Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Thất đại lục di dân

Phiên bản Dịch · 9536 chữ

Thập nhất giai Hắc Ám cấm chú Tử Thần Liêm Đao nương theo thập nhất giai hỏa hệ cấm chú Hỏa Diễm Thần Long Đích Bào Hao đồng thời xuất hiện, hai cấm chú thập nhất giai đồng thời bộc phát chỉ trong nháy mắt đã bức lui các thần nhân này, một gã thần nhân tốc độ chậm một chút lập tức bị Tử Thần Liêm đao cắt đôi, máu bắn đầy trời.

Ánh mắt các dã nhân đều tập trung trên người Niệm Băng, mà sắc mặt của mười thần nhân đại biến, ngay lúc này, một cỗ hắc sắc khí lưu phóng tới bao phủ lấy hơn mười thần nhân.

Niệm Băng nhìn các thi thể, không một thi thể nào hoàn chỉnh, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, khung cảnh thê thảm này khiến sát khí trong lòng hắn đại tăng.

Chúng thần nhân đồng thời phóng thích đấu khí bản thân, không dám liều mạng với hắc sắc khí lưu, toàn lực dùng một kích ngăn cản hắc vân rồi xoay người bỏ chạy. Bọn chúng biết đối phương đã có cường giả mà chúng vô pháp chống cự.

Nhưng Niệm Băng có thể để bọn họ trốn thoát sao? Đương nhiên là không. Kim quang nhàn nhạt như một lá chắn bao lấy thân thể hơn mười thần nhân, quang ảnh lóe lên, tất cả thần nhân đều cảm thấy trong đầu đau đớn kịch liệt, tốc độ chạy trốn lập tức chậm lại, ngay sau đó, bọn họ thấy bảy vòng cung bảy màu, bảy đạo quang mang huyễn lệ đấy tựa như tiếng gọi của tử thần, thân thể đồng thời ngừng trệ, khi bảy quang mang bảy màu tiêu thất, từng mảnh thân thể kèm theo mưa máu bay khắp nơi.

Dưới tinh thần lực quấy nhiễu, các thần nhân ngay cả một điểm cơ hội cũng không có, thân thể bị nghiền nát của họ bị hắc vân đang đuổi theo phía sau thôn phệ, hóa thành một vũng máu.

Niệm Băng từ tự hạ xuống đất, tự như thiên thành, chúng nhân xung quanh đều đã ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn Niệm Băng. Hắn quay người nhìn khắp bốn phía xung quanh, trong số các chủng tộc, nhân loại chiếm đại đa số, ải nhân thứ hai mà giống nữ tử có mái tóc dài màu xanh biếc kia chỉ có một bộ phận rất nhỏ, trong tay họ phần lớn đều cầm một cây cung nhỏ, họ là những người duy nhất trong những dã nhân này có vũ khí. Đáng tiếc tên bọn họ bắn ra mặc dù rất chuẩn nhưng lại vô pháp đột phá đấu khí của đám thần nhân. Nhưng đây là những người còn sống trên Di Thất đại lục sao? Nhìn bọn họ, trong lòng Niệm Băng không khỏi dâng lên một tia thương cảm, đồng thời còn có chút mất mác. Những người này rõ ràng tố chất thân thể mạnh hơn hẳn người bình thường, nhưng nói bọn họ muốn ngăn cản thần nhân trên Thần Chi đại lục thì chỉ là một trò đùa.

Các dã nhân ánh mắt từ từ chuyển động trên người Niệm Băng, tới khi bọn họ thấy rõ hình dáng U U, vẻ ngây dại trong mắt chợt biến thành cuồng nhiệt. Đầu tiên mà một số người ở gần quỳ xuống, ngay sau đó tựa như thủy triều rút xuống, toàn bộ đều đã quỳ xuống. Bọn họ trong miệng ú ớ nói gì đó, thanh âm tràn ngập kích động và mơ hồ nhưng rõ ràng có phần bất đồng với ngôn ngữ trên Ngưỡng Quang đại lục, chủ yếu thể hiện tại âm tiết, miễn cưỡng cũng có thể nghe hiểu được bọn họ muốn nói: “Cuối cùng nữ thần cũng đã hàng lâm! Nữ thần a! Thỉnh người cứu vớt chúng ta.”

Niệm Băng và U U hai mắt nhìn nhau, U U nói với Niệm Băng: “Có thể giúp ta chôn những người đã chết không?”

Niệm Băng yên lặng gật đầu, chỉ huy Thất Ảnh khôi lỗi tới một khu đất rộng rãi bắt đầu đào.

U U nhìn những dã nhân đang quỳ, khuôn mặt nở một nụ cười khổ, thở dài nói: “Các ngươi đều đứng lên đi, đừng nên như vậy, tan gay cả mọi chuyện xảy ra đều chưa hoàn toàn hiểu rõ, ta không phải nữ thần, chỉ là một người bình thường.”

Lời này vừa nói ra, các dã nhân lập tức náo loạn, các loại âm thanh kích động không ngừng vang lên, mấy vạn người tới tấp biểu lộ tâm tình của mình, lập tức khiến cho tràng diện trở nên vô cùng hỗn loạn.

“Im lặng.” Niệm Băng hét lớn một tiếng. Hắn lúc trước thần uy lẫm lẫm giết tất cả các thần nhân lúc này lại tạo ra tác dụng uy hiếp. Các dã nhân lập tức trở nên bình tĩnh, ánh mắt tập trung lên trên người hắn.

Niệm Băng nói: “Các ngươi cứ hỗn loạn như vậy, chúng ta làm sao có thể hiểu rõ tình huống của các ngươi? Chúng ta tới trợ giúp các ngươi, mời tuyển một vị đại biểu của các ngươi ra nói chuyện với chúng ta.” Hắn cũng không rõ đám dã nhân này có thể hiểu lời của mình không cho nên từng lời nói vô cùng rõ ràng, cũng đem tinh thần lực tán phát, biểu đạt thiện ý của bản thân.

Đám dã nhân thấp giọng nghị luận, chỉ trong chốc lát, nữ tử tóc dài lúc trước Niệm Băng chú ý đã từ trong đám người đi ra, các dã nhân tách ra một thông lộ để nàng bước tới trước mặt Niệm Băng và U U.

Nữ tử đi tới trước mặt U U cúi người bái lỵ, U U vội vã đỡ nàng dậy, nói: “Đừng như vậy.”

“Nữ thần đại nhân, người rốt cuộc cũng đã tới, thỉnh người cứu vớt những đồng bọn cuối cùng của chúng ta.” Thanh âm của nàng khiến người khác có cảm giác ôn nhu, mặc dù ngữ điệu vẫn như trước có chút khó phân biệt nhưng chỉ cần cẩn thận nghe là có thể hiểu được ý tứ của nàng.

U U cười khổ nói: “Ta thật sự không phải nữ thần. Không thể nói là cứu vớt nhưng chúng ta nguyện ý trợ giúp các ngươi. Di Thất đại lục thật sự chỉ còn lại các ngươi thôi hay sao? Các ngươi có gì ghi lại những chuyện trước kia hay không? Ví dụ như tổ tiên của các ngươi có lưu lại di ngôn gì không?”

Nữ tử tóc xanh mờ mịt lắc đầu nói: “Ngài nói Di Thất đại lục chính là vùng đất tội ác này sao? Chúng ta chỉ có một truyền thuyết, tại vô số năm trước kia, bởi vì khinh nhờn thần linh cho nên đã bị trừng phạt, thần linh khiến cho chúng ta mất đi đại bộ phận nước uống cùng thực vận, khiến số lượng tổ tiên chúng ta không ngừng giảm bớt, nếu như không phải nơi này còn có nguồn nước cuối cùng, sợ rằng chúng ta đã chết từ lâu rồi. Mà trong truyền thuyết, có một vị nữ thần sẽ tới cứu vớt chúng tam chúng ta vẫn luôn chờ đợi, hình dáng của người và vị nữ thần đó giống hệt nhau a? Mấy ngày trước, thiên địa nơi đây đột nhiên rung chuyển, từng trận động đất liên hồi, chúng ta đều rất sợ hãi, tưởng rằng thần lại muốn trừng phạt chúng ta. Nhưng ngay lúc đó chúng ta thấy được thần tích của người, nữ thần đại nhân, người rốt cuộc dã tới, van xin ngài,cứu lấy chúng ta.” Nói tới đây, nước mắt không ngừng chảy xuống trên gương mặt nàng, toàn thân run rẩy, quần áo trên người không cách nào che phủ toàn bộ thân thể trắng trẻo. Niệm Băng đứng bên cạnh chỉ sợ thấy được thứ mình không nên xem, vội quay đầu sang chỗ khác.

Lúc này, bất luận là Niệm Băng hay U U trong lòng đều tràn ngập cảm giác quái dị, theo như lời nữ tử tóc xanh, truyền thuyết của Di Thất đại lục lưu lại hoàn toàn bất đồng, xem ra lúc đầu Di Thất đại lục không chỉ rời khỏi thế giới này còn mất đi nền văn minh của mình. Bi thương của nữ tử tóc xanh hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, từ đó có thể nhận ra những dã nhan này tâm địa có phần ngây ngốc, Niệm Băng hiểu bọn họ quả thật cái gì cũng không biết.

Niệm Băng trong lòng tràn ngập cảm giác mất mát. Không phải vì những người trên Di Thất đại lục không thể trợ giúp bản thân mà bởi Di Thất đại lục đã mất đi văn minh của mình. Một đại lục văn minh cứ như vậy mà hoàn toàn tiêu thất, ngoại trừ tiếc nuối ra, hắn lúc này không có cảm giác gì, đồng thời hắn đối với những dã nhân trước mắt cũng thêm vài phần đồng tình, âm thầm quyết định, nhất định phải trợ giúp bọn họ thoát ly biển khổ, ít nhất cũng không để cho họ tiếp tục bị thần nhân làm thương tổn.

U U nhìn nữ tử tóc xanh, tâm tình của nàng không khác mấy với Niệm Băng, ôn nhu nói: “Được rồi, ta hiểu rồi, các ngươi sao lại xung đột với mấy tên gia hỏa này?”

Nữ tử tóc xanh trong mắt toát lên vẻ bi phẫn. “Bọn chúng không lâu trước đến đây, thấy đồng bào của chúng ta, vốn chúng ta đều vô cùng hưng phấn, nhưng những người đó vừa nói mấy câu với chúng ta, lại đột nhiên cười lên ha hả. Sau đó hai người bỏ đi, còn lại lập tức giết đồng bọn của chúng ta. Nếu như không phải nữ thần đại nhân và vị anh hung này tới kịp, không biết bao nhiêu đồng bọn của chúng ta sẽ phải chết.”

U U sắc mặt đại biến nói: “Ngươi nói, trong số họ có người đi khỏi?” Vừa nói, ánh mắt nàng chuyển hướng về Niệm Băng.

Niệm Băng cũng đang nhìn nàng, lắc đầu nói: “Không cần đuổi theo. U U, đây chưa chắc đã là chuyện xấu, so với không biết lũ thần nhân từ đâu tới không bằng trước tiên quyết tử ở chỗ này, ít nhất cũng có thể bố trí một chút.”

U U cúi đầu nói: “Cám ơn ngươi nhưng chúng ta có thể ..”

Niệm Băng ngắt lời U U nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta nhất định phải làm như vậy. Không nghĩ tới thần nhân khiến cho Di Thất đại lục thương tổn nghiêm trọng như vậy, ta tuyệt đối không muốn Ngưỡng Quang đại lục trở thành Di Thất đại lục thứ hai.”

Lúc này đám người thất long vương cũng đã tới nơi, khi những người trên Di Thất đại lục đột nhiên chứng kiến cự long từ trên trời hạ xuống, còn muốn bọn họ tin tưởng U U không phải nữ thần đã là chuyện không có khả năng.

Ngay lúc U U đang đem mọi chuyện phát sinh nói cho các Long Vương và Phượng Nữ, Miêu Miêu, nữ tử vừa nói chuyện với U U đã đi tới trước người Niệm Băng tò mò nhìn hắn, đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh hùng, chúng ta giao phối đi.”

Yên lặng, toàn bộ mọi người lâm vào trong yên tĩnh, Niệm Băng cảm giác rõ ràng ánh mắt bất thiện của Phượng Nữ, có phần cà lăm nói: “Cô nương, ngươi sao lại nói chuyện này với ta?”

Nữ tử tóc xanh một điểm ngượng ngùng cũng không có, thanh âm vẫn rất lớn nói: “Đương nhiên a! Anh hung, người lợi hại như vậy, ta nghĩ con của chúng nhất định phi thường khỏe mạnh. Mặc dù ta là tinh linh tộc, bất quá ta nghĩ chúng ta hẳn không có ngăn cách.” Vừa nói vừa mở to đôi mắt khao khát nhìn Niệm Băng.

Không lâu sau, Niệm Băng mới biết nguyên lai những người trên Di Thất đại lục bởi vì sinh tồn, chỉ cần thấy hợp mắt, nữ nhân đều tìm nam nhân cường tráng nhất giao phối, trong đó, bởi vì Tinh Linh tộc thể chất yếu nhất cho nên sinh sản tới giờ số lượng cũng trở nên ít nhất. Niệm băng với tướng mạo anh tuấn và thực lực cường hãn, lập tức lọt vào mắt xanh của tinh linh nữ tử này. Bất quá, hiện tại Niệm Băng không biết điều này, cảm thụ ánh mắt như mũi tên của Phượng Nữ ở sau lưng, trái tim co rút một trận, cười khổ nói: “Cô nương, ngươi đừng nói giỡn, ta tựa hồ không nhận ra ngươi.”

Linh tinh nữ tử tóc xanh cười sang sảng nói: “Ta là Trí Nữ của linh tinh tộc, hiện tại chúng ta đã tính là nhận thức chưa?”

“Cái này …., chúng ta có thể không nói tới chuyện này không?” Niệm Băng xấu hổ nói/

“Tại sao?” Trí Nữ nhấp nháy đôi mắt to nhìn Niệm Băng, trong mắt toát lên vẻ khó hiểu.

Niệm Băng không biết nói gì nữa, quay đầu nhìn về phía Phượng Nữ, ánh mắt cầu khẩn nàng trợ giúp, Phượng Nữ hừ một tiếng nói: “Chuyện của chàng tự chàng giải quyết đi. À, xem ra kỳ hạn trừng phạt chàng phải kéo dài nữa mới được, lại đi quyến rũ cô nương khác.”

“Ta, ta oan uổng a!” Nếu như nơi này có sông, Niệm Băng thật sự muốn nhảy sông chết đuối.

Miêu Miêu cười hi hi đi tới bên cạnh Niệm Băng nói: “Niệm Băng ca ca, giao phối là gì vậy? Chơi vui không?”

Niệm Băng nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư đang hả hê đứng bên cạnh nói: “Đại ca, có đậu hũ không? Cho ta một khối.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư sửng sốt nói: “Cái gì?”

Niệm Băng vẻ mặt đau buồn nói: “Đùng đậu hũ đập chêt ta đi.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư trợn tròn hai mắt nhìn Niệm Băng nói: “Cơ hội tốt a! Cô nương xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi không động lòng sao?”

“Ta …. Được, Gia Lạp Mạn Địch Tư, ta mặc dù không phải người thù dai, bất quá thù này ta sẽ nhớ kỹ, không biết Tuyết Tĩnh nếu biết ngươi ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sẽ có cảm giác gì. Trí Nữ tiểu thư, vị này chính là đại ca của ta, bản lãnh của hắn so với ta còn lớn hơn, thích hợp giao phối nhất. Ngươi xem, hắn còn là một vị long vương, ngươi nghĩ lại, nếu tinh linh tộc các ngươi giao phối với long tộc, hài tử sinh ra nhất định sẽ càng khỏe mạnh.”

Đôi mắt xinh đẹp của Trí Nữ mở to. “Đúng vậy! Nếu có thể giao phối với long tộc cũng không tồi. Chào ngươi, chúng ta giao phối đi. Ngươi là phụ tử của hài tử thứ mười một của ta.” Vừa nói nàng vừa đi về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư.

Niệm Băng nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư biến sắc nói: “Đại ca! Ngươi xem, ta có tốt không, mỹ nữ cũng tặng cho ngươi. Ngươi không phải nói ngươi cũng động tâm sao? Mau nắm lấy cơ hội đi.”

“Ngươi......”

“Được rồi, đừng náo loạn nữa. Cô nương này, có lẽ tập tục của chúng ta bất đồng, bất quá bọn họ sẽ không giao phối với ngươi đâu.” Tạp Tiệp Áo Tây Tư rốt cuộc không nhịn được, kết thúc trò khôi hài này.

Sau khi mọi người thương lượng, bảy long vương, Miêu Miêu, U U và Bình Triều ở lại còn Niệm Băng và Phượng Nữ quay về Băng Nguyệt hồ. Đã có thần nhân trốn thoát, như vậy đại quân của Thần Chi đại lục rất có thể sẽ nhanh chóng tới nơi này, phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.

Vừa phi hành, Niệm Băng vừa hỏi dò: “Phượng Nữ, ngươi sẽ không giận ta chứ?”

Phượng Nữ lườm hắn một cái nói: “Ngươi coi ta là dạng người hay tức giận hay sao?”

“Cũng ….À, không, không phải, đương nhiên không phải.” Niệm Băng tiềm thức vừa nói xong chữ thứ nhất, lập tức nhận ra mình lỡ lời, nhìn Phượng Nữ sắc mặt bất thiện vội vã đổi giọng.

Phượng Nữ hừ một tiếng nói: “Ngươi không phải muốn thành phụ thân hài tử thứ mười một của cô nương tinh linh tộc sao! Ta thấy ngươi rất muốn đấy.”

Niệm Băng cười xòa nói: “Đâu có! Có các nàng rồi, ta sao lại nghĩ tới nữ nhân khác chứ.”

Phượng Nữ hừ một tiếng nói: “Được rồi, ngươi giải thích chi tiết quan hệ của ngươiv ới Mộc Tinh, Lạc Nhu đi. À, đúng rồi, còn có Miêu Miêu nữa.”

Niệm Băng ngẩn người nói: “Ta với bọn họ không có quan hệ gì cả! Có gì phải giải thích.”

“Không quan hệ? Không đúng. Mấy ngày nay chàng tưởng bọn thiếp không thấy sao? Ánh mắt Mộc Tinh và Lạc Nhu nhìn chàng đều không bình thường, nhất là Mộc Tinh khi lén nhìn chàng, bộ dáng như muốn đem chàng ăn vào. Còn về Miêu Miêu, chàng ngoài miệng nói coi nàng như muội muội nhưng xem bộ dáng của nàng, sợ rằng vĩnh viễn cũng không rời khỏi chàng. Chàng đã đáp ứng sau khi chúng ta ẩn cư sẽ đem theo cả Lạc Nhu và Mộc Tinh, chẳng lẽ không định giải thích một chút sao?”

Niệm Băng chẳng thể nói gì, mặc dù bản thân hắn không hề có ý này nhưng không thể không thừa nhận, Phượng Nữ nói đều là sự thật. Bi phẫn nghĩ lại, xem ra thời gian trừng phạt của mình thật sự phải kéo dài vô hạn. Đúng lúc này, môi chợt cảm thấy ôn nhuyễn, khiến hắn giật mình, vô thức ôm lấy Phượng Nữ, kinh ngạc nhìn nàng.

“Chàng ngốc, nói giỡn với chàng thôi.” Phượng Nữ trong mắt lộ ra ý cười. “Chàng thế nào thiếp còn không hiểu sao? Mấy ngày nay chàng đã trải qua nhiều việc, kỳ thật đã vô cùng mệt mỏi đúng không? Bất luận các nàng có ý gì với chàng hay không, chàng tự giữ mình là được, bọn thiếp tin chàng mà. Cho dù chàng thật sự thu nạp các nàng, chỉ cần chàng còn yêu thiếp, thiếp cũng không có ý kiến gì.”

Niệm Băng tronglòng mừng rỡ, hôn lên môi Phượng Nữ một cái. “Nàng nói thật sao? Thật tốt quá.”

Phượng Nữ lườm hắn một cái, nói: “Vừa mới nói xong hai câu, lập tức hiện nguyên hình. Quả nhiên trong lòng có tà tâm.”

“A! Oan uổng quá! Không phải, ý của ta là nàng nói giỡn là thật! Không phải có ý với các nàng.”

Phượng Nữ ôm Niệm Băng đong đưa người nói: “Được rồi, không cần giải thích. Niệm Băng, thiếp hiện giờ thật sự rất muốn cùng chàng tìm một nơi ẩn cư, không cần tiếp tục vất vả nữa. Kết cục của Di Thất đại lục chúng ta đều không nghĩ tới. Chàng nói thử xem, chúng ta thật sự có thể đối kháng với thần nhân sao?”

Niệm Băng trở tay ôm lấy thân thể mềm mại của Phượng Nữ, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết. Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Xem xét lại, mặc dù chúng ta cường giả không nhiều, nhưng lúc này chúng đã có sáu trăm ma pháp sư từ Băng Nguyệt đế quốc, trong đó có một trăm ma pháp sư tinh nhuệ của Băng Thần tháp, mà Hoa Dung đế quốc mang tới một ngàn hỏa hệ ma pháp sư chúng ta cũng có thể sử dụng. Bọn họ là người của Dung gia bồi dưỡng ra, phối hợp với nhau đã lâu, một khi phát động quần thể ma pháp vô cùng đáng sợ. Rất nhiều người cho rằng Hỏa Diễm Ma Long kỵ sĩ đoàn của Dung gia là đáng sợ nhất, thực ra bọn họ đều sai lầm, đáng sợ nhất Dung gia là một ngàn hỏa hệ ma pháp sư. Mặc dù trong đó đạt tới cảnh giới ma đạo sư chỉ có vài người, thần hàng sư lại chỉ có gia gia của ta, nhưng dưới sự chỉ huy của gia gia, ma pháp sư có thể phát ra lực công kích không cách nào tưởng tượng. Áo Lan đế quốc và Lãng Mộc đế quốc cũng có một bộ phận ma pháp sư, ta và Lạc Nhu, Mộc Tinh đã thương lượng đem bọn họ chia ra phối hợp với ma pháp hệ thích hợp. Chúng ta tổng cộng có hai ngàn năm trăm ma pháp sư, có thể nói tập trung ma pháp sư ưu tú nhất Ngưỡng Quang đại lục. Có bọn họ phối hợp với hai ngàn quân tinh nhuệ của Huyết Sư giáo, ta dám nói có thể cùng thần nhân bình thường chống lại. Cho dù là bán thần hay thần cấp cao thủ có lẽ cũng không chống được. Có một việc nàng nên biết, thần nhân chỉ có khoảng một vạn, bọn họ chết đi một người, lực lượng lại giảm bớt một phần. Chính thức kinh khủng của Thần Chi đại lục là mấy tên chủ thần kia. Nếu như trước kia tại Băng Cốc, ta có thể nói một điểm nắm chắc cũng không có, nhưng hiện tại tinh thần lực của ta đã được giải phóng, nếu cho ta cơ hội, ta có thể nắm chắc chống lại hai cao thủ cấp bậc chủ thần liên thủ, thậm chí có thể nhiều hơn. Ưu thế của ta là tinh thần lực, đó là lĩnh vực họ không thể bòng bị, ta có dự cảm trận chiến lần này không phải một lần là có thể giải quyết được, sợ rằng sẽ phải tranh đấu một thời gian dài. Hoa Dung đế quốc lần này ngoại trừ hai kỵ sĩ đoàn còn đem tới năm vạn đại quân tinh nhuệ theo đường biển, hơn nữa ba nước chúng ta liên thủ hẳn là có thể có hai mươi vạn quân đội. Quân đội này mặc dù không thể làm khó lũ thần nhân nhưng ít nhất cũng có thể trì hoãn, ma pháp sư của chúng ta nhiều, liên hợp lại phụ trợ quân đội hẳn là có thể khiến lũ thần nhân không cách nào phát huy công kích hủy diệt phạm vi lớn. Chỉ cần có đủ thời gian để tinh thần lực của ta phóng ra chúng ta có thể cùng đối phương chậm rãi tiêu hao.”

Phượng Nữ biến sắc. “Hèn chi, hèn chi chàng mời tứ quốc tới khai khẩn lục địa này, nguyên lai là chàng đã có chuẩn bị, vậy hai mươi vạn quân đội, chẳng phải là thành vật hi sinh?” Ánh mắt của nàng dần trở nên phẫn nộ, nàng không nghĩ tới Niệm Băng lại lợi dụng như vậy.

Niệm Băng trong mắt lóe lên ý lạnh. “Ta cũng không muốn như vậy, nhưng đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Chẳng lẽ nàng muốn nhìn ngàn vạn sinh linh trền Ngưỡng Quang đại lục của chúng ta phải chịu đau khổ sao? Chẳng lẽ nàng muốn thấy Ngưỡng Quang đại lục trở thành một Di Thất đại lục thứ hai? Vì tương lai của Ngưỡng Quang đại lục, hy sinh là không thể tránh khỏi, thời khắc mấu chốt, ta nguyện ý hy sinh chính bản thân mình. Bát đại chủ thần vừa chết một, trọng thương một, Long Thần sẽ không đứng về phía bọn chúng, nhưng bọn chúng vẫn còn năm chủ thần, tùy tiện một người tới cũng đã mang tới phiền toái rất lớn cho chúng ta. Bọn chúng thậm chí có thể dễ dàng hủy diệt một thành thị. Trên Ngưỡng Quang đại lục có bao nhiêu thành thị? Nàng nói thử cho ta xem?”

Phượng Nữ nhìn ánh mắt kiên định của Niệm Băng, phẫn nộ trong lòng dần dần tiêu thất. Niệm Băng nói không sai, mặc dù cách làm của hắn rất tàn khốc, nhưng đây là biện pháp duy nhất. Hiện tại khuyết điểm lớn nhất của thần nhân là không thay đổi số lượng. Chỉ có đối mặt quyết chiến đối với Ngưỡng Quang đại lục mới có lợi, nếu không nhiều thần nhân như vậy, nếu phân tán tới trên Ngưỡng Quang đại lục, như vậy khắp đại lục đều là tai nạn, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.

Niệm Băng thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Ta đã tính toán cẩn thận, có thể tính là cường giả chỉ có nàng, ta , Thần Thần, Linh nhi miễn cưỡng có thể tính là một người, nhạc nhụ của ta Long Trí, mẫu thân, phụ thân, bảy vị long vương đại ca, Tích Lỗ đại ca, thực lực của U U ta không rõ lắm, nhưng hẳn cũng có thể tính là một người. Các sủng vật của Miêu Miêu cũng không tệ lắm, thêm vào gia gia của ta. Tổng cộng cũng chỉ có từng đó mà thôi. Trước mắt quyết đấu, chúng ta và những người này hợp lực cũng không nhất định có thể đối phó năm tên chủ thần. Không dùng chút phương pháp đặc thù thì ngay cả một điểm cơ hội cũng không có. Có lẽ nàng sẽ cho rằng phương pháp của ta có phàn không ổn, nhưng đây là biện pháp tốt nhất ta có thể nghĩ ra. Có lẽ, biện pháp của ta còn có phần không ổn, nhưng đây là biện pháp tốt nhất ta có thể nghĩ ta. Có lẽ còn phải dùng một chút thủ đoạn không chính quy nữa.”

Phượng Nữ cắn môi dưới nói: “Mấy vị long vương biết suy nghĩ của ngươi không?”

Niệm Băng ngưng trọng gật đầu nói: “Mấy tháng này ta đã thương lượng với bọn họ, ta cũng đã tính toán các khả năng. Tạp Tiệp Áo Tây Tư thậm chí thỉnh cả Long Thần đại nhân, cuối cùng chúng ta đều hiểu được chỉ có biện pháp này mới có thể thành công. Chúng ta phải làm chính là tận lực tránh tổn thất, vì cuộc sống của mọi người, chúng ta phải nỗ lực thôi.”

Phượng Nữ nói: “Vậy ba vị chân thần theo lời chàng thì sao? Nếu bọn họ thám chiến thì phải làm sao?”

Niệm Băng không chút do dự nói: “Nếu bon họ cũng tham chiến, ta sẽ để mọi người lập tức lui về Ngưỡng Quang đại lục. Bất quá ta nghĩ tình huống này hẳn là sẽ không xuất hiện. Tới cấp độ của bọn họ sớm đã vô cầu, hơn nữa cho dù bọn họ xuất hiện cũng có người đối phó lại với họ. Nói tới đây, hắn không khỏi nhớ tới hai tỷ muội tướng mạo hoàn toàn giống nhau mà khí tức lại trái ngược. Không biết Tạp Áo và Thiên hương có thể tìm được cách dung hợp hai loại khí tức bất đồng sinh mệnh và tử vong không. Cũng chỉ các nàng mới có thể chống lại ba vị chân thần kia.

Phượng Nữ nhìn Niệm Băng một lúc lâu. “Bất luận chàng quyết định thế nào đều phải mang theo thiếp. Đừng bỏ thiếp lại, được không?”

Niệm Băng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Phượng Nữ nói: “Tới giờ ta cũng chưa từng nói sẽ bỏ rơi nàng. Ta đã nói rồi, trong lòng ta không ai có thể thay thế vị trí của nàng. Lúc này bất đồng, vì Ngưỡng Quang đại lục chúng ta phải tập trung toàn bộ lực lượng. Phượng Nữ, nếu thật sự phải chết vậy chúng ta chết chung một chỗ đi. Ta vẫn cho rằng, như vậy cũng cọi như một loại hạnh phúc. Hiện tại tính mạng của chúng ta và hơn hai mươi vạn người đều do trời an bài, vậy chúng ta cứ đánh cuộc một lần đi, xem xem vận mệnh chúng ta sẽ ra sao.”

Phượng Nữ nhìn Niệm Băng nói: “Đánh cuộc cũng được, chỉ cần cùng chàng ở một chỗ, dù thế nào thiếp cũng vui lòng.”

Một phiến mây đen từ phương xa kéo tới, khiến cho mặt đất ấm áp thêm vài phàn hàn ý. Khi mây đen che phủ mặt trời, hàn ý càng thêm mãnh liệt. Ngưỡng Quang đại lục lúc này đã sắp sang xuân, Di Thất đại lcuj cơ hồ là song song với Ngưỡng Quang đại lục, nhìn mây đen cuồn cuộn trên không trung, Niệm Băng mỉm cười nói: “Mưa xuân đã tới, khiến cho đạilucj này thêm dễ chịu a. Có lẽ chỉ mấy năm nữa thôi Di Thất đại lục sẽ từ từ phát triển. Mặc dù chủng tộc nguyên bản ở nơi đây đã suy sụp nhưng nó dù sao cũng đã trở về. Đáng tiếc ta quên kiến thiết một không gian truyền tống, nếu không chúng ta cũng không cần phi hành khoảng cách xa như vậy. Vị trí của những người còn sống trên Di Thất đại lục ta đã bố trí truyền tống trận, sau này chúng ta trở lại đó cũng dễ dàng hơn nhiều.”

Phượng Nữ không cách nào giấu vẻ lo âu trên trán, thở nhẹ một tiếng nói: “Niệm Băng, chúng ta đã lâu rồi không ở một mình. Chàng còn nhớ lúc đầu chúng ta gặp nhau không?”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Đương nhiên nhớ kỹ, khi đó sức ăn của nàng làm ta giật cả mình. Ta nhớ không sai lúc đó ta làm cho nàng ăn là cơm thịt đúng không.”

Phượng Nữ gật đầu nói: “Đúng vậy! Ăn ngon lắm, thức ăn chàng làm luôn là thứ ngon nhất thiếp từng ăn. Sau này chúng ta quy ẩn, chàng nhất định mỗi ngày đều phải làm cho thiếp ăn đấy.”

Một tia sáng cắt ngang chân trời, tia chớp khiến không gian xung quanh trong nháy mắt sáng lên một chút, sau đó tiếng sét đánh ngang tai vang lên, từng hạt mưa rơi xuống được gió nhẹ dẫn dường rải khắp phiến thiên địa này.

Quang mang bảy màu lé lên quanh người Niệm Băng, đem nước mưa hoàn toàn ngăn cách ngoài thân thể một trượng, nhìn từng giọt nước mưa trong suốt rơi xuống, hăn ôm Phượng Nư nói: “Ta rất hy vọng có thể nhanh chóng cùng các nàng ẩn cư, có các nàng làm bạn là hạnh phúc lớn nhất của ta. Ba ba, mụ mụ đều đã trở về bình an. Chờ lúc chúng ta ẩn cư, tới Đào Hoa Lâm thôi.”

“Đào Hoa Lâm? Đó là nơi nào?” Phượng Nữ hỏi.

Niệm Băng trong mắt lộ ra tình cảm thắm thiết. Là nơi ta ở tám năm trước, khi đó cha mẹ ta bị Băng Tuyết Nữ Thần tế tự phong ấn, ta nhảy xuống sông để trốn, là sư phụ đã cứu ta. Sư phụ ở trong Đào Hoa Lâm, ở nơi đó ta theo sư phụ học tám nă trù nghệ. Sư phụ là quý nhân của ta, nếu không có người chỉ sợ ta sớm đã chết. Lá rụng về cội, Dung gia không phải nhà của ta, Đào Hoa Lâm mới là. Lúc đầu ta rời đi đã đem nơi đó đốt thành một nắm đất, chờ khi chúng ta lại trở về, ta sẽ dựng lại nơi đó, ta nghĩ sư phụ nếu có linh hồn, chúng kiến chúng ta sinh hoạt vui vẻ, người nhất định sẽ cao hứng.” Trong lòng Niệm Băng, người hắn cảm kích nhất trong cuộc đời chính là Tra Cực. Tra Cực đưa hắn vào lĩnh vực cao nhất của trù nghệ, đồng thời cũng cho hắn một sinh mệnh mới.

Phượng Nữ giơ tay chỉ về phía trước nói: “Nhìn kìa, chúng ta lại chỗ phế tích kia đi.” Niệm Băng nhìn theo hướng Phượng Nữ chỉ. Một phiến đá lớn trải dài mấy trăm dặm vông, chung quanh rải rác những hòn đá, mơ hồ có thể nhìn ra nơi này từng là một tòa thànht hị, từ thạch bích chưa hoàn toàn tổn hại có thể thấy tườngt hành cao ít nhất hai ba mươi trượng, hiển nhiên là một tòa thành lớn. Đáng tiếc trong tòa thành này đã không có bất cứ sinh mệnh khí tức nào còn tồn tại. Khi đi tìm người của Di Thất đại lục bọn họ từng đi qua nơi này. Khi đó đã cố ý tìm kiếm qua xem có chút gì của Di Thất đại lục lưu lại không, nhưng ngoại trừ đá, bọn họ cơ hồ không thể kiếm thêm được bất cứ thứ gì, kể cả điêu khắc đơn giản cũng không tồn tại.

“Đáng tiếc nơi này chỉ là một đống phế tích, đúng là buồn cười, lúc đầu tới Di Thất đại lục xong ta vẫn còn lo lắng phiến đại lục này thực lực quá cường đại, nhưng hiện giờ cảm giác đúng là trái ngược.”

Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, đột nhiên nói: “Chúng ta đi vào đó tránh mưa?”

Niệm Băng ngẩn người, với thực lực của bọn họ, đâu cần phải tránh mưa chứ, nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập mong muốn của Phượng Nữ, hắn thật sự không nỡ cự tuyệt. Sau khi tới Thần Chi đại lục, hắn chưa từng có thời gian ở một mình với Phượng Nữ, không nói gì thêm, gật đầu, người nhẹ nhàng bay về phía hướng đống phế tích.

Trong khu phế tích đầy đá vụn vô cùng yên tĩnh, hai người nhanh chóng tìm được một chỗ trước kia là một tòa thạch ốc, mặc dù chỉ còn một nửa, nhưng muốn tránh mưa vậy là đủ rồi.

Từng hạt mưa rơi xuống, mang đến một trận âm thanh rả rít, Phượng Nữ ỷ ôi nằm trong lòng ngực Niệm Băng, ngắm nhìn những giọt mưa không ngừng rơi lộp độp bên ngoài, trong ánh mắt toát lên một vẻ ôn nhu:

" Nếu mỗi lần trời mưa đều có thể cùng chàng nhìn ngắm thế này thì quả thật là một điều vô cùng tuyệt diệu đó! Niệm Băng à, hãy ôm chặt lấy thiếp đi, thiếp có chút lạnh lạnh rồi."

Niệm Băng gắt gao ôm chặt Phượng Nữ vào lòng, sau đó hắn tự nhiên cũng không muốn nói bất kì lời nào để phá hư cái không khí kì diệu này, thân thể Phượng Nữ dị thường mềm mại ấm áp, mùi thơm xử nữ dìu dịu lan toả, không ngừng kích thích đánh động khứu giác của bản thân hắn. Nhưng tại thời điểm này, trong lòng hắn chỉ có cảm giác thương yêu vô hạn, không hề có chút dục vọng nào, hắn cũng chỉ muốn được như vậy cùng Phượng Nữ một mực tĩnh lặng đợi chờ từng khoảnh khắc trôi qua, như cùng hoà vào trời đất

Gió không ngừng quật xuống, mưa xuân vẫn một mực miên miên bất tuyệt gào thét không thôi. Gió cũng không phải quá lớn, mưa từng đợt từng đợt không ngừng tẩy rửa cho cả phiến đại lục hoang tàn này, Niệm Băng nhớ tới bản thân mình đang gieo rắc mầm mống của sự sống, dưới tác dụng điều hoà của những cơn mưa, bọn chúng sẽ sinh trưởng mạnh mẽ hơn, cơ hội để phiến đại lục này hồi sinh càng ngày càng trở nên sáng sủa, đó chính là điều mà bản thân hắn mong muốn được nhìn thấy nhất

Hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau mà nhìn ngắm mưa rơi, bọn họ dường như đã quên mất cả thời gian, phảng phất chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi chưa tới nửa canh giờ tại nơi đây tựa hồ tất cả chỉ như thể vừa mới trôi qua trong nháy mắt, mà cũng dài như thể đã một thế kỷ vừa mới trôi qua vậy

“ Niệm Băng, chàng có biết thiếp vì cái gì mà đồng ý theo chàng đáp xuống nơi đây hay không?”

Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn phía về người yêu của mình.

Niệm Băng vuốt ve mái tóc dài của nàng, mỉm cười nói:

"Đương nhiên là biết chứ. Có lẽ, đây là khoảng khắc duy nhất trước khi cuộc đại chiến nổ ra, để chúng ta có cơ hội được một mình ở chung với nhau đó. Chúng ta hãy lưu lại ở nơi này cho đến khi tạnh mưa đi."

Phượng Nữ khẽ thở dài:

" Chàng chẳng lẽ không sợ sẽ lãng phí thời gian ư"

Niệm Băng lắc lắc đầu đáp:

“ Ở trong lòng ta, dù có việc gì quan trọng hơn đi nữa cũng không thể so sánh được với tình yêu của nàng đối với ta. Huống chi, khoảng thời gian chỉ là một trận mưa, cũng không có gì đáng kể, cho dù thần nhân có nhanh đến cỡ nào thì không có khoảng thời gian mười ngày, bọn họ cũng không thể tìm ra địa phương để tiêu diệt Di dân.

Ta đã cẩn thận tính toán qua rồi, khoảng cách từ cái địa phương kia đến Băng Nguyệt Hồ của chúng ta phải mất một quãng đường ba ngày phi hành. Với khoảng cách từ Thần Đại Lục bên kia mà nói ít nhất cũng phải mất tầm năm ngày phi hành, cái này là dựa theo tốc độ bay của ta mà suy đoán, Trong đám thần nhân kia, tất nhiên là có người còn cường đại hơn so với ta, nhưng tuyệt đại đa số thì tốc độ lại chẵng thể bằng ta được. Cứ cho là một mạch thẳng tiến, thì dù có nhanh hơn đi chăng nữa, cũng phải mất tầm mười ngày. Với khoảng thời gian mười ngày cũng đã đủ để chúng ta bố trí sắp đặt rồi.

Mà thôi đừng nói chuyện này nữa, chúng ta hãy tiếp tục ngắm nhìn trận mưa này đi, ta thực sự rất thích cái cảm giác được như bây giờ.”

Phượng Nữ nằm chặt trong lồng ngực Niệm Băng, đột nhiên cười khúc khích, nói:

"Anh hùng, chúng ta giao phối đi."

Niệm Băng ngẩn người, cười khổ đáp:

“ Nàng còn chưa quên được hả! Ta thật sự không thể ngờ rằng cô gái Tinh Linh tộc kia lại cuống nhiệt đến như thế, nàng đừng có châm chọc ta nữa .”

Phượng nữ mặt cười đỏ ửng:

“Tên ngốc. Đây là thiếp thật lòng mà"

Thân thể Niệm Băng chấn động kịch liệt:

“ Phượng Nữ, nàng…..”

Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập thâm tình sâu đậm, hắn đương nhiên hiểu được Phượng Nữ tại sao lại phải nói như vậy. Nàng quả thật không muốn lưu lại một chút nuối tiếc nào trước khi cuộc đại chiến nổ ra

Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sóng mắt lưu chuyển, khẽ cười nói:

“ Anh hùng, chúng ta giao phối đi.”

Nhìn thấy Niệm Băng, nàng mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng thanh âm của nàng lại rất kiên định. Ở trong lòng Phượng Nữ, cũng không xem trọng lắm việc phải gian khổ đối đầu với đám Thần nhân, nhưng trong lúc chiến tranh thì không thể nói trước được điều gì.

Ở thời điểm trước khi cuộc chiến nổ ra này, nàng muốn trao tấm thân trinh bạch của mình cho người mà mình yêu thương nhất. Sự tình của Phượng tộc đã được giải quyết xong, nàng nguyện ý đem bản thân mình hoàn toàn dâng hiến cho Niệm Băng. Cho dù cuối cùng phải chết trong cuộc chiến, nàng cũng sẽ không còn điều gì phải nuối tiếc nữa. Tình yêu cần phải có sự thăng hoa, khi mà linh hồn cùng dục vọng hoàn toàn dung hợp thì mới có thể hoàn toàn đem đến cho nhau tấm chân tình luyến ái.

Niệm Băng có chút ngây dại ngắm nhìn Phượng Nữ, Phượng Nữ vẫn đang nhìn vào hắn. Từ từ, Phượng Nữ khép đôi mắt mình lại, kéo hai bàn tay to của Niệm Băng đặt lên làn da nõn nà trên khuôn mặt mình

Quá đẹp! Nàng thật sự là quá đẹp, cúi đầu, khi hắn nhẹ nhàng hôn lên làn môi ấm mềm ướt áp như cánh hoa kia. Ầm một tiếng, một ngọn lửa nóng rực bùng phát chỉ trong nháy mắt đã hừng hực, nụ hôn nhẹ nhàng biến thành một nụ hôn cháy bỏng sâu đậm, cánh tay Niệm Băng ôm chặt Phượng Nữ càng trở nên mạnh mẽ hơn, Phượng Nữ vứt bỏ hết mọi sự rụt rè của bản thân, nhiệt tình đáp trả lại, nàng biết rằng tại giờ khắc này, Niệm Băng đã hoàn toàn chỉ thuộc về riêng bản thân nàng mà thôi.

Cùng chung một thân thể với Niệm Băng, Áo Tư Tạp đang chuẩn bị tinh thần được xem một màn du hí hấp dẫn, hắn đột nhiên phát hiện, bản thân mình đối với ngoại cảnh đã mất đi cảm giác, không khỏi thầm mắng:

“ Giỏi cho một tên Niệm Băng, ở thời điểm này cũng không quên phong ấn ta, Ta ngất.”

Xuân ý nồng đậm quanh quẩn ở bên trong thạch ốc không ngừng dâng cao, ngưng mà không tan, trường bào của Niệm Băng đã được trải ngang trên mặt đất, bảy đạo vầng quang, giống như một cái lồng tròn lớn bao lấy thân thể bọn họ, toàn thân Phượng Nữ không có chỗ nào là không tuyệt mỹ, làn da trắng nõn hồng nhuận, cặp đùi thon dài bóng mượt, bộ ngực sữa đầy đặn phong mãn, còn có chốn thâm cung thần bí kia của xử nữ nữa. Phượng Nữ cùng Lam Thần mặc dù là chị em tỷ muội ruột thịt, nhưng các nàng lại tạo cho Niệm Băng hai loại cảm giác hoàn toàn không giống nhau, ở thời điểm cùng với Lam Thần một chỗ, Niệm Băng có cảm giác như làm tan chảy một toà sơn băng, còn với Phượng Nữ cùng một chỗ lại khiến cho Niệm Băng phát giác được rằng bản thân hắn như đang bị hoà tan ra.

Tình cảm lưu giữ trong nhiều năm tại giờ khắc này đã bộc phát, hai người hoàn toàn mở rộng tấm lòng của mình, đem bản thân mình hoàn toàn mở ra dâng tặng cho đối phương, tình yêu cùng dục vọng sâu đậm. Linh hồn ở nơi sâu kín bên trong ngưng kết lại, khi bọn họ tại bên trong chốn thâm xử của Phượng Nữ hợp nhất thành một thể cũng là lúc cảm giác thoả mãn tràn ngập khắp nơi kể cả tinh thần lẫn thể xác của hai người, đau đớn tựa hồ cũng đã trở nên không còn quan trọng nữa, gắt gao ôm chặt lấy đối phương, phảng phất như muốn hoà tan vào nhau thành một khối.

Nhiều ngày qua, thần kinh luôn đặt trong trạng thái khẩn trương của Niệm Băng đã được làm dịu đi, lúc này đây, hắn đã quên sạch đi tất cả. Lại một lần nữa không ngừng tăng tốc “lao về phía trước mà thám hiểm ”. Khi mới bắt đầu, hắn còn sợ sẽ làm cho người yêu của mình bị đau đớn, nhưng khi nơi hạ thân của người yêu đang điên cuồng nghênh đón hoan hợp. Tại thời điểm thân thể mềm mại tràn ngập sự co dãn kia cũng đang gắt gao khoá chặt lại với thân thể bản thân mình mà điên cuồng phản ứng, thì lý trí của hắn cũng đã bị quăng cả ra khỏi não bộ mất rồi.

Trong lúc điên cuồng “trùng kích” , bọn bọ cùng nhau nghênh đón đưa đẩy hết từ đỉnh này để đỉnh khác của chốn vu sơn khoái lạc, cảm tình ở trong quá trình linh dục kết hợp thăng hoa, trái tim bọn họ như hoà thành một mạch tương liên khắng khít lẫn nhau, Bọn họ đang dâng hiến, chính là tinh hoa bên trong sinh mạng của nhau.

Khi xuân vũ theo mây đen dần dần phai nhạt đi, theo tiếng mưa rơi lác đác, xuân ý tràn ngập của cuộc mây mưa bên trong căn thạch ốc cũng dần dần thu lại. Phượng Nữ nằm ở trong lòng ngực Niệm Băng, không ngừng thở hổn hễn, trên da thịt mềm mại tản ra một tầng sắc hồng mê người. Sự tình ban đầu, trong lòng nàng cũng có chút run rẩy, nàng dù sao cũng là một tiểu cô nương, lúc này trong lòng ngoại cảm giác thoả mãn ra khó tránh khỏi vài phần thẹn thùng.

Nhìn thấy những giọt mưa bên ngoài đang từ từ rơi chậm lại, trong lòng Niệm Băng phi thường thoả mãn, nhìn thấy trên mặt đất quần áo tán loạn, hắn đột nhiên nghĩ đến, lần tới phải mang theo một chiếc giường lẫn chăn mềm đầy đủ đặt ở bên trong không gian chi giới. Không! Nhất định là không đủ, Phải mang theo ba chiếc giường mới được. Hoan hợp trong lúc mưa rơi, thật là một cảm giác rất khác biệt. Phượng Nữ tuy chỉ là lần đầu tiên, nhưng sự nhiệt tình của nàng lại suýt chút nữa đem bản thân mình mà hoà tan. Cũng bởi từ nhỏ nàng đã tu luyện vũ kỹ, thể lực so với Băng Vân thì tốt hơn rất nhiều, may mắn thân thể bản thân trải qua mấy lần cải tạo, lại có khí tức sinh mệnh trợ giúp, nếu không có lẽ chính bản thân hắn phải quăng mũ hạ giáp mà đầu hàng trước rồi.

“ Chúng ta phải đi thôi.”

Phượng Nữ ở trong lòng ngực Niệm Băng mà nỉ non. Nàng sao có thể nguyện ý mà từ bỏ cảm giác lúc này đây? Nhưng nàng biết rằng, đã đến lúc phải rời khỏi nơi đây.

“ Ai da, nàng phải nghĩ ngơi chốc lát đi đã, nàng bây giờ liệu có thể đi nổi sao?”

Niệm Băng khẻ cười một tiếng, vuốt ve cặp mông đầy đặn sáng bóng của Phượng Nữ, lưu luyến thời khắc tốt đẹp cùng thê tử.

Phượng Nữ sẳng giọng nói:

“Thiếp thực rất hoài nghi, chàng rốt cuộc là tu luyện ma pháp hay tu luyện vũ kỹ đó.”

Trong cơn đau đớn, nàng đã có được sự thoả mãn vô cùng, bây giờ nàng rốt cuộc đã hiểu được vì sao muội muội của mình tại thời điểm cùng với Niệm Băng lại phát ra âm thanh rên rỉ mãnh liệt như thế, nàng thậm chí có chút hối hận, hối hận là bản thân mình cùng với Niệm Băng phát sinh sự tình thế này có chút muộn quá.

Niệm Băng cười hắc hắc:

“ Vừa rồi nàng tựa hồ so với ta còn muốn nhiệt tình hơn đó.

Á! Mau nhìn kìa, cầu vòng đó.”

Trong thanh âm của hắn tràn ngập sự kinh ngạc, còn có thêm vài phần vui sướng

Phượng Nữ ngẩng đầu, nhìn thấy hào quang đầy vẻ si mê trong mắt của Niệm Băng, theo ánh mắt của hắn mà nhìn, chỉ thấy một đạo bảy màu trường hồng, vắt ngang đến tận phía chân trời, đỏ, cam, vàng ,lục, lam, chàm, tím bảy màu rõ ràng. Một lần nữa, xuất hiện dưới hoàng hôn, có vẻ đẹp đến mê người:

“ Ôm thiếp lên đi, chúng ta cùng đi ra ngoài xem cho rõ nào?”

Trải qua thời gian dài mây mưa bão táp, nàng bây giờ thực chẳng còn khí lực để mà bước đi nữa.

Niệm Băng ôm chặt thân thể mềm mại của Phượng Nữ rồi đứng lên, tự mình với tới đống áo quần trước mặt, lấy ra một tấm trường bào, cẩn thận đắp lên người nàng, chỉ sợ nàng bị gió lạnh sau cơn mưa lớn xâm nhập. Phượng Nữ quàng tay ôm lấy cổ hắn, đặt hai gò má đầy dặn tựa vào lồng ngực chắc chắn của hắn, lắng nghe thanh âm nhịp đập trái tim. Niệm Băng nâng Phượng Nữ đặt lên đùi mình, đem nàng ôm lấy, sau khi hôn nhẹ lên đôi môi rồi mới rời khỏi căn thạch ốc.

Sau cơn mưa, mùi hương thơm ngát lan toả trong không khí trộn lẫn với bùn đất, khiến việc hô hấp trở nên tươi mát vô cùng, cầu vồng càng trở nên thêm phần tuyệt lệ, mới vừa rời khỏi căn thạch ốc, Niệm Băng đột nhiên cảm giác được chung quanh tựa như có chút biến hoá khác thường, ngoại trừ cầu vồng ở ngoài ra, cách đó không xa tựa hồ có một đoàn hồng quang đang không ngừng phiêu lãng, trong lòng vừa động, dưới sự thúc đẩy của Phong nguyên tố liền ôm Phượng Nữ phiêu nhiên bay lên.

Từ trong không trung, nhìn xuống phía dưới, đạo hồng quang kia càng trở nên thêm phần rõ ràng. Đến khi nhìn kỹ còn có thể phát hiện hồng quang xuất phát từ một toà tháp kiến trúc thấp thấp nằm ở khu vực trung tâm của đống tàn tích mà vọng lại, toà kiến trúc này bởi vì đã bị phong hoá mà nghiêng đổ liêu vẹo đi, tuỳ thời đều có thể đổ ập xuống. Thân thể Phượng Nữ đột nhiên giãy nãy rồi đứng dậy, hô lớn:

“ Niệm Băng, mau đi, chúng ta hãy đến nơi đó ngay lập tức, giống như có vật gì đó đang không ngừng kêu gọi thiếp vậy.”

Niệm Băng trong mắt thần quang chợt loé, tay phải trong hư không án xuất ra tiên nhiên chi khí hỗn hợp nồng dậm kéo theo nguyên tố ở chung quanh toà kiến trúc kia dâng lên, một tiếng ầm ầm vang vongj.Toà tháp thấp lè tè bị xô ngã, vốn hồng quang dày dặc nhất thời trở nên mãnh liệt đứng lên, hào quang phóng vút lên cao, cùng cầu vồng ở phía chân trời giao hoà sáng chói. Trong mắt Phượng Nữ quang mang sáng đại, đột nhiên từ trong lòng Niệm Băng thoát ra, Vương tộc chi vũ của Phượng tộc phiêu nhiên tung bay, cánh chim màu đỏ ánh kim đưa nàng nhanh chóng hướng đến nơi mà hông quang phóng vút lên kia mà bay tới. Niệm Băng sợ nàng có chuyện, vội vàng thúc dục thân mình bay theo sau. Khi bọn họ đi tới phía trên hồng quang thì, rõ ràng chứng kiến, vốn trên mặt đất ngay chỗ toà tháp kiến trúc , xuất hiện một cái đồ án màu đỏ, dĩ nhiên là một cái đồ án Phượng Hoàng , quang mang của ngọn lửa màu đỏ bốc lên dày đặc, phảng phất giống như Phượng Hoàng lúc còn đang sống vậy, thản nhiên tản ra nhiệt lượng

Cũng ở tại toà tháp nhỏ này, bọn người Niệm Băng trong lần đầu tiên đi tới tàn tích này đã từng xem xét qua, bởi vì toà tiệm tháp tùy thời đều có thể sụp đổ, cho nên Niệm Băng phải dùng tinh thần lực coi như một con mắt khác để xem xét qua bên trong. Lúc đó, hắn cũng không có từ bên trong toà tiệm tháp (tòa tháp nhỏ hoang phế) phát hiện vật gì, mặt đất cũng không có gì biến hóa. Nhưng, cái Phượng Hoàng đồ án này sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đây

Hai người thong thả bay vào, khi bọn hắn tiến vào nơi có đoàn quang mang màu đỏ thì, Niệm Băng vốn có cảm thụ khác thường trở nên càng thêm rõ ràng.

Rõ ràng là có một cổ năng lượng, mặc dù cũng không phải quá mạnh, nhưng lại chân thật tồn tại. Toàn thân Phượng Nữ hồng quang đại thịnh, đến khi thân thể của nàng dung nhập vào ánh sáng Phượng Hoàng đang bốc lên ngùn ngụt kia, thì một thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên.

” Phượng Hoàng vĩ đại à! Hoan nghênh ngài đã trở về.”

Trong tiếng kêu cót két, trên mặt đất dĩ nhiên hé ra một đạo khe hở, một cái cầu thang kéo dài xuống phía dưới, một cổ sương mù từ trong cái đường hầm ăn sâu xuống phía dưới tung bay xuất ra, Niệm Băng vội vàng kéo Phượng Nữ vọt sang một bên, thúc dục quang thuộc tính của tiên thiên khí tiến vào trong đường hầm đó, thanh lọc mọi khí độc ở bên trong.. Đem ánh sáng cùng nhiệt lượng cấp vào sâu bên trong cái đường ngầm này. Có quang nguyên tố thanh lọc, đám khí độc rất nhanh bị trừ bỏ đi, sau một hồi công phu, không khí tươi mát lại được tái hiện.

“ Thanh âm vừa rồi kia là cái gì vậy?”

Niệm Băng nghi hoặc hỏi, Di Thất đại lục đã không còn ai tồn tại nữa, nhưng vừa rồi cái giọng nói kia lại phi thường rõ ràng, ở trong giọng nói đó, còn bao hàm vài phần uy nghiêm.

Phượng Nữ lắc đầu, nói:

" Thiếp cũng không biết. Cái thanh âm ấy tựa hồ là dùng ma pháp để lưu lại, Niệm Băng, chàng còn nhớ kỹ lúc ở trên núi lửa Phượng Hoàng, chúng ta đã tìm được trí nhớ của tổ tiên Phượng Hoàng hay không? Tổ tiên đã có nói, ngài từng là thần được thờ phụng ở Di Thất đại lục, ngài chính là hình tượng mà Di Thất đại lục đã lưu lạc. Có lẽ, trên người của thiếp nhờ có huyết mạch Phượng Hoàng nên mới dẫn động cơ quan ở nơi này. Mà cầu vồng kia xuất hiện, lại vừa vặn là nguyên nhân kích phát mời gọi năng lượng nơi này phát ra. Xem ra, chúng ta dã chính thức tìm được di tích của Di Thất đại lục.

Trong mắt hai người đều toát ra một tia mừng rỡ, sau khi khiến cho phía dưới không còn phát ra khí độc nữa, Phượng Nữ dùng đôi cánh chim bay lượn cùng với Niệm Băng bay xuống phía dưới.

Thềm đá khá dài, đủ để đi được cả trăm bước, bọn họ vừa đi đến bậc đá cuối cùng, bóng đêm trong đường hầm cũng không gây ảnh hưởng gì cho bọn họ. Niệm Băng biểu diễn uy lực của Quang hệ ma pháp, một cái Chiếu Minh thuật đơn giản cũng đủ khiến chung quanh sáng rực lên một cách dị thường. Tường đá ở hai bên đường hầm phi thường bóng láng, hiển nhiên là đã trải qua bàn tay đẻo gọt của nhân công mà tạo thành, mặc dù lúc trước còn có đôi chút khí độc tuôn ra, nhưng chung quy mà nói, đường hầm này coi như cũng khá khô ráo. Khi bọn hắn đi vào nơi sâu nhất bên trong đường hầm, thì một cánh cửa thật lớn xuất hiện trước mắt bọn họ, trên cửa có một cái đồ án hình tròn, ở phạm vi bên trong cái hình tròn đó chợt nhô lên, một con phượng hoàng trông rất sống động, khiến bọn hắn kinh ngạc chính là, cái đồ án Phượng Hoàng kia dĩ nhiên là do hồng bảo thạch đính quanh mà thành, hơn nữa hồng bảo thạch không hề có chút khe hở nào, tựa hồ là dùng một khối bảo thạch lớn sau khi điêu khắc xong rồi mới đính lên. Hồng quang lóng lánh nhàn nhạt, do hoả năng lượng tạo thành, nhưng ở bên trong ngọn lửa, lại hàm chứa vài phần tươi mát. Từ hoạ tiết trên Phượng Hoàng mà nghiệm chứng những suy nghĩ trong lòng Niệm Băng và Phượng Nữ. Hai người dừng lại ở trước cánh cửa, Niệm Băng thử thăm dò dùng tay đẩy cánh cửa, nhưng cửa đá vẫn trơ ra không nhúc nhích tí nào, hắn có ý đồ dùng tinh thần lực hướng vào phía trong mà tìm kiếm, lại bị một cổ năng lượng ôn hoà ngăn trở, cũng không thể xâm nhập được.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 481

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.