp hay dọa nạt gì đó cũng được.

Một hồi chuông vang vọng khắp núi, đại hội so tài của tông môn chính thức bắt đầu!

Viu!

Viu!

...

Vô số tiếng gió xé truyền đến, đồng tử của mấy người trên đài khẽ giãn ra, pháp khí trong tay và nội lực bắt đầu được kích phát, thật đủ loại muôn màu muôn vẻ.

Ầm!

Ầm!

...

Mỗi võ đài đều bắt đầu đại chiến với nhau, có người gọi ra hàng trăm phi kiếm bay khắp trời, đánh một trận khiến toàn bộ võ đài bụi mù.

Có người thì kích xuất pháp thuật sương mù khiến mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, chỉ có thể nghe được âm thanh kim loại không ngừng va chạm, có vẻ trận chiến đó rất kịch liệt.

Còn có đệ tử điều khiển trận kỳ, thả con rối, trấn thủ phía sau, bày binh bố trận.

Khắp nơi đều là âm thanh đao kiếm, khắp nơi đều là âm thanh pháp lực khuấy động, mọi người đều tung ra hết thực lực của mình, không còn ai khiêm tốn che giấu thực lực nữa.

Gió thổi mạnh khắp nơi, mấy đệ tử đứng gần đó phải dùng pháp lực bảo vệ để tránh bị thương.

"Đờ mờ... đờ mờ..."

Đồng tử của Trần Tầm co rút dữ dội, hắn không ngừng lắc đầu, thật quá đáng sợ rồi, hiển nhiên những tán tu bình thường không thể cùng đẳng cấp với những đệ tử Luyện Khí kỳ này.

"Ọ òooo!!" Đại Hắc Ngưu giống như Trần Tầm, nó không ngừng lắc đầu, bị pháp thuật của bọn họ làm cho hoa mắt.

Toàn bộ trận chiến kéo dài hai ngày hai đêm, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngồi lì dưới đất không chịu đi, lúc đói thì ăn bánh.

Cuối cùng thì Bạch Sĩ và Thương Sương cũng lọt vào danh sách một trăm người, các đệ tử ngoại môn cũng thở dài, lai lịch của những đệ tử nội môn đó thực sự không thể so sánh với các đệ tử ngoại môn được.

Tiếp đến là phần các trưởng lão của tông môn ban thưởng, động viên các đệ tử và nói dông dài vài chuyện.

Sau đó, đại hội so tài của tông môn chính thức kết thúc khi các nhân vật lớn và trưởng lão của Ngũ Uẩn Tông rời đi.

Trên đường xuống núi, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cứ cười nói ha ha hi hi không ngừng, trông vô cùng thô tục.

"Lão Ngưu, đệ tử nội môn kia mưu mô quá ha, ấy thế mà hắn ta dám chọn đánh vào chỗ hiểm của người ta."

Trần Tầm nhìn cái mông Đại Hắc Ngưu lại không nhịn được mà cười thành tiếng, mấu chốt là người đối diện thật sự đã bị trúng chiêu, tàn đời cúc hoa luôn, haha.

"Ọ òooo~~" Đại Hắc Ngưu cũng nhoẻn miệng cười toe toét.

"Năm sau chúng ta cũng sẽ tham gia, chỉ cần lọt vào danh sách năm trăm người của tông môn để nhận thêm ít điểm cống hiến là được."

"Ọ òooo!"

"Đi thôi, chúng ta trở về gieo hạt dưa trước đi."

"Ọ òooo~"

Một người một con trâu thi nhau chạy, trong núi vang vọng tiếng cười.

Trở lại dược cốc, trước tiên bọn hắn bắt đầu chăm sóc dược điền, sau đó yên lặng hái vài cọng linh dược Tích Cốc đan, gieo trồng hạt giống rồi lại đặt về.

"Lão Ngưu, linh dược giao cho ngươi, ta đi nghiên cứu Ngự Kiếm thuật một chút."

"Ọ òooo ~" Đại Hắc Ngưu húc Trần Tầm một cái thật mạnh, chăm sóc linh dược ư, nó là chuyên gia đấy.

Trần Tầm gật đầu, yên tâm đi vào động phủ rồi mở Ngự Kiếm thuật ra, sau đó lấy tiên kiếm trong túi trữ vật ra, hai mắt hắn sáng lên.

Không biết nó có thể bay được hay không, nhưng hôm nay Trần Tầm quyết định sẽ giữ tâm thái tĩnh lặng để tu luyện.

Vào sáng sớm sau một tháng, chim hót hoa nở bên trong dược cốc khiến cảnh tượng lúc này trông thật yên bình.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đứng trên một bãi đất trống rộng rãi, trước mặt bọn hắn là tiên kiếm, trên lưng mỗi người còn đeo một chiếc túi.

Trần Tầm đã tự làm ra hai cái dù để nhảy phòng trường hợp xảy ra chuyện bất trắc, dù sao thì an toàn cũng là trên hết.

"Ngự kiếm cưỡi gió, tiêu dao khắp thiên hạ!"

Trần Tầm bày ra một động tác kỳ lạ, rót pháp lực vào tiên kiếm.

"Lên!"

Tiên kiếm trên mặt đất chậm rãi bay lên không trung, cách mặt đất nửa thước, khiến cho bụi đất bay lên mịt mù.

“Ọ òooo! Ọ òooo!” Đại Hắc Ngưu hưng phấn nhảy lên, miệng không ngừng kêu.

"Lão Ngưu, lên... lên xe, à không, lên kiếm."

Âm thanh Trần Tầm run lên, tim đập tương đối nhanh, ánh mắt hắn đã bắt đầu tưởng tượng mình đang giẫm lên kiếm phi hành khắp núi sông.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.