Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại hội so tài của Ngũ Uẩn Tông

Phiên bản Dịch · 1885 chữ

"Đi thôi Lão Ngưu, chúng ta đi xem náo nhiệt đi."

"Ọ òooo."

Trần Tầm dẫn theo Đại Hắc Ngưu chạy như bay theo sau mọi người, đại hội so tài của tông môn được tổ chức ở một nơi khác trên đỉnh núi cao, cách nơi này tương đối xa.

Gần đỉnh núi tổ chức đại hội so tài của tông môn, có rất nhiều đệ tử của Ngũ Uẩn Tông. Trần Tầm đội mũ rơm, dẫn Đại Hắc Ngưu đi mà không thu hút bất kỳ ánh nhìn nào.

Không chỉ có các nhóm sư huynh hăng hái mà còn có các nhóm sư muội nhỏ nhắn hiền lành, trên miệng luôn mang nụ cười duyên, và cũng không ít đệ tử đều lặng lẽ nuốt nước bọt.

Trên đỉnh núi có một võ đài cực lớn, chung quanh được bao bởi chín cây thạch trụ, trên đỉnh trụ là mười mấy vị trưởng lão ngồi thiền đang nhìn xuống đám đệ tử bên dưới với phong thái vô thượng.

“Này!” Trần Tầm dẫn theo Đại Hắc Ngưu nhìn chung quanh, thấy nhiều nhóm đệ tử đang ngồi khắp nơi, bọn hắn thấy thế thì cũng lấy lệnh bài màu vàng óng ra để ghi danh.

Tiếng ồn vang lên khắp nơi quanh võ đài, đâu đâu cũng thấy toàn là người, thế nhưng nơi đây không có cảm giác chen chúc chật chội và thỉnh thoảng còn có người cưỡi mây bay qua với dáng vẻ đầy tiên khí.

"Ọ òooo ~" Đại Hắc Ngưu húc vào người Trần Tầm, sao không đi báo danh đi.

“Chúng ta xem tình hình năm nay đã, không vội báo danh.” Trần Tầm cười cười, hắn muốn biết danh sách năm trăm người đứng đầu thuộc cấp độ gì.

Đại Hắc Ngưu gật đầu, vươn đầu trâu ra nhìn Tu Tiên giả khắp nơi, mũi nó đang đánh hơi để tìm kiếm thứ gì đó.

Ba ngày sau, thần quang trên các đỉnh núi chính của Ngũ Uẩn Tông đột nhiên xuất hiện, tiếng chuông lớn vang vọng khắp nơi, tiếng đệ tử gầm đều vang vọng khắp rặng núi.

Ầm ầm—

Ầm ầm—

...

Chín lần liên tiếp, âm thanh kéo dài không ngừng, tiếng vang truyền khắp núi Ngọc Trúc, thậm chí có người còn bay lên trời rồi biến mất mặc dù dưới chân không có bất kỳ pháp khí nào.

Đại hội so tài hàng năm của tông môn đã chính thức bắt đầu, đây cũng là cơ hội để nhiều đệ tử gặp gỡ các nhân vật lớn trong tông môn.

Sương mù dần tan ra, tất cả đệ tử cung kính đi lên núi, không ai dám dùng ngự kiếm để bay lên. Từ trên núi nhìn xuống là một biển người đông như kiến, số lượng có thể khiến người ta sởn gai ốc.

Trần Tầm dẫn theo Đại Hắc Ngưu đi phía cuối của đám đệ tử, hắn không dám thở mạnh một hơi nào. Đang hòa vào dòng người thì đột nhiên, hắn nhìn thấy được có người đang đi trên không!

Toàn thân người kia toát ra một nguồn pháp lực rất lớn, hắn và Đại Hắc Ngưu đều cảm thấy rằng người này có thể giết chết cả hai người bọn hắn chỉ bằng một cái nhìn.

Trên đỉnh của ngọn núi khổng lồ, có rất nhiều đài quan sát được xây dựng khắp nơi, bằng mắt thường có thể thấy, nơi này có hơn một trăm võ đài, cứ ba võ đài sẽ có một vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ.

Vẻ mặt bọn họ rất bình tĩnh, ngồi xếp bằng và chậm rãi chờ các vị đệ tử.

"Bái kiến chư vị trưởng lão, bái kiến tông chủ!"

"Bái kiến chư vị trưởng lão, bái kiến tông chủ!"

...

Các đệ tử chắp tay hành lễ, thanh âm cực lớn vang vọng bốn phía khiến cho mây mù bị khuấy động, khí thế uy nghiêm.

Trên đài quan sát, mười ba nhân vật lớn đứng lên, vẻ mặt bọn họ khác nhau, trang phục cũng khác nhưng lại đồng loạt nhìn về phía mấy vạn đệ tử.

Với khí chất này, dù cho bọn họ có đứng trong đám đông thì người khác cũng không dám coi nhẹ, và chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhận ra.

"Hậu sinh khả úy, đại hội so tài của Ngũ Uẩn Tông chính thức bắt đầu!"

Tông chủ Du Nguyên Hóa khẽ mỉm cười, áo bào không gió mà bay, thanh âm hùng hồn truyền khắp bốn phía.

Không có thêm bất kỳ câu nói thừa thãi nào, các đệ tử đều phấn khích đến đỏ mặt, bọn họ nhìn về phía võ đài, pháp lực trong cơ thể bọn họ đang không ngừng dâng trào.

Hai mắt trưởng lão Trúc Cơ kỳ nhất thời sáng lên, một mảnh ngọc thạch bay lên trên bầu trời: "Ở đại hội so tài của tông môn, sống chết có số, nếu không địch lại thì hãy đầu hàng."

Các trưởng lão Trúc Cơ kỳ đạp lên pháp khí bay lên trên không nhưng không dám vượt quá võ đài.

Sắc mặt bọn họ không đổi nhìn về phía chúng đệ tử, đánh pháp lực tới mảnh ngọc thạch: "Bắt đầu!"

Vừa dứt lời, vô số tên của đệ tử đã ghi danh hiện màu vàng lên phù lục trong tay, đối thủ hoàn toàn được chọn ngẫu nhiên, trận chiến đầu tiên hoàn toàn dựa vào vận may.

Dưới đài quan sát, hàng trăm đệ tử nội môn đang đứng trước mặt, bọn họ mặc một thân bạch y, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía các võ đài.

Trên đài quan sát, ánh mắt của mười ba nhân vật lớn quét khắp nơi, đám tiểu bối này chính là tương lai của môn phái, bọn họ không muốn viên ngọc của mình bị vấy bẩn.

Khi ánh mắt của bọn họ ra hiệu, các võ đài bắt đầu diễn ra những màn so tài gay cấn, bọn họ đều muốn thể hiện bản thân nên đã phát huy hết sức mạnh của mình.

Ở một nơi nào đó trên võ đài, có hai đệ tử mặc y phục màu lam đối mặt nhau, một người toát mồ hôi lạnh, trong lòng run lên, sao mình lại gặp phải hắn ta rồi!

"Bạch Sĩ... Đại sư huynh, mong huynh chỉ giáo." Hắn ta là Luyện Khí kỳ tầng tám, tuy thực lực hữu hạn nhưng vẫn có sức đánh một trận, hắn ta không thể để người khác xem thường được.

“Nếu thất bại thì sư đệ cũng đừng nhụt chí, năm sau vẫn còn cơ hội mà.”

Bạch Sĩ mỉm cười thân thiện, toàn thân toát lên khí chất dịu dàng ôn hòa, kết hợp với khuôn mặt sắc như dao thật sự cho người ta cảm giác quá hoàn mỹ.

Bên ngoài đấu trường vang lên tiếng hoan hô, vô số sư muội say mê mà hét lên tên của Bạch sư huynh!

Xung quanh võ đài cũng có khá nhiều sư đệ vây quanh để cổ vũ cho đại sư huynh cũng như gây áp lực cho đối thủ còn lại.

"Ôi, cho ta qua với."

Một giọng nói đột nhiên xuất hiện, Trần Tầm dẫn Đại Hắc Ngưu đến dưới một bóng cây, nhìn thấy mấy tiểu sư muội như này thì tặc lưỡi thở dài.

"Đúng là với dáng dấp anh tuấn này thì ở thế giới nào cũng được chào đón hết."

"Ọ òoo ọ òoo!"

Đại Hắc Ngưu lắc đầu, húc Trần Tầm, nó cảm thấy Trần Tầm mới là người đẹp nhất.

Trần Tầm dựa vào bóng cây, dùng mũ rơm quạt gió, thỉnh thoảng hắn còn ngoáy mũi, trong mắt hiện lên sự thích thú.

Trên đấu trường, ánh mắt của Bạch Sĩ đột nhiên trở nên sắc bén, một đạo Ngự Phong thuật dưới chân dâng lên, sau đó hắn ta đột nhiên đạp mạnh xuống khiến toàn bộ võ đài chấn động.

Pháp lực lớn tạo nên gợn sóng khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, một cỗ khí tức ngột ngạt lao về phía người đàn ông kia. Ngay lập tức, một thanh kiếm mỏng từ từ xuất hiện trong tay hắn ta.

Mà người đối diện cũng không chậm chạm, hắn ta nhanh chóng kích phát tấm phù chú trong tay, trên lôi đài lóe lên mấy vệt trắng rồi đột nhiên xuất hiện dưới chân Bạch Sĩ.

"Địa Thứ phù, sư đệ thật đúng là hào phóng."

Bạch Sĩ khẽ mỉm cười, hắn ta uốn người tránh được mấy cái gai đất đó một cách hoàn hảo, động tác thành thạo vô cùng.

“Cái gì?!” Người đệ tử đối diện không dám tin, hắn ta không thể chạm vào dù chỉ là một góc áo của Bạch Sĩ.

"Keng."

Kiếm khí của Bạch Sĩ chém ra pháp lực khiến đệ tử kia hít một hơi thật sâu, nghiến răng, hắn ta dùng sức bắt lấy kiếm khí nên bị đẩy lùi lại mấy bước.

Cuống họng hắn ta ngòn ngọt nhưng vẫn gắng nuốt ngược máu vào trong và ổn định cơ thể. Trong mắt hắn ta hiện lên vài tia tơ máu, lại một tấm phù chú nữa được tung ra.

"Cự Lực phù!" Trong mắt tên đệ tử tràn đầy vẻ không cam lòng, nếu đã không thể so pháp lực, vậy thì so thể lực đi.

Chỉ thấy cơ bắp khắp người hắn ta nổi lên, toàn thân toát ra đầy sát khí, hắn ta rút kiếm lao về phía trước.

Trong mắt Bạch Sĩ hiện lên một tia nghiêm túc, hắn ta vỗ túi trữ vật, điều khiển một thanh phi kiếm bay ra.

Nhưng khi nó bay tới cách tên đệ tử kia nửa trượng thì đột ngột dừng lại. Một đạo đạo ánh sáng màu vàng phi tới ngăn thanh kiếm, hắn ta khẽ cười một tiếng: "Kim Cương phù!"

Dưới bóng cây, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mở to mắt nhìn, người khác đấu pháp lực, còn người này là đấu linh thạch.

“Đúng là đệ tử có tiền có khác.” Trần Tầm chớp chớp mắt nhìn Đại Hắc Ngưu, “Khi nào thì chúng ta mới có nhiều linh thạch như thế nhỉ?”

Từng đạo phù chú bị phá nát khiến hắn ta rất tức giận.

"Ọ òooo ~" Đại Hắc Ngưu kêu lên một tiếng qua loa, đôi mắt nó trợn lên thật to, mấy người này đấu pháp kiểu gì mà lạ ghê.

"Ai da, là thân pháp!" Trần Tầm kích động, hắn thật sự rất muốn học thân pháp, như thế mới có thể lợi dụng tốc độ cực hạn được.

Trên đấu trường, Bạch Sĩ không trực tiếp đối đầu với người này mà chỉ dùng thân pháp để né tránh. Chờ sau khi Cự Lực phù hết tác dụng thì người đệ tử kia tự động trở lại bình thường, cả người mềm nhũn.

Bạch Sĩ thắng trận này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng đây không phải thực lực chân chính của hắn ta, đối thủ của hắn ta chính là những đệ tử nội môn kia.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.