Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một lời quyết định sống chết

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

Không lâu sau, hơi nước trong mắt nàng tan đi, lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm và lạnh lùng, lúc này mười mấy vị đệ tử chính của Ngũ Uẩn Tông từ xa đang đi tới.

"Bái kiến phong chủ!"

"Bái kiến phong chủ!"

"Bái kiến sư tôn!"

......

Đám người cúi đầu chắp tay, chẳng qua trong mắt đều mang theo một tia nghi hoặc.

Mỗi một trăm năm phong chủ đều muốn đến thành Ngự Hư đi dạo một mình, còn không cho bất kỳ kẻ nào đi theo, giống như đang tìm cái gì đó, cho tới bây giờ cũng không có lần nào để đệ tử giúp qua.

Liễu Diên vung tay áo, ánh mắt tràn đầy bá khí và bình tĩnh: "Đi thôi, hôm nay ta cũng muốn nhìn xem Thiên Vũ Tông có ý gì."

"Vâng, phong chủ!"

"Vâng, sư tôn!"

Đám người đáp lại, sau đó đi theo.

Theo thời gian trôi qua, vị tiểu sư muội nhận ba mươi khối linh thạch cũng sẽ ngượng ngùng kia, hôm nay cũng có thể vì Ngũ Uẩn Tông che mưa chắn gió rồi.

Đứng sau Thiên Vũ Tông là Thương Hải Tông, đứng sau Ngũ Uẩn Tông là Tử Vân Tông, những năm gần đây ở trên địa bàn của nước Vũ không ngừng xảy ra xích mích.

Nhưng kỳ quái chính là, hai đại Tiên Môn đứng sau lại chưa bao giờ hòa giải, mâu thuẫn giữa hai tông môn cũng tích lũy càng ngày càng sâu, sớm đã phát sinh chuyện đẫm máu.

Đúng là năm đó lúc Trần Tầm ở Ngũ Uẩn Tông cũng có chuyện như vậy xảy ra, nhưng đều được đại tu sĩ Kim Đan ngăn mọi cực khổ ở bên ngoài tông môn.

Chỉ là hiện tại đại tu sĩ Kim Đan đã đổi thành Liễu Diên, mỗi một thế hệ đệ tử đều giống như đang luân hồi, lặp lại những chuyện quá khứ.

......

Ngoài cửa hàng phù lục, Hạc Linh thụ vẫn đang đung đưa theo gió.

Trần Tầm vẫn ngồi ở trên ghế như cũ, không nói gì.

Hắn giống như đã nhìn thấy kỳ tích, lại giống như cái gì cũng không nhìn thấy.

Đại Hắc Ngưu chậm rãi đi đến, bước chân tương đối nặng nề, nó đi ra ngoài cửa hàng, nhẹ nhàng ủi ủi Trần Tầm: "Ọ òoo?"

Nó nhớ kỹ năm đó Trần Tầm từng nói bọn hắn là lão yêu quái, muốn nhận ra nhau.

"Lão Ngưu......"

Ánh mắt Trần Tầm vẫn thâm thúy như cũ: "Không cần thiết phải nhận nhau, mỗi người có một con đường khác nhau, đây đã là kết quả tốt nhất."

"Mọi người đều đã sống mấy trăm năm, còn có cái gì không thể nhìn thấu."

Hắn cười cười, lắc đầu: "Chẳng lẽ muốn ôm nhau khóc vì vui mừng, cảm xúc thăng trầm, rồi lại oà khóc nước mắt tuôn đầy mặt sao, đó là trò chơi của tiểu hài tử."

"Ọ òoo"

"Không quen biết nhau, đó chính là khắc chế lớn nhất của đại tu sĩ Kim Đan."

Trần Tầm ngẩng đầu nhìn lên trời, nở nụ cười nhạt: "Tiểu sư muội Liễu Diên lúc trước, đã trưởng thành rất nhiều rồi."

Đại Hắc Ngưu cũng ngửa mặt lên trời, đôi mắt trở nên vô thần, lời Trần Tầm nói nó đều nghe hiểu được.

Trần Tầm thở dài, Liễu Diên vẫn luôn quan tâm đến cảm xúc của hắn, cũng chưa từng nói những chuyện có liên quan đến hắn, cho dù chuyện đó có liên quan tới nàng, cũng không nói một chữ nào.

Mặc dù nàng vẫn luôn che giấu rất tốt, nhưng sao hắn có thể không nhìn ra, chẳng qua Liễu Diên chỉ đang giả vờ kiên cường mà thôi.

"Lão Ngưu, đừng buồn, tiểu sư muội Liễu Diên còn sống, là chuyện tốt."

Trần Tầm vỗ mạnh Đại Hắc Ngưu một cái: "Mấy trăm năm qua còn có chuyện gì cao hứng hơn thế này? Chuyện vui như vậy, a, a, hắc!"

"Tối nay chúng ta chúc mừng một chút đi, mua cho ngươi bốn đầu Xích Điện Lang, tối nay bản tọa uống canh!"

"Ọ òoo ~"

Đại Hắc Ngưu cọ cọ Trần Tầm, nó không ngốc, người khổ sở nhất thật ra chính là Trần Tầm......

Nó yên lặng trở về hậu viện, Đại Hắc Ngưu ngồi bẹp xuống đất, không ngừng lật sổ ghi chép công đức, đã bắt đầu tự mình làm việc.

Có những công đức này, Trần Tầm nói qua bằng hữu của bọn hắn kiếp sau đều sẽ là người có linh căn siêu cấp, thượng Thiên và Phật Tổ đều sẽ phù hộ bọn họ.

"Ọ òoo Ọ òoo~"

Đại Hắc Ngưu hơi nhắm mắt, mặc dù những công đức này rất khó tích góp, nhưng nó không hề hà tiện chút nào, từ trước đến giờ nó cũng chưa bao giờ quan tâm công đức, một chưởng lau sạch toàn bộ.

Bên ngoài cửa hàng.

Từng chuyện từng chuyện cũ không ngừng xẹt qua trong đầu, sinh lão bệnh tử, âm dương cách biệt, thọ nguyên của tu sĩ đã hết, chẳng qua chỉ là quy luật của tự nhiên.

"Không phải bản tọa sớm đã nghĩ thoáng rồi sao, nghĩ thoáng, không có gì phải khó chịu cả......"

Trần Tầm tự lẩm bẩm, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, không ai có thể đoán được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.

Sau một tháng.

Bọn hắn lại đi tham gia đại hội đấu giá, nhưng giống như đã chuyển vận, không lâu lắm Vũ Trần thảo liền xuất hiện.

Nhưng chỉ là một gốc linh dược 500 năm, thậm chí còn chưa đủ tuổi thọ để dùng làm thuốc, bọn hắn bỏ ra mười vạn linh thạch mới chốt được, tiếp đó lặng lẽ rời đi.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng không có bất kỳ động tác reo hò vui sướng nào, trong mắt chỉ có sự bình tĩnh, dưới sự cuốn trôi của thời gian, tất cả gặp nhau chẳng qua chỉ là chuyện đương nhiên.

Cửa hàng kia phù lục bọn hắn vẫn mở, nhưng Liễu Diên không bao giờ đến đó nữa.

Trần Tầm cũng không đóng cửa trở về luyện đan, mỗi ngày vẫn chỉ mở nửa ngày như cũ, mỗi ngày vẫn cầm bản thư tịch ngồi ở ngoài tiệm im lặng không nói.

Thịnh hội trăm năm vẫn đang diễn ra, nhóm thiên kiêu vẫn hoành hành thế gian như cũ, để một đám tu sĩ không ngừng sợ hãi thán phục.

Nhưng mà năm nay rõ ràng có nhiều đại thế lực ngoại lai hơn, từng chiếc từng chiếc cự thuyền kia không ngừng đậu sát ở ngoài thành, khí thế tương đối cường thịnh.

Phía Tây thành Ngự Hư.

Bên trong một tòa đại điện rộng lớn cổ xưa, trên đài cao có mười ba chỗ ngồi trải rộng ở nhiều nơi khác nhau, tất cả đều chật kín.

Từng đợt khí thế ngút trời của các đại tu sĩ không ngừng lượn vòng trong đại điện, bên dưới đài cao có hơn mười vị đại tu sĩ Kim Đan cúi đầu chắp tay, ánh mắt lộ ra vẻ cung kính và bình tĩnh.

Nhưng dưới ánh sáng mặt trời, những chỗ ngồi này đều chìm trong bóng tối và vô cùng thần bí.

"Trải qua mấy trăm năm nghỉ ngơi lấy lại sức, nguyên khí Tu Tiên giới của nước Càn chúng ta đã khôi phục."

Trên ghế, một vị nam tử bình tĩnh nói, giữa chân mày giống như có ngôi sao lấp lánh: "Đã có thể bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch."

Một vị nữ tử ở trong bóng tối mỉm cười: "Nhưng mà các đại tông môn ở nước Vũ đã phân bổ tài nguyên đi nhiều hơn một chút, không còn hứng thú với chiến sự nữa."

"Chẳng qua chỉ là hạng người có tầm nhìn hạn hẹp, vẻn vẹn tài nguyên Tu Tiên giới của nước Vũ cũng khiến bọn họ thỏa mãn."

Một giọng già nói nua vang lên, trong bóng tối lộ ra một nụ cười khó hiểu.

"Hôm nay các đại tông môn cũng bởi vì chuyện tài nguyên của nước Vũ mà bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, lúc trước chẳng qua là chúng ta đè ép, hiện tại ngược lại đã hoàn toàn bùng nổ."

"Các đại tông môn mấy trăm năm nay đương nhiên có người kế tục, nhưng mà đúng thật nên cắt giảm nhuệ khí và số lượng tu sĩ của bọn họ một chút."

"Đúng vậy, đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ không dám lỗ mãng, số lượng tông môn mở đường cũng sẽ đủ nhiều."

"Giống như đại chiến Tu Tiên giới lần đó sao? Không hổ là Thập Đại Tiên Môn, rất hợp khẩu vị của ta."

Trong bóng tối lại lộ ra một thân ảnh, đôi mắt hắn ta sâu xa như biển, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

Vừa mới nói xong, đã có nhiều ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía hắn ta, nhưng kẻ sau vẫn bình tĩnh như cũ, không hề bị lay động.

Mười ba chỗ ngồi, đám người ngươi một câu ta một câu, những lời này nếu như truyền ra ngoài, toàn bộ Tu Tiên giới đều sẽ bị chấn động.

Nhóm tu sĩ Kim Đan ở dưới đài không ngừng duy trì hô hấp đều đặn, đều đến từ sóng to gió lớn, không thể mất mặt ở đây.

Đây mới thật sự là người nắm quyền Tu Tiên giới, một lời có thể quyết định sống chết của trăm vạn tu sĩ.

Lúc này, một ánh mắt nhìn đến.

"Lão tổ!"

"Lão tổ!"

"Lão tổ!"

......

Dưới đài vang dội tiếng kêu, nhóm tu sĩ Kim Đan chắp tay khom người, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

"Truyền lệnh xuống, chỉ cần nằm trong quy củ, tranh đấu giữa các đại tông môn không cần quản nhiều."

Giọng nói lạnh lùng vang dội: "Nhưng tu tiên giả của các đại thành trì không thể đấu pháp với nhau, không được phá vỡ trật tự phàm gian, ai vượt qua quy tắc, giết không tha."

"Tuân lệnh lão tổ!"

"Tuân lệnh lão tổ!"

......

Nhóm tu sĩ Kim Đan dưới đài hô to, giọng nói vang xa uy lực, những người có thể ở chỗ này, chính là những tu sĩ có thể chạm đến trung tâm quyền lực Tu Tiên giới.

Đương nhiên bọn họ sẽ không tự cắt đứt con đường tương lai của mình, nói không chừng về sau trên đài cũng có một chỗ cho bọn họ.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, những tu sĩ Kim Đan này lập tức rời khỏi đại điện, bắt đầu an bài các công việc khác nhau.

Mà lúc này, người nắm quyền chân chính hội nghị vừa mới bắt đầu......

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.