Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là ta nhận lầm người

Phiên bản Dịch · 1697 chữ

Trong lòng Trần Tầm bỗng nhiên sinh ra một cảm giác rung động cực kỳ mãnh liệt, hắn đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía góc đường.

Đó là một bóng dáng, một bóng dáng vô cùng quen thuộc...... Nàng bây giờ đã thành thục hơn rất nhiều, không tự chủ được toả ra khí chất của một vị thượng giả.

Hoa ở phía đông thành đã nở rộ, thân ảnh của nàng càng ngày càng gần.

Trần Tầm từ từ đứng dậy, nở nụ cười: "Tiền bối, muốn mua phù lục đúng không?"

Nữ nhân nhìn quanh bốn phía, nhìn khuôn mặt Trần Tầm thật lâu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy."

"Mời."

"Được."

Khuôn mặt nữ nhân bình tĩnh, tiến vào trong cửa hàng, nhìn đến bên trên quầy hàng có đủ loại phù lục cẩn thận kiểm tra từng cái một, như sợ bỏ sót thứ gì đó.

"Những năm này, ngươi vẫn luôn ở đây mở tiệm sao?"

"Ha ha, không dám gạt tiền bối, tổ tiên của ta mở cửa hàng ở phàm gian, nghề này có thể nói là tổ truyền."

"Lò rèn?"

...... Đúng vậy."

Trần Tầm vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng hai người đã cách nhau quá xa.

"Chẳng qua, ta đúng là chưa bao giờ thấy qua phù lục như thế, nhìn qua có chút giống bùa chú bình thường, nhưng bên trong lại có chút không giống với lúc trước."

"Ha ha, tiền bối có chuyện......"

"Không sao, rất tốt."

Nữ nhân quay người, ngắt lời Trần Tầm: "Ta đã từng có một vị cố nhân, dáng vẻ của người ấy trông có vẻ giống với như ngươi."

"Nhưng ta cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm, một trăm năm? Hai trăm năm? Có lẽ là bốn trăm năm?"

Nữ nhân nghiêm túc suy nghĩ, lại đột nhiên cười một tiếng: "Quá lâu, không nhớ rõ......"

"Còn có chuyện như thế này?"

Trần Tầm nhướng mày: "Vậy thì đúng là phúc phận của vãn bối."

Nữ nhân có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, điềm đạm ưu nhã đứng ở nơi đó, lại mang theo một nụ cười buồn bã: "Những năm này, ngươi thế nào?"

"Rất tốt."

"Ọ òoo?!!!"

Đột nhiên, một tiếng trâu kêu từ hậu viện truyền đến, hai mắt nó mở to, đồng tử không ngừng run rẩy, kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

Nữ nhân cũng nhìn thấy Đại Hắc Ngưu, nụ cười của nàng sâu hơn: "Lão bản, ngoại trừ tay nghề, Hắc Ngưu này cũng là tổ truyền của nhà ngươi à?"

"Phải." Lời Trần Tầm nói chắc như đinh đóng cột, không chút do dự nào.

"Có thể ngồi một chút chứ?"

"Mời tiền bối."

Trần Tầm vội vàng dọn dẹp bàn ghế, đứng ở một bên, giống như có chút không biết làm sao.

"Lão bản, ngươi cũng ngồi đi." Nữ nhân duỗi một bàn tay thon dài ra, vẻ mặt ôn hoà.

"Được."

Trong mắt Trần Tầm hiện lên một tia phức tạp, nhưng vẫn ngồi ở đối diện nàng.

Nữ nhân không nói gì, đôi mắt như đang đánh giá Trần Tầm, nàng mở đôi môi mỏng nói: "Ta tên là Liễu Diên."

Trong lòng Trần Tầm chấn động, hô hấp không khỏi nhanh hơn hai phần, trên mặt mang đầy ý cười: "Thì ra là Liễu tiền bối."

"Xem ra thật sự là ta nhận nhầm người."

Sắc mặt Liễu Diên có vẻ như đã thả lỏng ra: "Quả nhiên đã lâu như vậy, ngay cả bộ dáng của cố nhân cũng có chút nhớ không rõ nữa."

"Tiền bối nói đùa, quý nhân luôn quên nhiều chuyện."

Vẻ mặt Trần Tầm nhìn như dân chợ búa, trong mắt lại còn hiện lên một tia đáng tiếc: "Có thể cùng tiền bối có chút quan hệ, chính là phúc phận với những tu sĩ như chúng ta."

"Được, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy ta liền cho ngươi một cơ duyên."

Liễu Diên nhanh chóng nói tiếp, giống như sợ Trần Tầm sẽ đổi ý vậy, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm lệnh bài, phía trên có khắc 'Ngũ Uẩn Tông'.

Đôi mắt Trần Tầm co rụt lại, tại sao lại có cảm giác tấm lệnh bài có chút quen thuộc......

"Tấm lệnh bài này là của một vị bằng hữu đã qua đời của ta, lấy lại nó từ đại điện tông môn, để cho ta đưa lại cho hậu nhân 'của huynh ấy'."

Liễu Diên nhẹ nhàng vung tay lên, lệnh bài xuất hiện ngay trước mặt Trần Tầm: "Mà tướng mạo người kia có chút giống với lão bản, cũng khó nói có phải là hậu nhân của huynh ấy hay không."

"Xin hỏi tiền bối, vị bằng hữu...... đã qua đời kia là?"

"Huynh ấy tên là Cơ Khôn."

Liễu Diên trầm giọng nói, ánh mắt không hề rời khỏi Trần Tầm.

Ngón tay của người sau hơi run run, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như cũ : "Thì ra là tiền bối Ngũ Uẩn Tông, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

"Nếu ngươi có hứng thú, có thể trực tiếp đến Ngũ Uẩn Tông, dùng thân phận trưởng lão để gia nhập tông môn."

"Vâng, vâng."

Trần Tầm vội vàng gật đầu, cẩn thận cất lệnh bài đi: "Đa tạ tiền bối."

Trên mặt hắn nở nụ cười nịnh nọt, nhưng trong lòng lại như chìm vào vực sâu không đáy, đương nhiên hắn biết tán tu ở Cửu Tinh cốc khó khăn như thế nào, con đường thành tiên đường có bao nhiêu chông gai.

Nếu như mình thật sự nhận lấy, Cơ sư huynh để lại tấm lệnh bài này có khả năng thay đổi cả đời hậu nhân......

Liễu Diên mỉm cười, ngay cả tên Trần Tầm cũng chưa hỏi qua.

"Thật ra trước khi Cơ sư đệ đi đã để lại mấy lời."

"Tiền bối, cái này không thích hợp."

Sắc mặt Trần Tầm cuối cùng cũng thay đổi: "Ta cũng không phải là vị cố nhân kia của các người, cũng không muốn trở thành cái bóng của ai."

"Huynh ấy nói, năm đó trong chuyến đi đến núi Nam Đẩu, có hai vị cường giả nghịch thiên đã cứu huynh ấy, huynh ấy cũng không biết là ai."

Liễu Diên tự mình nói: "Nhưng mà quyển cổ tịch truyền thừa kia huynh ấy đã đưa cho một vị chí hữu, huynh ấy tin rằng quyển cổ tịch này ở trên tay người kia......"

"Nhất định sẽ đi xa hơn khi ở trên tay mình, huynh ấy hi vọng vị cố nhân kia có thể mang nó đi xem thế giới tương lai trong truyền thuyết."

"A...... Ha ha."

Trần Tầm không ngừng cười nói: "Tiền bối, chuyện này không liên quan gì đến ta."

"Thời gian của ta đã sắp hết rồi, nhưng không tìm thấy hậu nhân của huynh ấy, chỉ có thể đặt hy vọng của mình vào ngươi."

Liễu Diên lộ ra nụ cười buồn bã thê lương: "Lão bản, mong rằng ngươi bỏ qua cho."

Ngón tay Trần Tầm lại run lên, im lặng không nói, hắn cảm giác rõ ràng mình đã nghĩ thoáng......

Trong hậu viện, đôi mắt của Đại Hắc Ngưu vẫn run run như cũ, nó không ngừng thở dốc, lặng lẽ lui về sau từng bước từng bước một.

Ngoài cửa hàng nổi lên từng đợt gió lạnh, hai gốc Hạc Linh thụ ở lối vào rụng lá xanh không ngừng, rõ ràng đang là mùa xuân, nhưng lại mang theo một cảm giác đìu hiu khó tả.

"Được, ta hiểu rồi."

Trần Tầm cúi đầu cười nói: "Ngược lại là vãn bối không hiểu chuyện."

"Vậy không quấy rầy lão bản, sau này ta cũng sẽ không đến nữa."

Liễu Diên từ từ đứng dậy, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ: "Nói mấy câu, lão bản đúng thật không phải là vị cố nhân kia, là ta nhận nhầm người."

"Tiền bối đi thong thả."

"Tiễn ta đi một chút."

"Được."

Trần Tầm nhìn ra ngoài, dẫn đường đi, đứng ở trước ghế bập bênh chắp tay.

Ánh mắt Liễu Diên chợt trở nên dịu dàng, tỉ mỉ nhìn kỹ Trần Tầm một chút, lại nhìn thoáng qua phía sau viện, xoay người rời đi.

Trong chớp nhoáng, bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ đã đi rất xa.

Trần Tầm vô lực ngồi ở trên ghế, hai tay khoanh lại, lệnh bài Ngũ Uẩn Tông bị hắn gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn về phía bắc, trong mắt không có chút tiêu cự nào, như thể nó đang kéo dài vô tận.

Thân ảnh Liễu Diên đi về phía đông, bước đi chậm rãi, hai người cuối cùng cũng không tiếp tục nhìn nhau nữa, giống như hai mảnh trời cao không thể tương giao.

Nàng đã đi rất xa, rốt cuộc cũng không nhìn thấy thân ảnh ngồi trước cửa hàng nữa.

Trên đường phố vẫn dòng người vẫn tấp nập như cũ, các tu sĩ lui tới không ngừng cười nói.

Liễu Diên rốt cuộc không nhịn được, trong mắt hiện lên tầng nước: "Trần Tầm...... sư huynh, Hắc Ngưu, làm sao ta có thể không biết là các ngươi được."

"Có thể nhìn thấy các ngươi còn sống, thật là tốt......"

Liễu Diên ngẩng đầu nhìn lên trời, giống như áp lực mấy trăm năm nay trong nháy mắt đều đã được giải phóng: "Trần Tầm sư huynh, ngươi quả nhiên không phải là tu sĩ bình thường......"

Nàng không khỏi nhớ tới ngày đó, thân ảnh dưới bóng cây Phong Diệp kia, tu vi thực sự của hắn có lẽ đã vượt quá nhận thức của nàng.

Nhưng trong lòng Liễu Diên cũng không có hề có ý nào muốn trách hắn, nhân vật trong truyền thuyết này, tất cả những chuyện hắn làm đều có lý do cả.

Có thể gặp được một người như Trần Tầm sư huynh, đã là một món quà thượng thiên ban tặng rồi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.