Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật này hữu duyên với bản tọa

Phiên bản Dịch · 1899 chữ

Rốt cuộc có phải 90 điểm pháp lực tăng lên gấp nhiều lần hay không, bây giờ hắn tạm thời không cảm nhận được cảnh giới của mình.

Hắn có một chút nhận thức về lực lượng của mình, tuyệt đối không phải gấp 90 lần phàm nhân hay lực lượng thân thể của hắn ( nói đúng ra thì 90 điểm lực lượng thân thể hiện giờ của hắn), thậm chí có thể đã vượt qua.

Nhưng nhận thức đối với lực lượng bản thân mình lại có hạn, có thể do chưa cảm nhận kĩ càng về công pháp luyện thể

Trước tiên chỉ có thể để ở trong đầu, không vội, không có huyết hải thâm cừu muốn báo, cũng không có kẻ thù khó hiểu nào muốn tìm đến cửa......

Mà Ngọc Linh Thiên giống như tăng thêm pháp lực chữa trị, biến đổi theo những hướng khó lường, như một Đại Hỏa Cầu Thuật.

Vốn là cô đọng hai thành pháp lực trong cơ thể, nhưng mà bây giờ lại giống như đang chữa trị tạp chất pháp lực trong cơ thể.

"Chẳng lẽ nói đến linh căn cũng có độ thuần khiết à, ở đây cũng không có thuyết pháp này a......"

Trần Tầm vẫn đang tự lẩm bẩm ở chỗ cũ, nói một chút chuyện không thể hiểu được.

Đại Hắc Ngưu trực tiếp lấy ra tập sách nhỏ bắt đầu ghi chép, mặc dù nó nghe không hiểu, nhưng mà bây giờ Trần Tầm đã không có ý thức.

Nó sợ sau khi Trần Tầm tỉnh lại quên mất, nên tốt nhất là hãy ghi chép lại, giống như lúc trước bọn hắn học y vậy.

Mặt trời mọc mặt trăng lặn, Trần Tầm vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.

Đại Hắc Ngưu ngồi chồm hổm ở nơi xa, vẫn không nhúc nhích, trước mặt nhấp nhô tập sách nhỏ, nếu như Trần Tầm đột nhiên nói chuyện liền ghi chép lại.

Bọn hắn ở Ngũ Uẩn Tông đã nghe nói qua, đại tu sĩ Kim Đan khác bế quan tu luyện pháp thuật, khả năng hơn chục năm, mấy chục năm đều có, không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Còn nghe được một lời đàm tiếu khá hoang đường: Có đại tu sĩ xuất quan, không biết bây giờ là năm nào, cuối cùng lại phát hiện thọ nguyên không còn nhiều!

Ít ngày nữa liền cưỡi hạc đi tây phương, những tu sĩ các tông đến trước ăn tiệc chia buồn.

Hôm nay bầu trời thành Ngự Hư vô cùng u ám, những đám mây xám xịt nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi, đen giống như mực vậy.

Xung quanh động phủ có vô số lá rơi lả tả, phát ra tiếng xào xạc.

"Ọ òoo~"Đại Hắc Ngưu hết sức chăm chú, trong mắt chỉ có Trần Tầm, trận pháp phòng ngự xung quanh sớm đã khởi động, xem như trời mưa to cũng không ảnh hưởng tới nơi này.

Ong ong —

Một tiếng nổ âm u chưa từng dừng lại, pháp lực trong cơ thể Trần Tầm bắt đầu chính thức thăng hoa, năm đạo pháp lực trở nên càng ngày càng dày nặng, xoay quanh xung quanh.

Đại Hắc Ngưu mở to đôi mắt, trong mấy trăm năm nay, khả năng đây là lần đầu tiên bọn hắn nhặt được bảo bối!

Mặc dù loại công pháp phụ trợ này đối với tu sĩ khác mà nói, có thể là chỉ là một vật tự cắt đứt tiền đồ của mình, nhưng mà ai bảo bọn hắn trường sinh, con đường phía trước không thể cắt đứt.

Hiện tại Trần Tầm còn đang chạy suốt ở bên trong đại dương pháp lực, hắn khẽ cau mày, công pháp này có vấn đề rất lớn, người bình thường tuyệt đối không thể luyện.

Cô đọng hai thành pháp lực trong cơ thể, Luyện Khí kỳ có thể luyện, Trúc Cơ kỳ có thể luyện, Kim Đan kỳ có thể luyện, bản thân cái này chính là một cái bẫy, bởi vì lão tổ Nguyên Anh chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra.

Điều này sẽ làm cho khó khăn của bản thân lúc đột phá tăng lên theo cấp số nhân, tuyệt đối không phải là hai thành, lúc đó lão giả kia cũng không có nói rõ, trọng điểm đều là ở mặt chiến lực cùng giai.

Giống như ngươi dùng một viên Trúc Cơ Đan có thể đột phá, sau khi tu luyện bằng phương pháp này, khả năng cần mấy viên mới có thể đột phá ràng buộc.

Nhưng đối Trần Tầm mà nói đây cũng không phải vấn đề, không thiếu linh dược, trọng điểm của hắn là......

Mẹ nó, đại hội đấu giá, tuyệt đối cho giá khống!!!

Lỗ nặng rồi!!

"Ọ òoo?!"

Đôi mắt của Đại Hắc Ngưu co rụt lại, làm sao pháp lực bên người Trần Tầm lại đột nhiên trở nên hơi cuồng bạo, cát đá xung quanh bay lên, giống như đang nổi giận.

Tuy nhiên vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, Đại Hắc Ngưu hoàn toàn hiểu rằng, cái này cũng không phải pháp thuật tu hành nhỏ có thể dễ dàng nắm giữ.

Ngày tháng trôi qua, đại chiến thiên kiêu cũng hoàn toàn kết thúc, tương đối đặc sắc, trong đó có mấy người nổi bật.

Còn có một người từ trong tông môn nhỏ đến, ở bên trong thiên kiêu Trúc Cơ kỳ chiến đấu bộc lộ tài năng, trực tiếp bị người của Thập Đại Tiên Môn nhìn trúng, ném ra cành ô liu.

Người khác không có lấy quyền thế đè người, chỉ hỏi có nguyện ý đến tông môn tu hành hay không, sau đó âm thầm trả lại cho môn phái nhỏ kia rất nhiều tài nguyên tu luyện.

Bọn hắn nói: Coi như hắn ta không muốn đến đây, bồi dưỡng được thiên kiêu như thế cũng là phúc của Tu Tiên giới nước Càn chúng ta, đáng được thưởng.

Cử động này khiến vị thiên kiêu Trúc Cơ kia cảm động sâu sắc, người trong tông môn đều nói hắn ta nhanh đi, khi nào rảnh trở lại thăm một chút là được, không cần phải đau khổ ân hận.

Sau đó hắn ta đã gia nhập Đan Đỉnh Tông, nói nguyện vì nước Càn, nguyện vì các đại tông môn cống hiến một phần, dấn thân vào con đường luyện đan.

Chuyện này cũng coi như là một kết thúc viên mãn cho đại chiến thiên kiêu.

Những môn phái nhỏ kia cũng không khỏi tán thưởng cách làm của Thập Đại Tiên Môn, đây mới thật sự là cách làm đúng mực, xứng đáng danh xưng tiên môn!

Tuy nhiên đặc sắc nhất vẫn là hội hoa xuân.

Tiên âm ngân nga, vạn phát phóng ra, vô số hoa đăng từ dòng sông dài chảy xuống, nhóm tiên tử của Hàm Nguyệt lâu đi thuyền đến, mời rất nhiều thiên kiêu lên thuyền ngắm trăng.

Có thể nói là tài tử giai nhân, môn đăng hộ đối, vô số tu sĩ đứng bên bờ sông ghen tị, hàm răng dường như muốn cắn nát.

Mà phần tuyệt nhất vẫn còn đang ở phía sau.

Nhậm Vi tiên tử đứng ở bên trên Quỳnh Lâu, vô số sương mù bay lên, mông lung mờ ảo, trên mặt nàng được che phủ bằng tấm lụa mỏng xanh, thanh khiết tuyệt thế.

Tiếng đàn róc rách như nước chảy, vậy mà hấp dẫn linh điểu bay tới, bay quanh Quỳnh Lâu.

Kèm theo đó còn là mưa hoa rơi xuống, hào quang bao phủ.

Nhậm Vi tiên tử múa dưới ánh trăng, chỉ để lại cho vô số tu sĩ một dáng người nổi bật và rất nhiều ảo tưởng, đều nhìn đến ngây dại.

Mà Mộc Thanh tiên tử của Tử Vân Tông đang cau mày, nàng quả thực mất hết mặt mũi, ở trước mặt rất nhiều tu sĩ làm dáng như vậy.

Ngoại giới đánh giá: Nhậm Vi tiên tử hơn một bậc.

Phía sau chính là các đại thiên kiêu vào Quỳnh Lâu, tu sĩ bên ngoài cũng không còn cách nào quan sát một phần, chỉ có thể đứng ở bên ngoài ảo não, cứ trách bản thân mình tại sao không phải là thiên kiêu!

Bên trong giới đánh giá: Vẫn là Mộc Thanh tiên tử hơn một bậc.

Hiện tại đã trôi qua nửa năm, kể từ khi đại hội đấu giá đầu tiên kết thúc

......

Núi Thấm Tiên, động phủ Hoàng giai thứ 3587.

Trần Tầm rốt cuộc có dấu hiệu thức tỉnh, Đại Hắc Ngưu vẫn ngồi chồm hổm tại chỗ, viết chữ lên bên trên tập sách nhỏ.

Phần lớn đều là thiệt thòi, chắc chắn thiệt thòi, tuyệt đối có nâng khống giá......

Ầm!

Ầm!

"Ọ òoo!!"Đại Hắc Ngưu rốt cuộc cũng động, nó đứng thẳng lên, không ngừng ọ ò kêu to.

Cảnh vật xung quanh dường như bị pháp lực của Trần Tầm ảnh hưởng, ngay cả lá rụng cũng bị nát thành bột mịn, Hạc Linh thụ không hiểu sao cũng bị ảnh hưởng, bị thương nặng nhất.

"Lão Ngưu!"

Trần Tầm đột nhiên mở mắt, theo bản năng hét lớn một câu.

Năm đạo pháp lực liên kết phát ra đủ loại tia sáng chói mắt, trong nháy mắt bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, những dao động kinh khủng kia cũng biến mất theo không thấy nữa.

Phong quang trên người hắn cũng dần dần rút đi, khôi phục bộ dáng vốn có.

"Ọ òoo!!"Đại Hắc Ngưu liên tục la hét, chạy vọt tới, không ngừng cọ cọ Trần Tầm.

Nó còn cầm tập sách nhỏ nó viết giao cho Trần Tầm, trong mắt tràn đầy đắc ý.

"Ha ha!" Trần Tầm dùng tay vỗ vỗ người Đại Hắc Ngưu, cẩn thận kiểm tra, một chữ cũng không muốn bỏ sót.

Mỗi ngày đều được Đại Hắc Ngưu ghi chép, bất kể hắn nói cái gì đều được ghi trong đó, tính toán thời gian cũng đã nửa năm trôi qua.

Trong mắt Trần Tầm hiện lên sự kinh ngạc, vậy mà không cảm nhận được thời gian trôi qua, vẫn là lần đầu tiên có loại cảm giác này.

Lúc trước củng cố tu vi, tu luyện pháp thuật, cũng có thể cảm giác được thay đổi bên ngoài.

"Lão Ngưu, vất vả rồi."

Trần Tầm cảm khái một câu, hai mắt đột nhiên sáng lên:"Chẳng qua, vật này hữu duyên với bản tọa, nhận trước."

"Ọ òooo?"Đại Hắc Ngưu lập tức nhảy ra, trong mắt kinh hãi: "Ọ òoo ọ òoo?!"

"Của ta."

Trần Tầm hờ hững nói, hai tay chắp sau lưng, trong tay nắm chặt tập sách nhỏ: "Tây Môn Hắc Ngưu, đừng có......"

"Ọ òoo!"

Trần Tầm còn chưa kịp nói xong, Đại Hắc Ngưu đã nổi giận, đây chính là nó viết từng nét một, Hắc Ngưu Xung Phong! Hắc Ngưu Xung Tràng! Hắc Ngưu Áp Đỉnh!

"Đệch! Chết tiệt!! Mẹ kiếp ~~!!!"

"Ọ òoo!!"

Những tiếng gào thét đánh nhau từ trong động phủ truyền ra, còn kèm những tiếng kêu thảm thiết, khiến ai nghe cũng thương tâm, ai nghe cũng rơi lệ.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.