Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất niệm gió xuân thổi đến như có cố nhân đến

Phiên bản Dịch · 1994 chữ

Bên trong gian phòng.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu kích động đến mức sắp ra tay, chẳng qua cũng không có gấp, bây giờ còn chưa phải giá cao nhất.

"Lão Ngưu, chúng ta có trăm vạn linh thạch, không vội."

Lồng ngực Trần Tầm không ngừng phập phồng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Thuý Nhuỵ Dạ Bạch Chi.

Những năm gần đây, mặc dù kiếm ít linh thạch, nhưng mà cũng có hơn sáu mươi vạn, lại thêm tích trữ ban đầu, đã vượt qua trăm vạn.

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu không ngừng hít thở, gặp chuyện không được hoảng.

"Ha ha, chỉ cần có đủ thời gian, luôn có thể gặp được."

Trần Tầm không nhanh không chậm uống một hớp trà dưỡng sinh: "Trăm vạn đều không chốt được, thì cũng không cần thiết ngây người ở thành Ngự Hư này."

"Ọ òoo?"

"Đi cướp đi."

"Ọ òoo~"

Đại Hắc Ngưu trịnh trọng gật đầu, lời đại ca nói luôn luôn có lý.

Trên đài đấu giá.

Lão giả phong khinh vân đạm, không hề hoảng sợ: "Đã có đạo hữu đã ra đến mười vạn linh thạch hạ phẩm."

"Mười một vạn."

......

"Mười hai vạn."

......

Tất cả tu sĩ ở đây đều hiểu, loại đồ vật trân quý này có tiền mà không mua được, linh thạch dễ kiếm, nhưng linh dược khó cầu a!

Giá cả hiện tại tuyệt đối đã cao ngất trời, nếu để ở bên ngoài, tu sĩ bình thường cũng không dám nghĩ tới.

"Mười ba vạn năm ngàn linh thạch."

Ánh sáng nhạt trên hình trụ hiện lên càng ngày càng chậm, giá cả này đã vượt qua rất nhiều tâm lý mong muốn của tu sĩ.

Loại linh dược trân quý này, Thập Đại Tiên Môn không thiếu, tu sĩ Kim Đan có bối cảnh cũng sẽ không thiếu, phần lớn đều là tu sĩ tông môn bình thường cạnh tranh.

"Mười bốn vạn."

......

Giá cả vẫn không ngừng tăng lên, không ít người đã nhíu mày, một gốc linh dược bảy trăm năm còn không đến mức dùng hết gia sản để tranh giành.

Nhưng mà đối với Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mà nói thì khác, dám trực tiếp lấy ra trăm vạn linh thạch đùa với ngươi.

Coi như gốc linh dược này là trăm năm, đối với bọn hắn mà nói cũng không có gì khác biệt.

"Mười bốn vạn bảy ngàn."

......

"Mười lăm vạn! Còn có đạo hữu nào muốn tăng giá không?"

Trong mắt lão giả cũng thoáng hiện lên một tia kinh hãi, loại linh dược không đến ngàn năm này đã rất lâu không có bán ra được giá cao như vậy.

Oành!

Giải quyết dứt khoát, Thuý Nhuỵ Dạ Bạch Chi đã bị người lấy được.

Bên trong gian phòng, truyền đến hai tiếng hét vang trời.

"Lấy được!"

Trần Tầm đập ly nước lên trên bàn vang lên một tiếng bịch, mấy trăm năm rồi! Đã không nhớ rõ nữa!

"Ọ òoo!"

Trong mắt Đại Hắc Ngưu phấn chấn, rốt cuộc bọn hắn cũng chờ được, thượng Thiên và Tiên Thần Chư Phật quả nhiên đã ban phúc cho bọn hắn.

Sau khi nộp lên linh thạch, gốc Thuý Nhuỵ Dạ Bạch Chi kia cũng được truyền tống đến.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vuốt vuốt rất lâu, yêu thích không buông tay, cuối cùng thận trọng đặt lại vào bên trong hộp thuốc, được Đại Hắc Ngưu giấu ở bên trong ngăn chứa đồ.

"Lão Ngưu, đừng có gấp, còn thiếu Vũ Trần thảo, nói không chừng phía sau còn có."

Trần Tầm nhếch miệng cười, nếu không phải ở nơi này không thể làm pháp, hắn còn muốn đàng hoàng cảm tạ: "Bình tĩnh, chúng ta chờ được!"

Đại Hắc Ngưu chậm rãi quay đầu, hai người nhìn nhau, trịnh trọng gật đầu, ngầm hiểu, đều không làm gì cả.

Sau nửa ngày.

Hai thân ảnh chạy trối chết, bọn hắn đứng ở bên ngoài Thái Cô điện, cuối cùng cũng không có nhổ bãi nước bọt xuống, dù sao Thuý Nhuỵ Dạ Bạch Chi vẫn tới tay.

Chẳng qua Vũ Trần thảo vẫn chưa xuất hiện, bọn hắn bất đắc dĩ đành phải về nhà, lại chờ thịnh hội trăm năm tiếp theo.

Tiếng ồn ào trong ngoài thành vẫn tiếp tục, phía chân trời thường xuyên vang lên âm thanh chấn động.

Trần Tầm dẫn theo Đại Hắc Ngưu lại đến Tu Tâm các gia hạn thêm hai trăm năm nữa, tu sĩ tiếp đãi mang vẻ mặt chấn kinh, vì sao tu sĩ Kim Đan lại ở động phủ Hoàng giai.

Chẳng qua hắn ta cũng không dám cưỡng cầu, chỉ có thể cung kính làm thủ tục cho Trần Tầm, còn tiện thể đưa ra đề nghị:

"Tiền bối có thể ở động phủ Địa giai."

Nhưng mà bị Trần Tầm từ chối thẳng thừng, nói đã ở đến quen thuộc, núi Thấm Tiên rất tốt, ngày khác gọi thêm vài người bạn tốt đến.

Núi Thấm Tiên, động phủ hoàng giai, bên cạnh dòng suối.

Việc đầu tiên sau khi bọn hắn trở về chính là khai đàn làm phép, một lượng lớn cống phẩm Hạc Linh Thụ được trưng bày khắp bốn phía, tương đối thành kính.

Khoảng chừng nửa canh giờ mới dừng lại, cảm tạ thượng Thiên, Tiên Thần Chư Phật mỗi người cảm tạ lần, có thể nói là thành tâm thành ý, không có chút tạp niệm nào.

"Lão Ngưu, tiếp theo pháp bảo bản mệnh của chúng ta cũng cần đạt đến đỉnh cao."

Trần Tầm khẽ mỉm cười: "Đến lúc đó chúng ta đi dưới núi mở cửa hàng phù lục, làm lão bản."

"Ọ òoo?!" Đại Hắc Ngưu mang vẻ mặt bất ngờ, rốt cuộc Trần Tầm muốn bắt đầu học phù lục hả.

"Sau khi thực lực các hạng mục đều đạt đến đỉnh cao, chẳng lẽ còn phải bảo vệ nhà nữa, nhất định lúc nghỉ ngơi sẽ quay lại."

Trần Tầm cười nhạo một tiếng, "Ta nghe qua, nếu như mở tiệm, chúng ta mua đủ loại vật liệu giá cả đều sẽ rẻ hơn một chút, hiểu không?"

"Ọ òoo~~" Đại Hắc Ngưu mở to đôi mắt, bọn hắn đã rất lâu không có mở cửa hàng rồi.

"Cũng nên đi hưởng thụ một chút, sau đó chờ Vũ Trần thảo là được."

"Ọ òoo Ọ òoo~"

Đại Hắc Ngưu không có bất kỳ ý kiến gì, Trần Tầm nói làm gì thì làm cái đó, nó chỉ cần làm theo là được.

"Lão Ngưu, ngươi đi bồi dưỡng Thuý Nhuỵ Dạ Bạch Chi, ta suy nghĩ lại kế hoạch một chút."

"Ọ òoo ~" Đại Hắc Ngưu gật đầu đáp, vội vàng chạy vào trong phòng Linh thú của động phủ, trong lòng đất kia chính là trụ sở bí mật.

Trần Tầm trực tiếp nằm ở trên mặt đất, hơi nhắm mắt lại, một ngày không bị thời gian lôi cuốn thật tốt.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, bọn hắn lại bắt đầu bận rộn.

Thuý Nhuỵ Dạ Bạch Chi cũng bắt đầu được bồi dưỡng sinh ra rất nhiều con cháu, trang phục tội phạm cũng đang không ngừng được tôi luyện đạt đến cực hạn.

Phủ pháp của Trần Tầm cũng không buông lỏng, ngày ngày luyện tập cảm ngộ, chưa bao giờ than một câu mệt mỏi.

Ngoài động phủ hoa cỏ cũng đang không ngừng phát triển, khô héo, rụng rồi lại nở hoa, năm nào cũng quay trở lại.

Chỉ có Hạc Linh Thụ và hai vị trường sinh giả tồn tại mãi mãi.

Năm tháng trôi qua, 50 năm đã vội vã qua đi, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu xuống núi.

Ở một nơi tương đối vắng vẻ dưới núi Thấm Tiên, mua một cửa hàng, vị trí tốt trong mắt người khác cũng không động đến.

Nó nằm hoàn toàn ở trong ngõ hẻm, tương đối thanh tĩnh, nhưng tầm nhìn khá rộng, chỉ một ít tu sĩ Luyện Khí kỳ lui tới.

Trần Tầm trồng hai gốc Hạc Linh Thụ ở cửa hàng, Đại Hắc Ngưu thường xuyên ở hậu viện nghiên cứu một tập thư tịch trận pháp đã mua.

Hắn làm một cái ghế dựa bập bênh, đặt ở cửa, nằm phơi nắng, trong tay còn cầm một bản thư tịch phù lục để xem.

Bọn hắn cũng mua rất nhiều hàng hoá, nào là huyết nhục yêu thú, giấy vàng đan sa, hắn nói với người ta là mở tiệm, giá cả người khác bán ra quả thực rẻ hơn rất nhiều.

Chẳng qua đồ vật trong cửa hàng tương đối thô sơ, không có thành phẩm nào tốt, tu sĩ Luyện Khí kỳ đến đều lắc đầu.

Trần Tầm để tu vi của mình chỉ ở mức Trúc Cơ sơ kỳ, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Cửa hàng chỉ mở nửa ngày, Trần Tầm cũng rất khó chịu, đúng thật là tay nghề chưa tốt, bán không được hàng, còn cần phải luyện nhiều một chút.

Lại qua 50 năm, lại một mùa xuân đến, thành Ngự Hư náo nhiệt.

Khắp nơi đều có tu sĩ đi đến, ngay cả ngõ hẻm cũng nhiều hơn, Trần Tầm cười ha hả nhìn bọn họ đến xem, vẫn nằm nguyên ở trên ghế bập bênh.

Nhưng mà việc kinh doanh nơi đây vẫn ảm đạm như cũ, cấp bậc đồ vật quá mức thấp, hơn nữa vị trí cũng vắng vẻ.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhẹ nhàng thở dài, nhớ tới lại những ngày đầu còn ở thành Bàn Ninh Thành rèn sắt, nói thế nào cũng từng là một lão bản lò rèn.

"Trong bất tri bất giác, đã nhiều năm như vậy rồi."

Trần Tầm lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Tôn lão, ta và lão Ngưu ở Tu Tiên giới mở tiệm......"

Gió xuân phả vào mặt, khiến cho tinh thần người ta thoải mái, bên cạnh là hai gốc Hạc Linh Thụ phát ra âm thanh êm tai.

Khắp nơi đều là hình ảnh sức sống bừng bừng, bất kể là cảnh sắc hay là tu sĩ.

Đều nói vạn vật khôi phục là kỳ tích của tạo hoá, nhưng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu dường như cho tới bây giờ vẫn chưa có gặp qua kỳ tích nào.

Có lẽ những kỳ tích kia đã xuất hiện ở trước mặt trường sinh giả nhưng không đáng nhắc tới đi......

Một chiếc lá xanh lặng lẽ rơi xuống trên mặt Trần Tầm, người sau vẫn mỉm cười, hắn đặt thư tịch ở trên ngực, từ từ nhắm mắt lại.

Giữa bầu trời, đều là phong cảnh, trời xanh mây trắng, ánh hoàng hôn, ánh nắng vừa phải, cũng giống như vậy.

Hắn dường như đang nhớ lại, trải qua nhiều năm như vậy, mặc dù đã gặp qua rất nhiều chuyện không tốt, nhưng tóm lại vẫn còn rất tốt đẹp.

Những người kia, những chuyện kia, khắc họa rõ ràng trong đầu, chưa từng quên mất, khóe miệng của hắn vô thức nở một cười nhàn nhạt.

Trần Tầm đột nhiên hiểu ra, vẻ đẹp vạn vật, là bởi vì nó làm cho tâm tình của người ta nở rộ lúc này.

Từng sợi gió xuân không ngừng phất qua, thư tịch trên ngực Trần Tầm nhẹ nhàng lật từng trang từng trang một.

Nhất niệm gió xuân thổi, như là cố nhân đến.

Một vị nữ nhân ăn mặc tao nhã đột nhiên xuất hiện ở góc đường, khuôn mặt nàng thanh lãnh, đã ở nơi đó rất lâu.

Cuối cùng trên khuôn mặt giống như đã thật lâu không cười qua vậy mà lại xuất hiện một nụ cười, đang đi từng bước về phía cửa hàng của Trần Tầm.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.