Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thúy Nhụy Dạ Bạch Chi xuất hiện

Phiên bản Dịch · 1720 chữ

Mỗi ngày Trần Tầm đều như cũ luyện rìu, Đại Hắc Ngưu vẫn nghiên cứu trận pháp, ôm trận đồ không ngừng học tập, tất cả đều là kinh nghiệm của tiền bối.

Pháp bảo bản mệnh cũng bắt đầu trở nên ngày càng cường đại, bọn hắn đều đang không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn đến giới hạn của bản thân.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tu Tiên giới nước Càn cũng đang không ngừng phát triển lên.

Phía bắc nước Vũ, tất cả đều là cao nguyên Đại Xuyên, dãy núi nhấp nhô, nguy hiểm trùng điệp, còn có rất nhiều người man di, nơi đó không có quốc gia, thậm chí không có tông môn.

Nước Vũ và Bắc Địa bị ngăn cách bởi một hoang mạc, đã từng có tu sĩ Nguyên Anh nước Vũ muốn đi ngang qua cao nguyên, nhưng vẫn chưa thấy trở về.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là vùng đất này chưa được khai phá, Thập Đại Tiên Môn nước Càn đã giăng bố cục nhiều năm, rốt cuộc cũng đã trục xuất được Tu Tiên giới nước Vũ, sao có thể dừng lại.

Đối với tài nguyên của các nước nhỏ phía Đông kia, Thập Đại Tiên Môn vô cùng coi thường, nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ đạt tới Nguyên Anh kỳ.

Thứ bọn họ muốn không chỉ là Nguyên Anh kỳ, mà là cảnh giới truyền thuyết phía trên Nguyên Anh kỳ!

Không ai dám đi về phía Nam, dãy núi mênh mông rộng lớn đã bị đại yêu chiếm giữ, cùng với nhân tộc nước sông không phạm nước giếng, ai cũng không muốn khai chiến, điều này không cần thiết.

Chỉ có ở phía Bắc, đó là bảo địa mà vô số tu sĩ chưa khai thác được, chỉ cần loại bỏ đám tu sĩ Man Hoang kia, thì nơi đó sẽ thành địa bàn của Tu Tiên giới nước Càn.

Quan trọng nhất ở đó còn có thể làm bàn đạp, khám phá sâu hơn, thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn.

Nhân tiện còn có thể tiêu diệt đám tàn dư Tu Tiên giới nước Vũ, phương châm chiến lược lớn đã được xác định, thậm chí còn có các thế lực của nước khác tham dự vào trong đó.

Ba thế lực lớn ở thành Ngự Hư cũng ở trong đó, thậm chí lúc tấn công Tu Tiên giới nước Vũ, đều có bóng dáng của bọn họ.

Bây giờ tài nguyên trân quý trong Tu Tiên giới đã ngày càng cạn kiệt, những nhân vật thượng tầng tuyệt sẽ không ngồi yên chờ chết, chỉ có mở rộng, mới là lối thoát cho Tu Tiên giới nước Càn.

Nếu không chỉ có chờ đến ngày chết, tu đạo ngàn năm, chẳng qua là một giấc mộng dài.

Bây giờ Thập Đại Tiên Môn nước Càn đã bắt đầu ra tay, viễn chinh xa như vậy, nhất định phải trên dưới một lòng, trước tiên cần phải hợp nhất các tông môn trong nước.

Chẳng qua động tác của bọn hắn tương đối nhỏ, không thể ép những đại tông khác quá vội vàng, hướng dẫn từng bước, nước ấm nấu ếch xanh, mới là con đường lâu dài.

Trên bầu trời ngoài thành Ngự Hư, có rất nhiều cự thuyền, các tu sĩ mới vừa bước xuống liền vội vã đi về phía tây thành.

Giống như sắp nổi lên một trận đại chiến bao phủ Tu Tiên giới.

Chẳng qua ngoại giới vẫn rất yên tĩnh, không có tin tức gì lộ ra, đại bộ phận tu sĩ đều hài lòng với hiện tại, Thập Đại Tiên Môn cũng không muốn kinh động đến lòng người bàng hoàng.

Ví dụ như Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, là những người hài lòng với tình trạng hiện tại.

Năm tháng trôi qua, từ lúc Đại Hắc Ngưu xuất quan đến giờ đã 60 năm.

Núi Thấm Tiên, động phủ Hoàng giai

Trần Tầm vẫn đang ở ngoài động phủ vung rìu như cũ, xuân hạ thu đông trôi qua, đều vung rìu hết lần này đến lần khác.

Có Đại Hắc Ngưu ở bên, vô cùng an tâm, yên bình hơn.

Trần Tầm không ngừng chăm chỉ, một rìu vung qua, nhưng lại có nhịp điệu, như thể rất hài hòa.

Cũng rất tôn kính với tự nhiên, không hề làm tổn hại đến hoa cỏ xung quanh, lặng lẽ vung rìu, có thể nghe thấy tiếng lá rơi.

Trần Tầm từ từ buông rìu xuống, hít sâu một hơi, cỗ khí chất siêu nhiên xuất trần kia cũng dần dần tan biến, lại trở về trạng thái bình thường vốn có.

"Lão Ngưu."

"Ọ òoo ~"

Đại Hắc Ngưu ngồi ở cửa động phủ mân mê trận kỳ, nó rất thích Trần Tầm luyện rìu, nhìn rất thoải mái, so với kỹ năng ca hát và vẽ tranh của hắn còn tốt hơn rất nhiều.

"Chuẩn bị gia sản, đi đại hội đấu giá mua hàng."

Trần Tầm liếc sang một bên, khăn trùm đầu tội phạm từ từ che đầu lại: "Lại không có, cũng đừng trách bản tọa đi cướp, bồi dưỡng tốt lại trả lại cho bọn họ!"

"Hồng hộc." Đại Hắc Ngưu thở ra, bụng không ngừng co lại, dựa vào trên vách động ngửa đầu cười trộm, sừng trâu mài đến vách động vang lên tiếng răng rắc.

"Cmn, lão Ngưu, ngươi cười cái gì?!"

Trần Tầm hơi tức giận, cảm thấy bị xúc phạm: "Đây là lão tử mượn, cùng lắm thì trả lại hai gốc!"

"Ọ òoo Ọ òoo ~"

Tiếng cười của Đại Hắc Ngưu càng lúc càng lớn, móng trâu chỉ vào khăn trùm đầu của Trần Tầm, khuôn mặt đã bị chiếc khăn trùm đầu che phủ hoàn toàn chỉ nhìn thấy đôi mắt như hai hạt đậu.

"Mẹ kiếp......" Trần Tầm giật mình, sử dụng pháp lực, ngưng tụ thành một tấm gương.

"A?!"

Hắn vội vàng xoay người, chiếc khăn trùm đầu đã bị co lại sau một thời gian dài không đội, hắn nhanh chóng dùng sức mạnh Kim Đan thay đổi ngoại hình, lại lần nữa ho một tiếng.

"Lão Ngưu, chờ thực lực của chúng ta đủ, thì có thể đi đến các đại tông môn với tư cách là khách."

Trần Tầm chắp tay quay người, trong mắt lộ ra thiện ý nói: "Ví dụ như giúp bọn họ bồi dưỡng linh dược, thúc đẩy sự phát triển của Tu Tiên giới nước Càn chúng ta."

"Ọ òoo?!"

"Đương nhiên, chúng ta đủ mạnh, tất cả mọi người đều có đạo lý, chúng ta sinh ở nơi này, đi làm chuyện tốt, ai dám ngăn cản?!"

Khóe miệng Trần Tầm nhếch lên lộ ra một nụ cười, vỗ vỗ ngực mình: "Không thì chúng ta tăng thực lực lên có ý nghĩa gì, chẳng qua là vì tự bảo vệ chính mình còn có thể tiêu dao tự tại."

"Ọ òoo~~~!" Đôi mắt Đại Hắc Ngưu tràn ngập sự kinh ngạc, trái tim kích động đến mức đập thình thịch, không nghi ngờ chút nào.

"Vậy sau này sẽ có vô số vạn tu sĩ quỳ lạy, cung nghênh Ngưu tổ?!"

"Ọ òoo!!"

"Linh Dược Viên của các đại tông môn để cho ngươi tuỳ ý sử dụng, ở trong Linh Dược Viên của mỗi một tông môn đều sẽ lưu lại truyền thuyết Ngưu Tổ của ngươi?!"

"Ọ òoo Ọ òoo!!!"

Đại Hắc Ngưu không thể chịu đựng được nữa, thực sự không thể chịu đựng được nữa, nó đột nhiên ngã xuống, đôi mắt vô thần, toàn thân như nhũn ra, cái này quá mức kích thích......

Đời này bọn hắn đều chưa làm qua đại sự kích thích như thế.

Trần Tầm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng tim cũng đập thình thịch, khoác lác như vậy, cũng khiến chính mình trở nên kích động.

"Đi, xuất phát, tham gia đại hội đấu giá nào."

"Ọ òoo Ọ òoo~"

Bọn hắn lại xuống núi, đi về hướng trung tâm nội thành.

Chẳng qua trong mắt đều mang theo chút ảo tưởng, bước chân tương đối nhẹ nhàng, khóe miệng thỉnh thoảng chảy nước miếng, cái bánh nướng này trực tiếp cho bọn hắn ăn no.

Sau khi tiến vào Thái Cô điện, tiếng chuông vang lên, đại hội đấu giá lần đầu tiên chính thức bắt đầu.

Sau một ngày một đêm.

Hai thân ảnh chật vật chạy trốn, xông ra khỏi Thái Cô điện, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hơn ngàn linh thạch coi như đổ sông đổ biển rồi.

Sau bốn tháng.

Hai thân ảnh hả lòng hả dạ, lại xông vào Thái Cô điện.

Sau một ngày một đêm.

Hai thân ảnh vội vàng bỏ chạy, xông ra khỏi Thái Cô điện, lại nhổ hai bãi nước bọt xuống đất, hơn ngàn linh thạch coi như đổ sông đổ biển nữa.

Lại qua bốn tháng.

Hai thân ảnh chí khí ngút trời, lại xông vào Thái Cô điện.

Lúc đại hội đấu giá tiến hành đến được một nửa thì, lão giả trên đài đột nhiên lấy ra một gốc linh dược, thẳng thắn nói:

"Đây là Thúy Nhuỵ Dạ Bạch Chi, 700 năm, đối với đạo hữu Kim Đan kỳ mà nói, tuyệt đối là bảo dược!"

Vẻ bề ngoài của nấm này cổ nhã kỳ tú, rất thích hợp để thưởng thức, còn không ngừng tản ra linh khí kèm theo ánh sáng nhạt, dược tính tương đối hoàn chỉnh.

"Linh dược này chắc hẳn chư vị rất quen thuộc, cho nên sẽ không giới thiệu kỹ càng chi tiết nữa."

Lão giả cười ha ha, ánh mắt đảo qua từng gian phòng: "Mặc dù niên đại của nó không cao, nhưng dược tính tương đối hoàn hảo, hơn bữa bàn về độ trân quý, so với linh dược ngàn năm Kim Đan kỳ sử dụng còn quý hơn."

"Giá khởi điểm, ba vạn linh thạch hạ phẩm."

Vừa mới nói xong, ánh sáng nhạt trên đài lên dày đặc, vật này mang về tông môn bồi dưỡng, nhất định có thể vượt qua ngàn năm!

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.