Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai tên tội phạm bị thời gian bỏ sót

Phiên bản Dịch · 1869 chữ

Lần này Trần Tầm thật sự phục rồi, đem tập sách nhỏ trả lại cho Đại Hắc Ngưu, sau đó nó mới chịu bỏ qua cho hắn.

Trong miệng nó còn không ngừng phát ra âm thanh ọ ò, hùng hùng hổ hổ, ánh mắt nhìn có hơi khó chịu, từ trước đến giờ Trần Tầm chưa bao giờ đoạt lấy đồ vật của mình.

Đại Hắc Ngưu ngồi dựa vào trên vách động hờn dỗi, Trần Tầm còn đang cảm nhận pháp lực ở trong cơ thể tăng lên.

Hắn khẽ cau mày, giơ một tay lên, năm đạo pháp lực đủ màu sắc vây quanh hắn: "Loại pháp lực này cảm giác thật dày đặc, chẳng qua lúc này mới là giai đoạn thứ nhất."

Hắn đọc Ngọc Linh Thiên và hiểu được có vô số giai đoạn, tương ứng với từng giai đoạn tu vi của mình, hôm nay xem như đã hoàn thành việc ngưng luyện của giai đoạn Luyện Khí kỳ.

Pháp lực trong cơ thể hắn đều đang dần trở nên mạnh hơn, không phải dựa vào việc vận dụng pháp thuật, mà là mạnh lên sau khi trải qua gia tăng pháp lực.

Trước kia cường độ lực lượng trong cơ thể của hắn là 1, hiện tại là 2, pháp thuật cộng thêm pháp lực gia tăng, ha ha......

Khóe miệng Trần Tầm nhếch lên lộ ra một nụ cười, nhìn về dãy núi sừng sững ở phía xa, lại tưởng chừng như đều dưới chân hắn.

Thế giới rộng lớn, đi xa nhất có thể, đi không được thì chạy, nếu gặp phải đại kiếp thiên địa, không chạy được thì chết thôi, sống hơn trăm năm, mỗi ngày sống là một ngày kiếm lời đầy bát rồi.

"Lão Ngưu."

"Ọ òoo?"

"Qua đây tu luyện công pháp, nhanh lên, ta sẽ giải thích cho ngươi!"

"Ọ òoo~"

Đại Hắc Ngưu lập tức không còn giận dỗi nữa, vội vàng chạy tới, còn cọ cọ Trần Tầm.

Trần Tầm bắt đầu giảng giải từng câu từng chữ, tương đối có kinh nghiệm, Đại Hắc Ngưu ngồi yên ở bên cạnh không ngừng ọ ò gật đầu, nghe hiểu được.

Sau nửa ngày giảng giải, Đại Hắc Ngưu cũng ở bên ngoài bắt đầu nhập định tu luyện, không dám ở trong động phủ bế quan, sợ sập.

Trần Tầm đứng bên bờ sông, thần thức vẫn luôn chú ý đến Đại Hắc Ngưu, hắn lấy Oánh Lô Bắc Hàn Chước từ trong túi trữ vật ra.

Hắn khẽ nheo mắt, đây chính là vật dùng số tiền lớn mới mua được, đời này còn không có mua qua đồ mắc như vậy.

Trần Tầm bắt đầu cẩn thận quan sát nó, dưới ánh sáng mặt trời, thân lò có màu băng lam xen lẫn màu tím, vô số đường vân kỳ lạ lóe lên một cái rồi biến mất.

Cái lò này tương đối cổ điển, nhưng lại mang đầy vẻ đẹp đã bị thời gian tàn phá, bên trong tổn hại có hơi nghiêm trọng, kèm theo không ít dấu vết loang lổ.

Nhưng Oánh Lô Bắc Hàn Chước này được luyện chế bằng vật liệu gì, thì hắn tạm thời nhìn không ra, đoán chừng phân giải ra cũng có thể kiếm được một món tiền lớn.

Thần thức hắn thăm dò vào trong đó, kiểm tra từng tấc một, ngay cả cặn bã còn sót lại cũng bị hắn quét sạch hoàn toàn, nhất định không dính một hạt bụi.

Tu Tiên giới này có rất nhiều thủ đoạn, giống như đoạt xá, chuyện nguyên thần ký thác vào một vật nào đó quá nhiều, không thể lơ là.

Lão giả kia đúng thật là không có gạt người, chất liệu của cái lò này xác thực rất phù hợp với thần thức, có cảm giác như đang được tăng tốc mà không có bất kỳ trở ngại nào.

"Hoàn mỹ, cái lò này rất hợp ý ta."

Lúc này Trần Tầm mới bắt đầu ve vuốt lên thân lò, không có bất cứ vấn đề gì: "Nếu như ngươi thật sự tốt, bản tọa cũng có thể dưỡng ngươi hoá thành vật có phẩm cấp Kim Đan."

Hắn cười hắc hắc, ngũ đại Kim Đan, hiện tại vẫn còn vị trí trống, tương đối ngang tàng.

Nếu như bị những đại tu sĩ Kim Đan kia nhìn thấy kẻ này có dáng vẻ như vậy, có lẽ sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ Tu Tiên giới.

"Đi."

Trần Tầm vung tay lên, Oánh Lô Bắc Hàn Chước bay lên trời theo hình xoắn ốc, lặng yên trôi nổi ở trên mặt nước, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống.

Vài cọng linh dược Trúc Cơ kỳ trong nháy mắt đã vào trong lò, chỉ pháp của Trần Tầm mang theo hương thơm, đan hỏa trong cơ thể lặng lẽ xuất ra.

Đó là một ngọn lửa kiều diễm đang nhảy múa, nhưng không có chút nhiệt độ nào, thoạt nhìn khá bình thường.

Nhưng dòng suối sợ hãi! Lại bị đan hoả này dọa đến mức tách ra một con đường nước, giống như không dám khiến ngọn lửa này tức giận.

"Cái lò này...... Đúng thật là tốt hơn nhiều so với lò luyện đan Hoàng giai."

Trong tâm Trần Tầm khá hài lòng, uy lực từ Ngũ Hành đan hoả cũng ngày càng sâu sắc, từng cây linh dược dược nhanh chóng được luyện chế.

Nhưng vào lúc này, Oánh Lô Bắc Hàn Chước đột nhiên biến đổi, giống như là bị ảnh hưởng bởi Ngũ Hành khí, lò ngâm một tiếng, màu sắc dần chuyển sang màu tím.

Dược lực trong lò chưa hề toả ra chút nào, bị ngưng tụ chặt chẽ bên trong, chỉ đợi thành đan.

Đôi mắt Trần Tầm mở to, khẽ nhếch miệng, mấy trăm năm luyện đan, còn có tình huống như vậy?!

Đều đã từng là hỏa hầu, thần thức, thủ pháp khống chế không hợp lý, dược dịch không cách nào ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một vũng chất lỏng phế thải.

Bây giờ lại bị nó cưỡng ép ngưng tụ rồi, cái lò này...... thật không thể tin được.

"Chẳng lẽ là uy lực từ Ngũ Hành Kim Đan của bản tọa? Hay là sau khi tấn giai pháp lực được tăng lên? Khiến đan hỏa lại sinh ra dị biến?"

Trần Tầm rơi vào trầm tư, nghe nói vật này truyền thừa từ xa xưa, chắc không phải là đồ mà luyện đan sư Ngũ hệ linh căn thời thượng cổ dùng chứ......

"Ha ha, làm sao có thể, đều cmn hư hỏng đến như vậy rồi."

Trần Tầm vội vàng lắc đầu, loại chuyện tốt như vậy sao có thể đập vào đầu bọn hắn được, ngay cả rất nhiều đáy vực, sơn động đều không có gặp qua.

Tuy nhiên trong mắt hắn vẫn hiện lên một tia mừng thầm, sống càng lâu, khả năng sẽ chuyển vận, giả thuyết này cũng không phải là không có khả năng.

Một bên khác.

Hôm nay Đại Hắc Ngưu cũng đã khôi phục trạng thái ban đầu, sừng trâu vô cùng sắc bén và cứng rắn, bộ lông dài rậm rạp càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm hùng tráng của nó.

Năm đạo pháp lực vẫn bao quanh thân Đại Hắc Ngưu như cũ, dị tượng giống hệt như lúc Trần Tầm tu luyện.

Trần Tầm nhìn thấy có chút hâm mộ, thật là cảm giác vô cùng an toàn, không biết nó chạy vào bên trong đàn ngưu, sẽ quyến rũ bao nhiêu con ngưu cái.

Bên cạnh dòng suối.

Ngoại trừ lò luyện đan ra, còn bày đầy gỗ đàn hương, một chút tượng gỗ cống phẩm được làm từ Hạc Linh thụ, tương đối thô ráp.

Pháp lực xung quanh nổi lên, khói xanh bay lên, mở đàn làm phép!

"Bản tọa bắt đầu luyện đan, thỉnh Tiên Thần Chư Phật ban phúc, cho Trần Tầm ta một ít thể diện, sau này hương hỏa tuyệt đối không thiếu."

Ánh mắt Trần Tầm vô cùng thành kính, lại lấy đủ các loại linh dược Ngũ Hành đan ra, bắt đầu chính thức luyện đan, đồng thời còn quan sát đến Đại Hắc Ngưu.

Oánh Lô Bắc Hàn Chước bay lên trời theo hình xoắn ốc, từng cây linh dược được bỏ vào trong đó, mùi thơm của thuốc tràn ra.

"Năm nay có việc, đã bỏ lỡ một đợt đại hội đấu giá, các vị đạo hữu, hẹn 100 năm sau gặp lại!"

Trần Tầm lại khẽ hét một tiếng, pháp lực trong cơ thể không ngừng tuôn ra, thần thức du tẩu ở trong lò luyện đan, đan hỏa càng tinh mịn hơn, vượt xa trước đó.

......

Tu luyện không năm tháng, luyện đan cũng không có thời gian cố định.

Thịnh hội trăm năm của thành Ngự Hư rốt cuộc cũng kết thúc, vô số tu sĩ tông môn đều đang rời khỏi thành.

Còn có rất nhiều tu sĩ đã cùng nhau tham bí cảnh, hôm nay thành Tây ngược lại vẫn náo nhiệt như cũ, những người thượng tầng ở Tu Tiên giới hình như đang cùng nhau làm chuyện đại sự gì đó.

Giống như thực lực và dã tâm đã bành trướng kịch liệt để cho những đại nhân vật này ngo ngoe rục rịch, nhưng lại không biết nên tiến ra phía ngoài hay hướng vào phía trong.

Cự thuyền ngoài thành phát ra âm thanh vang dội, vô số linh thú phi hành bay lượn trên chân trời.

Trong nội thành vẫn còn vô số tu sĩ đến từ các nước lưu lại, thành Ngự Hư lại khôi phục trạng thái bình yên trước đây, chỉ là có hơi ồn ào huyên náo.

Bên trong núi Thấm Tiên, có tu sĩ đã qua đời, có tu sĩ đến mua động phủ, có tu sĩ đến kỳ rời khỏi động phủ.

Mặc dù thời gian lôi cuốn tu sĩ chậm một chút, nhưng vẫn như cũ diễn tả nhân sinh muôn màu muôn vẻ ở Tu Tiên giới.

Thời gian vô tình, nhưng vẫn bỏ sót hai tên tội phạm trôi theo dòng thời gian, Trần Tầm và Tây Môn Hắc Ngưu!

"Haizz, trường sinh thật tốt ~ thật là kì diệu ~~"

"Ọ òoo. ~"

Bên cạnh dòng suối, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã hát bài 'Trường sinh ca' đã qua cải biên của mình.

Một tháng trước Đại Hắc Ngưu đã tu luyện thành công, so với Trần Tầm nhanh hơn rất nhiều, dù sao tâm của nó không có tạp niệm, còn được truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm.

Trần Tầm cũng luyện xong đan dược, tỉ lệ thành đan cao hơn ba thành, quả nhiên là vấn đề của lò luyện đan!

Bọn hắn lại bắt đầu thư giãn thêm một ngày, ngồi ở bên dòng suối ca hát, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, suy nghĩ về tương lai, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, đầu óc tỉnh táo.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.