Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Ngưu đừng nói phí lời, nhanh lên đây

Phiên bản Dịch · 1720 chữ

“Ò ọoo!” Đại Hắc Ngưu đứng lên, thần sắc khẩn trương, nó ghé vào sau lưng Trần Tầm, hai móng trâu giữ chặt bả vai hắn.

Đợi đến khi bọn hắn đứng vững trên tiên kiếm thì trán Trần Tầm đã rịn đầy mồ hôi, gân xanh nổi lên, hai ngón tay hắn khép lại hướng lên trên, giận dữ gầm lên một tiếng.

“Bay lên!”

“Ọ òooo”

Vút!

Một trận gió mạnh càn quét giúp tiên kiếm bay lên với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã không thấy đâu.

Bụp! Bụp! Hai bóng người nặng nề rơi xuống, thành công đớp phải một đống tro bụi trong miệng.

“Tiên kiếm đâu! Kiếm của ta đâu rồi!”

Trần Tầm gào đến tê tâm liệt phế, đồng tử giăng đầy tơ máu, phun ra một miệng toàn tro bụi.

“Ò ọoo.”

Đại Hắc Ngưu cũng bị ngã đến thất điên bát đảo, mắt trâu đang quay cuồng thì đột nhiên nhìn thấy tiên kiếm đang cắm trên một vách đá ở phía xa xa.

Chẳng bao lâu sau, cuối cùng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng đã tìm được tiên kiếm.

“Lão Ngưu, pháp thuật của chúng ta đã gia tăng rồi, có chút thay đổi.” Trần Tầm hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.

“Ọ òoo.” Đại Hắc Ngưu gật đầu, quả là như thế thật, tốc độ bay của thanh kiếm này quá nhanh.

“Không sao, chúng ta cứ chậm rãi thích ứng, từ từ rèn luyện là được.”

“Ọ òoo.”

Đại Hắc Ngưu dùng miệng ngậm tiên kiếm tiến thẳng vào thác nước, nó còn không ngừng hất hất đầu với Trần Tầm.

“Lão Ngưu, thật thông minh!” Trần Tầm sửng sốt, trong nước có thể tăng thêm lực cản, rất thích hợp để luyện tập.

“Tới luôn, tới luôn.”

…..

Lại một tháng trôi qua, Trần Tầm đã hoàn toàn nắm giữ được bí quyết ngự ki, vào một buổi sáng khác nhưng cùng một vị trí.

“Ngự kiếm xé gió mà bay, tiêu dao giữa thiên địa!”

Trong miệng Trần Tầm nhắc đi nhắc lại một câu, một đạo pháp lực bắn ra, hắn tung người đạp lên tiên kiếm.

“Lão Ngưu, đừng phí lời, nhanh lên đây.”

“Ò ọoo.” Đại Hắc Ngưu nhanh chóng đứng dậy rồi nhảy lên, vững vàng đáp trên tiên kiếm, nó đứng phía sau Trần Tầm, trong mắt đầy lo sợ.

“Bay lên cho ta.”

“Ò ọoo.”

Vút! Vút! Vút.

Gió nổi lên, tiên kiếm cuối cùng cũng bay lên trời, từng cơn gió lớn liên tục đập vào mặt Trần Tầm, theo khoách cách mặt đất càng ngày càng xa, trái tim hắn cũng sắp nhảy lên cổ họng luôn rồi.

Đại Hắc Ngưu chậm rãi mở mắt, nó nhìn cảnh sắc xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, sau đó nó từ từ cúi đầu và đồng tử lập tức co rụt lại.

“Ò ọoo….”

“Lão Ngưu, lão Ngưu! Mụ nội nhà ngươi!”

Trần Tầm kinh hãi, không ngờ Đại Hắc Ngưu cứ thế mà hôn mê bất tỉnh, một tay hắn vội vàng đỡ lấy Đại Hắc Ngưu rồi dừng tiên kiếm ở giữa không trung, mắt hắn cũng sắp không mở nổi rồi.

Hắn từ từ nhìn xuống sơn cốc đã sắp cách mặt đất hơn mười trượng rồi thở hổn hển.

Bản thân tự ngự kiếm bay lên và ngồi phi thuyền là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, hiện tại hắn có cảm giác lâng lâng, chân không chạm đất, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Vù! Vù! Vù!

Gió lạnh không ngừng gào thét bên tai, Đại Hắc Ngưu cũng đã tỉnh lại, nó nhìn về phía mặt đất, hai chân nhũn ra.

“Ò ọoo.”

“Không sao đâu Lão Ngưu, tiên kiếm dính chặt vào chân chúng ta rồi, chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Trần Tầm an ủi, chẳng qua Đại Hắc Ngưu lại nắm chặt tay hơn, ánh mắt nó vui mừng nhảy nhót, bọn hắn thực sự bay lên trời rồi.

Một vòng pháp lực che chắn mở ra, bên tai không còn vang lên tiếng xé gió nữa mà đã yên lặng đi không ít.

“Lão Ngưu, chúng ta cứ làm quen từ từ, chuyện này không vội được đâu.”

Trần Tầm cười nói, lại bắt đầu ngự kiếm bay đi, chỉ có điều lần này tốc độ đã chậm lại, càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

“Ò ọoo” Đại Hắc Ngưu cũng càng ngày càng thả lỏng, dần dần không còn lo lắng nữa.

Nhưng Trần Tầm lại khẽ nhíu mày, vừa bay vừa mở vòng bảo vệ thì có chút quá sức, không có cảm giác đi hóng gió, trong lòng không khỏi nảy lên một ý nghĩ táo bạo.

“Bay lên!”

Trần Tầm hét to một tiếng, tiếng hét không ngừng vọng quanh sơn cốc.

“Ú hú!”

Trên không trung không ngừng vang lên tiếng hú hét của Trần Tầm cùng tiếng gào rú thảm thiết của Đại Hắc Ngưu, nhưng cảm giác cực kỳ kích thích, Đại Hắc Ngưu vừa đau tim vừa vui vẻ.

Chơi nửa canh giờ, Trần Tầm đã kiệt sức, nghĩ tới chuyện kia thế là hắn bắt tay vào làm.

“Lão Ngưu, ta có việc đi trước, thuận tiện đi tìm chút vật liệu!” Trần Tầm xách búa Khai Sơn đi vào trong động.

“Ò ọoo” Đại Hắc Ngưu còn đang nằm trong đầm nước, chậm chạp đáp lời.

……….

Một tháng sau, một mặt trời chói lọi đang lơ lửng giữa những ngọn núi đen như mực, mây trắng hấp thụ ánh sáng, rực cả một góc trời.

Trong một hang động nhỏ nằm trong cốc đột nhiên truyền ra một trận tiếng cười quái dị, cùng tiếng hú hét không ngừng vang lên.

“Ta thành rồi…. Ta thành công rồi! Ta đã làm được!”

“Ò ọoo”

Đại Hắc Ngưu nhìn sắc trời một chút, đã tới thời gian Trần Tầm đi ‘hóng mát’

nó đứng ngoài hang động không ngừng kêu lên.

“Lão Ngưu!”

Trần Tầm đi ra từ trong bóng tối, trong mắt Đại Hắc Ngưu hiện lên vẻ khiếp sợ, tạo hình quái quỷ gì đây, không lẽ Trần Tầm tạo ra pháp khí gì rồi à.

Chỉ thấy Trần Tầm đang đeo một cái kính rất to, trong tay cũng cầm một cái, ánh hoàng hôn rọi vào phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.

“Ò ọoo, Ò ọoo?” Đại Hắc Ngưu vội vàng chạy tới, hỏi cái này là cái gì, ánh mắt trợn tròn nhìn Trần Tầm.

“Lão Ngưu, chúng ta phải cảm nhận thiên nhiên, cảm thụ khoái cảm chân chính, cứ mở vòng bảo vệ thì còn ý nghĩa gì đâu.

Trần Tầm vừa cười vừa nói, nhanh chóng đeo kính lên cho Đại Hắc Ngưu, cái kính này chính là vì nó mà thiết kế riêng đấy.

“Ò ọoo” Đại Hắc Ngưu lắc trái lắc phải, cơ thể không ngừng nhảy nhót, cảm giác thật thần kỳ.

“Có cái này rồi chúng ta sẽ không sợ cát bụi bay vào mắt nữa, ha ha!”

“Ò ọoo” Đại Hắc Ngưu hưng phấn, bây giờ bay lên trời là thời gian mà nó thích nhất. Bây giờ đúng lúc hoàng hôn, nếu bay lên trời dạo chơi, ôi cái phong cảnh kia, quá tuyệt vời.

Vút!

Vèo!

Tiên kiếm bay vút lên, bên trong dược cốc xuất hiện một lỗ hổng cấm chế, Trần Tầm lập tức nâng độ cao, vô số ngọn núi lớn rơi vào tầm mắt, hắn rướn cổ lên trời rống to.

“Không quân số một, Trần Tầm, chuẩn bị sẵn sàng!”

“Mu mu mu”

Đại Hắc Ngưu cũng rống to theo, nó đeo kính bảo vệ nằm sấp trên lưng Trần Tầm, loại cảm giác này chính là tự do.

Gió lớn thổi vào mặt bọn hắn nhưng lại không chui được vào trong mắt, đây mới chân chính là phong thái đi dạo.

Bọn hắn bay về phía mặt trời lặn, vô số gió to, cổ thụ bị bọn hắn bỏ lại phía sau, còn có thể nhìn thấy dã thú không ngừng đuổi theo con mồi dưới mặt đất.

Mặt trời đỏ rực treo trên bầu trời phía tây, trên không trung cũng có không ít đệ tử ngự kiếm, nhưng tốc độ so với bọn hắn lại kém xa rất nhiều.

Đây có lẽ là sự khác biệt giữa Ferrari và xe điện, Trần Tầm âm thầm nghĩ.

Phía trước có một tiểu sư muội Luyện Khí kỳ tầng năm đang ngự kiếm, lộ tuyến vừa vặn giống bọn hắn.

Vù!

Tiểu sư muội kia cột tóc hai bên, thần sắc hoảng hốt, sao bên cạnh một người lại có một đầu… Trâu đang đứng trên tiên kiếm nhìn nàng, trên mắt bọn hắn đeo một vật gì đó mà nàng không biết tên.

“Vị sư huynh này…” Tiểu sư muội sợ hãi nói, nhưng lời nói còn chưa hết thì miệng nàng càng ngày càng mở lớn, thần sắc càng dần càng thêm vẻ khiếp sợ.

Chỉ thấy một người một trâu, hai ngón tay, móng trâu đang đặt trước trán nhìn về phía nàng sau đó hất lên, khóe miệng còn hơi nhếch.

Tiên kiếm của bọn hắn đột nhiên gia tốc bay về phía mặt trời lặn, chớp mắt đã không thấy đâu, vô cùng phóng khoáng.

Con mẹ nó.

Tiểu sư muội choáng váng, ngay cả một cái đầu trâu cũng có thể tiêu diêu phóng khoáng như vậy sao, nhưng kiếm kia có tốc độ phi hành nhanh quá, không biết là pháp khí có cấp bậc gì.

Không ít đệ tử thần sắc khiếp sợ, ngự kiếm nhanh quá, y phục cũng rất phóng khoáng.

Cuồng phong gào thét lướt qua, Đại Hắc Ngưu nhếch miệng nhìn những đệ tử bị bỏ lại phía xa xa, thật con mẹ nó sảng khoái.

“Lão Ngưu thấy chưa, thế nào mới là tu tiên, thế nào mới là cuộc sống.”

“Ò ọoo” Đại Hắc Ngưu liên tục gật đầu, không ngừng thưởng thức phong cảnh dưới chân, vui vẻ hóng mát.

“Ù hú.”

Giữa không trung vang vọng tiếng hú hét vui sướng cùng tiếng trâu kêu.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.