Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tối hậu di tích

Phiên bản Dịch · 7310 chữ

Từng hạt mưa rơi xuống, mang đến một trận âm thanh rả rít, Phượng Nữ ỷ ôi nằm trong lòng ngực Niệm Băng, ngắm nhìn những giọt mưa không ngừng rơi lộp độp bên ngoài, trong ánh mắt toát lên một vẻ ôn nhu:

" Nếu mỗi lần trời mưa đều có thể cùng chàng nhìn ngắm thế này thì quả thật là một điều vô cùng tuyệt diệu đó! Niệm Băng à, hãy ôm chặt lấy thiếp đi, thiếp có chút lạnh lạnh rồi."

Niệm Băng gắt gao ôm chặt Phượng Nữ vào lòng, sau đó hắn tự nhiên cũng không muốn nói bất kì lời nào để phá hư cái không khí kì diệu này, thân thể Phượng Nữ dị thường mềm mại ấm áp, mùi thơm xử nữ dìu dịu lan toả, không ngừng kích thích đánh động khứu giác của bản thân hắn. Nhưng tại thời điểm này, trong lòng hắn chỉ có cảm giác thương yêu vô hạn, không hề có chút dục vọng nào, hắn cũng chỉ muốn được như vậy cùng Phượng Nữ một mực tĩnh lặng đợi chờ từng khoảnh khắc trôi qua, như cùng hoà vào trời đất

Gió không ngừng quật xuống, mưa xuân vẫn một mực miên miên bất tuyệt gào thét không thôi. Gió cũng không phải quá lớn, mưa từng đợt từng đợt không ngừng tẩy rửa cho cả phiến đại lục hoang tàn này, Niệm Băng nhớ tới bản thân mình đang gieo rắc mầm mống của sự sống, dưới tác dụng điều hoà của những cơn mưa, bọn chúng sẽ sinh trưởng mạnh mẽ hơn, cơ hội để phiến đại lục này hồi sinh càng ngày càng trở nên sáng sủa, đó chính là điều mà bản thân hắn mong muốn được nhìn thấy nhất

Hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau mà nhìn ngắm mưa rơi, bọn họ dường như đã quên mất cả thời gian, phảng phất chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi chưa tới nửa canh giờ tại nơi đây tựa hồ tất cả chỉ như thể vừa mới trôi qua trong nháy mắt, mà cũng dài như thể đã một thế kỷ vừa mới trôi qua vậy

“ Niệm Băng, chàng có biết thiếp vì cái gì mà đồng ý theo chàng đáp xuống nơi đây hay không?”

Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn phía về người yêu của mình.

Niệm Băng vuốt ve mái tóc dài của nàng, mỉm cười nói:

"Đương nhiên là biết chứ. Có lẽ, đây là khoảng khắc duy nhất trước khi cuộc đại chiến nổ ra, để chúng ta có cơ hội được một mình ở chung với nhau đó. Chúng ta hãy lưu lại ở nơi này cho đến khi tạnh mưa đi."

Phượng Nữ khẽ thở dài:

" Chàng chẳng lẽ không sợ sẽ lãng phí thời gian ư"

Niệm Băng lắc lắc đầu đáp:

“ Ở trong lòng ta, dù có việc gì quan trọng hơn đi nữa cũng không thể so sánh được với tình yêu của nàng đối với ta. Huống chi, khoảng thời gian chỉ là một trận mưa, cũng không có gì đáng kể, cho dù thần nhân có nhanh đến cỡ nào thì không có khoảng thời gian mười ngày, bọn họ cũng không thể tìm ra địa phương để tiêu diệt Di dân.

Ta đã cẩn thận tính toán qua rồi, khoảng cách từ cái địa phương kia đến Băng Nguyệt Hồ của chúng ta phải mất một quãng đường ba ngày phi hành. Với khoảng cách từ Thần Đại Lục bên kia mà nói ít nhất cũng phải mất tầm năm ngày phi hành, cái này là dựa theo tốc độ bay của ta mà suy đoán, Trong đám thần nhân kia, tất nhiên là có người còn cường đại hơn so với ta, nhưng tuyệt đại đa số thì tốc độ lại chẵng thể bằng ta được. Cứ cho là một mạch thẳng tiến, thì dù có nhanh hơn đi chăng nữa, cũng phải mất tầm mười ngày. Với khoảng thời gian mười ngày cũng đã đủ để chúng ta bố trí sắp đặt rồi.

Mà thôi đừng nói chuyện này nữa, chúng ta hãy tiếp tục ngắm nhìn trận mưa này đi, ta thực sự rất thích cái cảm giác được như bây giờ.”

Phượng Nữ nằm chặt trong lồng ngực Niệm Băng, đột nhiên cười khúc khích, nói:

"Anh hùng, chúng ta giao phối đi."

Niệm Băng ngẩn người, cười khổ đáp:

“ Nàng còn chưa quên được hả! Ta thật sự không thể ngờ rằng cô gái Tinh Linh tộc kia lại cuống nhiệt đến như thế, nàng đừng có châm chọc ta nữa .”

Phượng nữ mặt cười đỏ ửng:

“Tên ngốc. Đây là thiếp thật lòng mà"

Thân thể Niệm Băng chấn động kịch liệt:

“ Phượng Nữ, nàng…..”

Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập thâm tình sâu đậm, hắn đương nhiên hiểu được Phượng Nữ tại sao lại phải nói như vậy. Nàng quả thật không muốn lưu lại một chút nuối tiếc nào trước khi cuộc đại chiến nổ ra

Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sóng mắt lưu chuyển, khẽ cười nói:

“ Anh hùng, chúng ta giao phối đi.”

Nhìn thấy Niệm Băng, nàng mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng thanh âm của nàng lại rất kiên định. Ở trong lòng Phượng Nữ, cũng không xem trọng lắm việc phải gian khổ đối đầu với đám Thần nhân, nhưng trong lúc chiến tranh thì không thể nói trước được điều gì.

Ở thời điểm trước khi cuộc chiến nổ ra này, nàng muốn trao tấm thân trinh bạch của mình cho người mà mình yêu thương nhất. Sự tình của Phượng tộc đã được giải quyết xong, nàng nguyện ý đem bản thân mình hoàn toàn dâng hiến cho Niệm Băng. Cho dù cuối cùng phải chết trong cuộc chiến, nàng cũng sẽ không còn điều gì phải nuối tiếc nữa. Tình yêu cần phải có sự thăng hoa, khi mà linh hồn cùng dục vọng hoàn toàn dung hợp thì mới có thể hoàn toàn đem đến cho nhau tấm chân tình luyến ái.

Niệm Băng có chút ngây dại ngắm nhìn Phượng Nữ, Phượng Nữ vẫn đang nhìn vào hắn. Từ từ, Phượng Nữ khép đôi mắt mình lại, kéo hai bàn tay to của Niệm Băng đặt lên làn da nõn nà trên khuôn mặt mình

Quá đẹp! Nàng thật sự là quá đẹp, cúi đầu, khi hắn nhẹ nhàng hôn lên làn môi ấm mềm ướt áp như cánh hoa kia. Ầm một tiếng, một ngọn lửa nóng rực bùng phát chỉ trong nháy mắt đã hừng hực, nụ hôn nhẹ nhàng biến thành một nụ hôn cháy bỏng sâu đậm, cánh tay Niệm Băng ôm chặt Phượng Nữ càng trở nên mạnh mẽ hơn, Phượng Nữ vứt bỏ hết mọi sự rụt rè của bản thân, nhiệt tình đáp trả lại, nàng biết rằng tại giờ khắc này, Niệm Băng đã hoàn toàn chỉ thuộc về riêng bản thân nàng mà thôi.

Cùng chung một thân thể với Niệm Băng, Áo Tư Tạp đang chuẩn bị tinh thần được xem một màn du hí hấp dẫn, hắn đột nhiên phát hiện, bản thân mình đối với ngoại cảnh đã mất đi cảm giác, không khỏi thầm mắng:

“ Giỏi cho một tên Niệm Băng, ở thời điểm này cũng không quên phong ấn ta, Ta ngất.”

Xuân ý nồng đậm quanh quẩn ở bên trong thạch ốc không ngừng dâng cao, ngưng mà không tan, trường bào của Niệm Băng đã được trải ngang trên mặt đất, bảy đạo vầng quang, giống như một cái lồng tròn lớn bao lấy thân thể bọn họ, toàn thân Phượng Nữ không có chỗ nào là không tuyệt mỹ, làn da trắng nõn hồng nhuận, cặp đùi thon dài bóng mượt, bộ ngực sữa đầy đặn phong mãn, còn có chốn thâm cung thần bí kia của xử nữ nữa. Phượng Nữ cùng Lam Thần mặc dù là chị em tỷ muội ruột thịt, nhưng các nàng lại tạo cho Niệm Băng hai loại cảm giác hoàn toàn không giống nhau, ở thời điểm cùng với Lam Thần một chỗ, Niệm Băng có cảm giác như làm tan chảy một toà sơn băng, còn với Phượng Nữ cùng một chỗ lại khiến cho Niệm Băng phát giác được rằng bản thân hắn như đang bị hoà tan ra.

Tình cảm lưu giữ trong nhiều năm tại giờ khắc này đã bộc phát, hai người hoàn toàn mở rộng tấm lòng của mình, đem bản thân mình hoàn toàn mở ra dâng tặng cho đối phương, tình yêu cùng dục vọng sâu đậm. Linh hồn ở nơi sâu kín bên trong ngưng kết lại, khi bọn họ tại bên trong chốn thâm xử của Phượng Nữ hợp nhất thành một thể cũng là lúc cảm giác thoả mãn tràn ngập khắp nơi kể cả tinh thần lẫn thể xác của hai người, đau đớn tựa hồ cũng đã trở nên không còn quan trọng nữa, gắt gao ôm chặt lấy đối phương, phảng phất như muốn hoà tan vào nhau thành một khối.

Nhiều ngày qua, thần kinh luôn đặt trong trạng thái khẩn trương của Niệm Băng đã được làm dịu đi, lúc này đây, hắn đã quên sạch đi tất cả. Lại một lần nữa không ngừng tăng tốc “lao về phía trước mà thám hiểm ”. Khi mới bắt đầu, hắn còn sợ sẽ làm cho người yêu của mình bị đau đớn, nhưng khi nơi hạ thân của người yêu đang điên cuồng nghênh đón hoan hợp. Tại thời điểm thân thể mềm mại tràn ngập sự co dãn kia cũng đang gắt gao khoá chặt lại với thân thể bản thân mình mà điên cuồng phản ứng, thì lý trí của hắn cũng đã bị quăng cả ra khỏi não bộ mất rồi.

Trong lúc điên cuồng “trùng kích” , bọn bọ cùng nhau nghênh đón đưa đẩy hết từ đỉnh này để đỉnh khác của chốn vu sơn khoái lạc, cảm tình ở trong quá trình linh dục kết hợp thăng hoa, trái tim bọn họ như hoà thành một mạch tương liên khắng khít lẫn nhau, Bọn họ đang dâng hiến, chính là tinh hoa bên trong sinh mạng của nhau.

Khi xuân vũ theo mây đen dần dần phai nhạt đi, theo tiếng mưa rơi lác đác, xuân ý tràn ngập của cuộc mây mưa bên trong căn thạch ốc cũng dần dần thu lại. Phượng Nữ nằm ở trong lòng ngực Niệm Băng, không ngừng thở hổn hễn, trên da thịt mềm mại tản ra một tầng sắc hồng mê người. Sự tình ban đầu, trong lòng nàng cũng có chút run rẩy, nàng dù sao cũng là một tiểu cô nương, lúc này trong lòng ngoại cảm giác thoả mãn ra khó tránh khỏi vài phần thẹn thùng.

Nhìn thấy những giọt mưa bên ngoài đang từ từ rơi chậm lại, trong lòng Niệm Băng phi thường thoả mãn, nhìn thấy trên mặt đất quần áo tán loạn, hắn đột nhiên nghĩ đến, lần tới phải mang theo một chiếc giường lẫn chăn mềm đầy đủ đặt ở bên trong không gian chi giới. Không! Nhất định là không đủ, Phải mang theo ba chiếc giường mới được. Hoan hợp trong lúc mưa rơi, thật là một cảm giác rất khác biệt. Phượng Nữ tuy chỉ là lần đầu tiên, nhưng sự nhiệt tình của nàng lại suýt chút nữa đem bản thân mình mà hoà tan. Cũng bởi từ nhỏ nàng đã tu luyện vũ kỹ, thể lực so với Băng Vân thì tốt hơn rất nhiều, may mắn thân thể bản thân trải qua mấy lần cải tạo, lại có khí tức sinh mệnh trợ giúp, nếu không có lẽ chính bản thân hắn phải quăng mũ hạ giáp mà đầu hàng trước rồi.

“ Chúng ta phải đi thôi.”

Phượng Nữ ở trong lòng ngực Niệm Băng mà nỉ non. Nàng sao có thể nguyện ý mà từ bỏ cảm giác lúc này đây? Nhưng nàng biết rằng, đã đến lúc phải rời khỏi nơi đây.

“ Ai da, nàng phải nghĩ ngơi chốc lát đi đã, nàng bây giờ liệu có thể đi nổi sao?”

Niệm Băng khẻ cười một tiếng, vuốt ve cặp mông đầy đặn sáng bóng của Phượng Nữ, lưu luyến thời khắc tốt đẹp cùng thê tử.

Phượng Nữ sẳng giọng nói:

“Thiếp thực rất hoài nghi, chàng rốt cuộc là tu luyện ma pháp hay tu luyện vũ kỹ đó.”

Trong cơn đau đớn, nàng đã có được sự thoả mãn vô cùng, bây giờ nàng rốt cuộc đã hiểu được vì sao muội muội của mình tại thời điểm cùng với Niệm Băng lại phát ra âm thanh rên rỉ mãnh liệt như thế, nàng thậm chí có chút hối hận, hối hận là bản thân mình cùng với Niệm Băng phát sinh sự tình thế này có chút muộn quá.

Niệm Băng cười hắc hắc:

“ Vừa rồi nàng tựa hồ so với ta còn muốn nhiệt tình hơn đó.

Á! Mau nhìn kìa, cầu vòng đó.”

Trong thanh âm của hắn tràn ngập sự kinh ngạc, còn có thêm vài phần vui sướng

Phượng Nữ ngẩng đầu, nhìn thấy hào quang đầy vẻ si mê trong mắt của Niệm Băng, theo ánh mắt của hắn mà nhìn, chỉ thấy một đạo bảy màu trường hồng, vắt ngang đến tận phía chân trời, đỏ, cam, vàng ,lục, lam, chàm, tím bảy màu rõ ràng. Một lần nữa, xuất hiện dưới hoàng hôn, có vẻ đẹp đến mê người:

“ Ôm thiếp lên đi, chúng ta cùng đi ra ngoài xem cho rõ nào?”

Trải qua thời gian dài mây mưa bão táp, nàng bây giờ thực chẳng còn khí lực để mà bước đi nữa.

Niệm Băng ôm chặt thân thể mềm mại của Phượng Nữ rồi đứng lên, tự mình với tới đống áo quần trước mặt, lấy ra một tấm trường bào, cẩn thận đắp lên người nàng, chỉ sợ nàng bị gió lạnh sau cơn mưa lớn xâm nhập. Phượng Nữ quàng tay ôm lấy cổ hắn, đặt hai gò má đầy dặn tựa vào lồng ngực chắc chắn của hắn, lắng nghe thanh âm nhịp đập trái tim. Niệm Băng nâng Phượng Nữ đặt lên đùi mình, đem nàng ôm lấy, sau khi hôn nhẹ lên đôi môi rồi mới rời khỏi căn thạch ốc.

Sau cơn mưa, mùi hương thơm ngát lan toả trong không khí trộn lẫn với bùn đất, khiến việc hô hấp trở nên tươi mát vô cùng, cầu vồng càng trở nên thêm phần tuyệt lệ, mới vừa rời khỏi căn thạch ốc, Niệm Băng đột nhiên cảm giác được chung quanh tựa như có chút biến hoá khác thường, ngoại trừ cầu vồng ở ngoài ra, cách đó không xa tựa hồ có một đoàn hồng quang đang không ngừng phiêu lãng, trong lòng vừa động, dưới sự thúc đẩy của Phong nguyên tố liền ôm Phượng Nữ phiêu nhiên bay lên.

Từ trong không trung, nhìn xuống phía dưới, đạo hồng quang kia càng trở nên thêm phần rõ ràng. Đến khi nhìn kỹ còn có thể phát hiện hồng quang xuất phát từ một toà tháp kiến trúc thấp thấp nằm ở khu vực trung tâm của đống tàn tích mà vọng lại, toà kiến trúc này bởi vì đã bị phong hoá mà nghiêng đổ liêu vẹo đi, tuỳ thời đều có thể đổ ập xuống. Thân thể Phượng Nữ đột nhiên giãy nãy rồi đứng dậy, hô lớn:

“ Niệm Băng, mau đi, chúng ta hãy đến nơi đó ngay lập tức, giống như có vật gì đó đang không ngừng kêu gọi thiếp vậy.”

Niệm Băng trong mắt thần quang chợt loé, tay phải trong hư không án xuất ra tiên nhiên chi khí hỗn hợp nồng dậm kéo theo nguyên tố ở chung quanh toà kiến trúc kia dâng lên, một tiếng ầm ầm vang vongj.Toà tháp thấp lè tè bị xô ngã, vốn hồng quang dày dặc nhất thời trở nên mãnh liệt đứng lên, hào quang phóng vút lên cao, cùng cầu vồng ở phía chân trời giao hoà sáng chói. Trong mắt Phượng Nữ quang mang sáng đại, đột nhiên từ trong lòng Niệm Băng thoát ra, Vương tộc chi vũ của Phượng tộc phiêu nhiên tung bay, cánh chim màu đỏ ánh kim đưa nàng nhanh chóng hướng đến nơi mà hông quang phóng vút lên kia mà bay tới. Niệm Băng sợ nàng có chuyện, vội vàng thúc dục thân mình bay theo sau. Khi bọn họ đi tới phía trên hồng quang thì, rõ ràng chứng kiến, vốn trên mặt đất ngay chỗ toà tháp kiến trúc , xuất hiện một cái đồ án màu đỏ, dĩ nhiên là một cái đồ án Phượng Hoàng , quang mang của ngọn lửa màu đỏ bốc lên dày đặc, phảng phất giống như Phượng Hoàng lúc còn đang sống vậy, thản nhiên tản ra nhiệt lượng

Cũng ở tại toà tháp nhỏ này, bọn người Niệm Băng trong lần đầu tiên đi tới tàn tích này đã từng xem xét qua, bởi vì toà tiệm tháp tùy thời đều có thể sụp đổ, cho nên Niệm Băng phải dùng tinh thần lực coi như một con mắt khác để xem xét qua bên trong. Lúc đó, hắn cũng không có từ bên trong toà tiệm tháp (tòa tháp nhỏ hoang phế) phát hiện vật gì, mặt đất cũng không có gì biến hóa. Nhưng, cái Phượng Hoàng đồ án này sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đây

Hai người thong thả bay vào, khi bọn hắn tiến vào nơi có đoàn quang mang màu đỏ thì, Niệm Băng vốn có cảm thụ khác thường trở nên càng thêm rõ ràng.

Rõ ràng là có một cổ năng lượng, mặc dù cũng không phải quá mạnh, nhưng lại chân thật tồn tại. Toàn thân Phượng Nữ hồng quang đại thịnh, đến khi thân thể của nàng dung nhập vào ánh sáng Phượng Hoàng đang bốc lên ngùn ngụt kia, thì một thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên.

” Phượng Hoàng vĩ đại à! Hoan nghênh ngài đã trở về.”

Trong tiếng kêu cót két, trên mặt đất dĩ nhiên hé ra một đạo khe hở, một cái cầu thang kéo dài xuống phía dưới, một cổ sương mù từ trong cái đường hầm ăn sâu xuống phía dưới tung bay xuất ra, Niệm Băng vội vàng kéo Phượng Nữ vọt sang một bên, thúc dục quang thuộc tính của tiên thiên khí tiến vào trong đường hầm đó, thanh lọc mọi khí độc ở bên trong.. Đem ánh sáng cùng nhiệt lượng cấp vào sâu bên trong cái đường ngầm này. Có quang nguyên tố thanh lọc, đám khí độc rất nhanh bị trừ bỏ đi, sau một hồi công phu, không khí tươi mát lại được tái hiện.

“ Thanh âm vừa rồi kia là cái gì vậy?”

Niệm Băng nghi hoặc hỏi, Di Thất đại lục đã không còn ai tồn tại nữa, nhưng vừa rồi cái giọng nói kia lại phi thường rõ ràng, ở trong giọng nói đó, còn bao hàm vài phần uy nghiêm.

Phượng Nữ lắc đầu, nói:

" Thiếp cũng không biết. Cái thanh âm ấy tựa hồ là dùng ma pháp để lưu lại, Niệm Băng, chàng còn nhớ kỹ lúc ở trên núi lửa Phượng Hoàng, chúng ta đã tìm được trí nhớ của tổ tiên Phượng Hoàng hay không? Tổ tiên đã có nói, ngài từng là thần được thờ phụng ở Di Thất đại lục, ngài chính là hình tượng mà Di Thất đại lục đã lưu lạc. Có lẽ, trên người của thiếp nhờ có huyết mạch Phượng Hoàng nên mới dẫn động cơ quan ở nơi này. Mà cầu vồng kia xuất hiện, lại vừa vặn là nguyên nhân kích phát mời gọi năng lượng nơi này phát ra. Xem ra, chúng ta dã chính thức tìm được di tích của Di Thất đại lục.

Trong mắt hai người đều toát ra một tia mừng rỡ, sau khi khiến cho phía dưới không còn phát ra khí độc nữa, Phượng Nữ dùng đôi cánh chim bay lượn cùng với Niệm Băng bay xuống phía dưới.

Thềm đá khá dài, đủ để đi được cả trăm bước, bọn họ vừa đi đến bậc đá cuối cùng, bóng đêm trong đường hầm cũng không gây ảnh hưởng gì cho bọn họ. Niệm Băng biểu diễn uy lực của Quang hệ ma pháp, một cái Chiếu Minh thuật đơn giản cũng đủ khiến chung quanh sáng rực lên một cách dị thường. Tường đá ở hai bên đường hầm phi thường bóng láng, hiển nhiên là đã trải qua bàn tay đẻo gọt của nhân công mà tạo thành, mặc dù lúc trước còn có đôi chút khí độc tuôn ra, nhưng chung quy mà nói, đường hầm này coi như cũng khá khô ráo. Khi bọn hắn đi vào nơi sâu nhất bên trong đường hầm, thì một cánh cửa thật lớn xuất hiện trước mắt bọn họ, trên cửa có một cái đồ án hình tròn, ở phạm vi bên trong cái hình tròn đó chợt nhô lên, một con phượng hoàng trông rất sống động, khiến bọn hắn kinh ngạc chính là, cái đồ án Phượng Hoàng kia dĩ nhiên là do hồng bảo thạch đính quanh mà thành, hơn nữa hồng bảo thạch không hề có chút khe hở nào, tựa hồ là dùng một khối bảo thạch lớn sau khi điêu khắc xong rồi mới đính lên. Hồng quang lóng lánh nhàn nhạt, do hoả năng lượng tạo thành, nhưng ở bên trong ngọn lửa, lại hàm chứa vài phần tươi mát. Từ hoạ tiết trên Phượng Hoàng mà nghiệm chứng những suy nghĩ trong lòng Niệm Băng và Phượng Nữ. Hai người dừng lại ở trước cánh cửa, Niệm Băng thử thăm dò dùng tay đẩy cánh cửa, nhưng cửa đá vẫn trơ ra không nhúc nhích tí nào, hắn có ý đồ dùng tinh thần lực hướng vào phía trong mà tìm kiếm, lại bị một cổ năng lượng ôn hoà ngăn trở, cũng không thể xâm nhập được.

Niệm Băng nhíu mày, lầm bầm làu bàu nói:

“ Cánh của này rất kì quái, Phượng Nữ, nàng phát hiện ra cái gì sao?”

Vừa nói, hắn quay lại bên cạnh nhìn lại Phượng Nữ, khi hắn bắt gặp Phượng Nữ thì phát hiện ánh mắt Phượng Nữ đang tập trung vào phù điêu hồng bảo thạch Phượng Hoàng kia ở trên cánh cửa đá, trong ánh mắt của nàng toát ra quang mang trầm tư, tựa hồ cũng không nghe được thanh âm Niệm Băng đang hỏi.

Phượng Nữ hạ tấm trường bào đang khoát trên người xuống, lộ ra thân thể hoàn mỹ mềm mại, hồng quang nhàn nhạt vây quanh da thịt của nàng, đôi mắt nàng từng đợt phát sáng lên, Vương tộc chi vũ sau lưng hướng ra hai bên mà xoè rộng, thân thể bồng bềnh dựng lên, trôi đến phía trước cánh cửa đá. Nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve bức phù điêu hồng bảo thạch kia, trong mắt toát ra tình cảm sâu sắc, hồng quang nhàn nhạt dần dần biến thành màu vàng, theo sự vuốt ve của nàng, dung nhập dần vào bên trong hào quang của hồng bảo thạch kia, đột nhiên, trong miếng phù điêu trên đồ án Phượng Hoàng, đôi mắt Phượng Hoàng chợt phát sáng, hào quang chợt loé, vừa lúc cùng ánh mắt Phượng Nử tương hợp.

Thân thể mềm mại của Phượng Nữ xuất hiện bộ dạng đờ đẫn trong phút chốc. Ngay sau đó, một tiếng phượng hót rõ to từ trong miệng Phượng Nữ vang lên, hào quang màu đỏ bao quanh thân thể của nàng trở nên ngày càng cường thịnh, khí lưu nóng rực bức bách Niệm Băng phải không ngừng lui về phía sau, phóng thích ra Thiên Nhãn lĩnh vực mới có thể không bị ngọn lửa Phượng Hoàng kia ảnh hưởng, thân thể Phượng Nữ rất nhanh xảy ra biến hoá, Niệm Băng mơ hồ có thể cảm nhận được, trên người Phượng Nữ tản mát ra một cổ khí tức uy nghiêm, làm cho lượng sáng kia trong sát na tiếng phượng hót biến mất, hồng quan trong nháy mắt thu liễm. Thân ảnh Phượng Nữ một lần nữa rõ ràng đứng lên, đó là một Phượng Hoàg toàn thân đỏ rực, trên người mỗi một chiếc lông phượng, đều như một viên hồng bảo thạch xuyên thấu trong suốt thông thường, trong đôi mắt màu đỏ của nàng tràn ngập sự uy nghiêm, lông vũ trên người lại hoàn toàn giống như hồng bảo thạch được điêu khắc mà thành, hào quang lóng lánh như ánh sáng ngọc lục.

Niệm Băng hô nhỏ một tiếng :

“ Phượng Hoàng bát biến, Phượng Hoàng giác tĩnh thân hoá phượng.”

Đúng vậy, lúc này Phượng Nữ đã lại một lần nữa sử ra đệ bát biến, Niệm Băng đột nhiên phát hiện, lần hoàn thành đệ bát biến này của Phượng Nữ, cư nhiên cùng với cái đồ án Phượng Hoàng trên cánh cửa đá kia dị thường giống nhau. Trong lúc hắn đang tự hỏi về việc biến hoá này, thì Phượng Hoàng màu đỏ bay lên thế nhưng chỉ trong nháy mắt ở khoảng cách ngắn ngủi chợt gia tốc, trực tiếp nhắm về phía cánh cửa đá, không đợi Niệm Băng kinh hô thành tiếng, Phượng Nữ đã biến thành Hoả Phượng Hoàng, vậy mà kỳ dị tan vào bên trong cánh cửa đá kia, hồng quang trong nháy mắt bạo phóng, càng thêm sáng rực chói mắt, cả đường hầm tựa hồ đều có chút run rẩy. Ngay sau đó, cánh cửa đá lớn trước mắt theo hào quang lóng lánh, thế nhưng dần dần hướng lên phía trên mà kéo lên, tiếng vang long trời lỡ đất chấn động, một cổ cảm giác nóng rựa theo bên trong cửa đá mà phóng thích ra bên ngoài.

NIệm Băng kinh ngạc nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, vội vàng tiến về phía trước vài bước, hướng về bên trong cánh cửa mà lao vào. Khi hắn nhìn rõ toàn cảnh cánh cửa được đẩy lên mới hiểu được vì sao bản thân mình không thể đẩy nó được, sức nặng của cánh cửa đá dày cộm này đạt đến trình độ mà hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi. Thế nhưng vẫn một mực hướng thân vào bên trong khoảng mười trượng, hơn nữa, theo khí tức ma pháp phát ra từ trên cánh cửa đá mà đến xem, cánh cửa đá lớn án ngữ lối vào này bên trong tuyết đối có ẩn chứa ma pháp phong ấn cấm chế. Xuyên qua cánh cửa che chắn con đường ngầm, Niệm băng đi vào bên trong. Đầu tiên hắn gặp lại chính là cái đồ đằng màu vàng lóng lánh hào quang kia.

Đây là một gian thạch thất hình vuông trống trải, hai bên tả hữu dài chừng ba trượng, ở bên trong khu vực trung tâm thạch thất, một pho tượng Phượng Hoàng thật lớn hoàn toàn dùng hồng bảo thach để điêu khắc mà tạo thành, lóng lánh chiếu rọi chói cả con mắt.

Đúng vậy, đó tất cả đều là một khối hồng bảo thạch trong suốt, với tư thế Phượng Hoàng tung cánh bay cao, mắt phượng là do hai khối bảo thạch màu vàng đính lên mà thành, khí lưu hoả nhiệt kia chính là theo pho tượng uy nghiêm này mà tán phát ra. Phượng Nữ cũng không thấy xuất hiện bên trong căn thạch thất. Khiến cho Niệm Băng trong lòng có chút bất an, không khỏi cao giọng gọi lớn:

“ Phượng Nữ, nàng ở nơi nào? Nơi này rốt cuộc là địa phương gì thế?”

Đột nhiên, một cổ nhiệt lượng mênh mông theo đồ đằng ở dưới chân Niệm Băng mà truyền đến, Thiên Nhãn lĩnh vực của Niệm Băng thế nhưng cũng không thể làm suy nhược cái cổ nhiệt khí này, bức bách hắn không thể không rời khỏi phạm vi đồ đằng( vật tổ lưu lại từ thời xa xưa - thường mang ý nghĩa thiêng liêng trong tôn giáo kiểu như chén thánh vậy đó – đây là nhờ sự tư vấn của các chuyên gia dịch thuật TTV ^ -^).

Một thân ảnh hư ảo theo bên trong đồ án màu vàng kia chợt sáng lên. Một cổ nhiệt khí thánh khiết tràn ngập cả toà thạch thất, Thân ảnh đang đứng lên kia chính là do Phượng Nữ hoá thành Phượng Hoàng, bắt đầu theo đạo hư ảo mà dần dần ngưng kết thành thật thể. Chỉ trong khoảng thời gian đủ để uống một chén trà nhỏ, thì nàng rốt cuộc cũng đã hoàn toàn hiện thân, Niệm Băng mới nhẹ nhàng thở phào. Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp lúc trước ở bên ngoài lại vang lên.

“ Phượng Hoàng vĩ đại à!! Ngài rốt cuộc đã trở về rồi, đợi đến ngày hôm nay, chúng ta quả thật rất khổ!! Rất khổ a! Chúng ta các thần dân của Di Thất đại lục cuối cùng cũng đã không thể tránh khỏi số mệnh an bài. Có lẽ ngài đã tới chậm mất rồi.”

Phượng Nữ một lần nữa biến trở lại hình người, nhìn thấy pho tượng Phượng Hoàng thật lớn ở trước mắt, hai hàng nước mắt theo khuôn mặt nàng chảy xuống, từ trong giọng nói trầm thấp kia, nàng cảm nhận được một cổ bi thương rất chân thật.

Giọng nói trầm thấp kia tiếp tục vang lên:

“ Ngài bây giờ nghe được thì cũng là trí nhớ của chúng ta được lưu lại tại thời điểm cuối cùng trước khi bị huỷ diệt, mặc dù ta đã chết nhưng ta lại muốn đem những cảm thụ trong lòng lưu lại, chỉ khi năng lượng của ngài xuất hiện, mới có thể nghe thấy được thanh âm của ta. Làm một vị quân vương cuối cùng của Di Thất đại lục, ta đã thất bại, nhưng ta không muốn thừa nhận bản thân mình đã thất bại. Ta cũng không hề làm sai điều gì cả, Di Thất đại lục là vì bản thân mình mà tranh đấu, nhưng ta tại thời khắc cuối cùng bởi vì vận mệnh an bài mà thất bại.

Ta biết, ngài đã cố hết sức rồi, nhưng ở thời điểm chúng ta sắp chiến thắng, thì đám khủng bố tồn tại kia lại xuất hiện, bọn chúng khiến chúng ta phải ly khai khỏi thế giới, ta đem trớ chú lưu lại ở trên Ngưỡng Quang đại lục, mặc dù chúng ta dưới sự tham dự của đám khủng bố tồn tại kia mà chịu thua, nhưng ta lại có cảm giác, một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại trở về, bởi vì chúng ta thuộc về cái thế giới của chính chúng ta, mà đám khủng bố tồn tại này lại không thuộc về nơi đó. Hơn nữa, chúng ta đã tìm được một ít tư liệu về bọn chúng, thậm chí cũng đã tìm được một ít siêu cấp vũ khí còn lưu lại từ thời tiền sử, chỉ có thứ vũ khí này mới có thể đem bọn chúng huỷ diệt đi. Di Thất đại lục mặc dù bị đẩy dạt sang một không gian khác, nhưng ta không hề hối hận. Vì tự do, ta nguyện ý nổ lực hết thảy, ta cùng các thần dân đều nguyện ý.

Bọn chúng nghĩ rằng nếu đem chúng ta ngăn cách với phần còn lại của thế giới thì có thể khiến cho tín ngưỡng của chúng ta mất đi hay sao?

Điều này hoàn toàn không thể, ta luôn tin rằng Phượng Hoàng đại nhân ngài sẽ không chết? Trong tưong lai một ngày nào đó nhất định ngài sẽ trở về dẫn dắt chúng ta quay về lại thế giới của chính chúng ta. Chẵng những có thể tìm lại tự do cho mình hơn nữa còn đem đám khủng bố tồn tại kia mà tiêu diệt đi. Ta ở trước mặt thần dân của mình, lấy danh nghĩa Lô Sát Thập Thất Thế phát lời thề, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về, trở lại thế giới thuộc về chúng ta, tìm lại mọi thứ mà chúng ta muốn có.”

Lô Sắt Thập Thất Thế, nghe đến năm chữ này, Niệm Băng tâm thần chấn động, hắn rốt cuộc cũng biết nơi này lưu lại di ngôn của ai rồi, thì ra lúc trước, khi còn đang chủ trì Di Thất đại lục quyết chiến cùng Thần Chi đại lục, là vị đế vương cuối cùng suýt chút nữa đã dẫn dắt Di Thất đại lục đến thắng lợi cuối cùng đó sao! Đáng tiếc! Đến khi đối mặt với chân thần cũng đành vô lực hoàn thủ, dẫn đến việc Di Thất đại lục bị cưỡng bức, bị đẩy vào trong một không gian khác. Theo lời hắn nói đám khủng bố tồn tại kia hiển nhiên đúng là ba vị chân thần. Giọng nói của Lô Sắt Thập Thất Thế đầy vẽ căm phẫn như thế, mặc dù chỉ là thanh âm do hắn lưu lại, nhưng Niệm Băng lại có thể cảm nhận địch ý trào sôi trong lòng hắn.

Thanh âm căm phẫn biến mất, bên trong thạch thất chìm vào khoảng khắc trầm mặc ngắn ngủi, sau nửa ngày trời, thanh âm trầm thấp mà tràn đầy uy nghiêm phát ra một tiếng thở thật dài. Trong tiếng thở dài này ẩn chứa nhiều điều gì đó khó nói, có chút giận dữ, có chút bi thương, cũng có sự không cam lòng sâu sắc:

“ Phượng Hoàng đại nhân, nếu mọi thứ đều đúng theo như sự tiên đoán của ta mà phát triển, thì cho dù ta có chết đi, ta cũng sẽ cầu phúc cho đại quân của Di Thất đại lục đem đám Thần chi đại lục san thành bình địa, đem đám địch nhân giam cầm tự do của chúng ta mà tiêu diệt hết thảy để cho ánh rạng đông chiếu rọi khắp mặt đất.

Lúc mới đầu khi ta lưu lại lời nguyền rủa, cũng đã khơi dậy khao khát dục vọng bên trong nhân loài. Chỉ có thể lấy Hắc Ám thánh nữ mới dẫn đạo được lời nguyền, thực chất đó chính là âm mưu của ta, chỉ là muốn cho chúng ta được thật sự trở lại, còn việc trở thành chúa tể của Di Thất đại lục chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi.

Kỳ thực từ trong trớ chú đó (lời nguyền rủa) mà tìm được chổ đúng, chỉ có Hắc Ám Thánh Nữ mà thôi. Nhưng hắn cũng không có khả năng trở thành chúa tể của Di Thất đại lục. Chỉ có ta Lô Sắt gia tộc mới là người kế thừa thực sự, mới là quân vương chân chính của phiến đại lục này, nhưng ta lại phát hiện rằng, bản thân có một việc đã nghĩ sai mất rồi. đó chính là phán đoán về việc đối phó với mấy tên khủng bố tồn tại kia. Đúng vậy! Bọn chúng sao có thể cho phép sau này lại có một thứ gì đó xuất hiện có thể uy hiếp đến sự tồn tại của bọn chúng được đây?

Khi chúng ta bị đẩy tới không gian khác, khi ta tràn ngập tin tưởng rằng sẽ chuẩn bị dẫn thần dân của Di Thất đại lục một lần nữa phát triển trở lại, nhưng bọn chúng lại gây ra cho chúng ta rất nhiều thiên tai. Bọn chúng dùng lực huỷ diệt cường đại để hạn chế chúng ta về mọi mặt, cải biến hoàn cảnh của chúng ta, huỷ diệt tất cả những gì có thể sinh ra uy hiếp đối với bọn chúng, kể cả quân đội lẫn thần dân của chúng ta. Bây giờ, bọn chúng nhân tiện ở bên ngoài không ngừng huỷ diệt mọi thứ, bọn chúng muốn huỷ diệt không phải là tất cả các thần dân của Di Thất đại lục mà là muốn huỷ diệt nền văn minh của cả Di Thất đại lục a!

Bọn chúng dùng năng lực của bản thân, không ngừng huỷ diệt. Cải biến trật tự của Di Thất đại lục. Ở trong thời điểm đó, ta dưới sự bảo vệ của đám thuộc hạ, mới có thể trốn đến nơi đây, nhưng ta biết, bọn chúng sẽ không để cho ta có cơ hội sống sót, nền văn minh của Di Thất đại lục đã bị huỷ diệt. Bây giờ, ta có thể làm được gì nữa đây, chỉ còn cách cuối cùng lưu lại cho các thần dân chút hy vọng, ta đem lời nguyền rủa ở lại trên Ngưỡng Quang đại lục để mong có một sự thay đổi nào đó. Nếu Di Thất đại lục thật sự có thể trở lại với thế giới vốn có của chúng ta, vậy hãy để cho Hắc Ám thánh nữ kế thừa vị trí của ta trở thành chúa tể của các thần dân trên Di Thất đại lục đi.

Đám khủng bố tồn tại kia sẽ không để cho chúng ta có thể lưu lại một chút văn mình nào, ta vẫn nghĩ rằng bản thân mình rất thông minh, ta có dã tâm, có thủ đoạn.. nhưng trước loại sức mạnh huỷ diệt kia của bọn chúng, ta phát hiện ra rằng bản thân mình thật là nhỏ bé.

Phượng Hoàng đại nhân, ta không biết ngài có thể nghe thấy được thanh âm ta lưu lại hay không, nhưng nếu ngài thật sự đã nghe được,ta, Lô Sắt Thập Thất Thế chỉ có một lời thỉnh cầu, xin ngài hãy đối xử tử tế với các thần dân của ta, sợ rằng bọn họ bởi vì nền văn minh đã bị huỷ diệt quên đi sự tồn tại của Di Thất đại lục, mong rằng ngài thiện tâm giúp đỡ cho bọn họ. Đám khủng bố tồn tại này, chúng ta không có khả năng đối kháng lại được, ta chỉ hy vọng, Di Thất đại lục còn có thể lưu huyết mạch để truyền thừa cho đời sau.

Phượng Hoàng đại nhân, không cần phải hy sinh một cách vô ích làm gì, điều này cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Ta sẽ phải chết, nhưng dù có chết, ta cũng vẫn dũng cảm mà đi, Phượng Hoàng đại nhân, ngài chính là đồ đằng của Di Thất đế quốc, cho dù Di Thất đế quốc có chính thức bị huỷ diệt đi, thì điều này cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, vĩnh viễn như thế, nền văn minh của chúng ta!!!!!”

Bi thương, sự bi thương sâu đậm tràn ngập cả không gian bên trong căn phòng, chung quanh mọi thứ đều trở nên có chút mờ mịt. Tại giờ khắc này, Niệm Băng đã hiểu được mọi chuyện, nguyên nhân thật sự gây nên sự huỷ diệt của nền văn minh Di Thất đại lục, cũng không phải tại hoàn cảnh trong không gian khác mà là bởi ba vị chân thần kia phân biệt thành Huỷ Diệt chi thần, Trật Tự chi thần cùng Thời Gian chi thần, bọn hắn mặt ngoài chỉ nói là đem Di Thất đại lục đẩy đi, nhưng khi bọn hắn đem Di Thất đại lục đưa vào một không gian khác, thì tự xưng là đang trong thời gian ngủ sâu để tu luyện rồi lại đi tới Di Thất đại lục, đem tất cả những gì có thể uy hiếp đến bọn hắn mà hoàn toàn tiêu diệt đi.

Chẵng những hủy diệt tất cả những gì còn lưu lại từ thời tiền sử, đồng thời cũng đem huỷ diệt cả nền văn minh của Di Thất đại lục luôn!

Giỏi cho một cách làm quá mức nhẫn tâm. Giỏi cho một cái âm mưu, có lẽ cả Tạp Áo cùng Hắc Ám Thiên Hương, cũng không biết được bọn hắn lại âm thầm làm ra nhiều chuyện như thế. Chân thần không hổ danh là chân thần, trách không được khi Mặc Áo Đạt tư phong ấn bọn hắn cũng không quan tâm gì lắm, nguyên do là mọi thứ chính thức đều sớm đã nằm trong lòng bàn tay bọn hắn, Còn cái gì phải quan tân nữa đây? Di Thất đại lục trở về, đối với thế giới này mà nói, chỉ là có thêm một mảnh lục địa mà thôi, có thể uy hiếp được bọn chúng là văn minh thời tiền sử thì đã không còn tồn tại nữa, Di Thất đế quốc, cũng chẵng còn lại gì

Đinh!! Một tiếng nhỏ vang lên đem Niệm Băng đang trong tâm trạng căm phẫn tỉnh lại. Hắn giật mình bắt gặp, pho tượng Phượng Hoàng do hồng bảo thạch điêu khắc mà thành tại trước ngực xuất hiện một vết nứt, theo thanh âm rắc rắc nho nhỏ, vết nứt dần dần lan rộng ra, trong đôi mắt màu vàng kia của pho tượng Phượng Hoàng, hào quang dần trở nên ảm đạm. Phượng Nữ không biết từ khi nào đã quỳ xuống dưới đất. Có phần ngây dại nhìn pho tượng trước mắt, khi vết nứt che kín hết toàn thân pho tượng cũng là lúc theo “ Bich!” một tiếng, pho tượng hoàn toàn vỡ vụn, hồng bảo thạch rốt cuộc đã không có chiếu sáng chói rọi nữa. Giọng nói của Lô Sắt Thập Thất Thế, hiển nhiên đúng là được chứa bên trong pho tượng đang ngồi này, Hắn chẵng những là một vị quân vương vĩ đại, đồng thời cũng là một ma pháp sư vĩ đại, xếp đặt đến xảo diệu như thế, cả Niệm Băng cũng tự than thở thầm tiếc.

Thật đáng tiếc!

Thời đại của Di Thất đại lục đã hoàn toàn chấm dứt, Lô Sắt Thập Thất Thế đã cuối cùng hoàn thành được tâm nguyện của hắn, diệt vong mà ra đi.

Một khối bảo thạch hình trái tim, hấp dẫn sự chú ý của Niệm Băng, sau khi pho tượng đã hoàn toàn vỡ vụn thì chỉ có khối bảo thạch huyền bí này vốn nằm ở vị trí trung tâm của pho tượng. Hào quang của bảo thạch thực sự kỳ lạ. Nó thế nhưng lại lóng lánh toả ra hai loại ánh sáng rực rỡ, trong chốc lát loé ra hồng quang, một chốc lại loé ra lam quang, cũng không có khiến cho hoàn cảnh xung quang xảy ra biến hoá gì, nhưng Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn huỵệt lại rõ ràng cảm giác được, bên trong khối bảo thạch này ẩn chứa năng lượng khổng lồ. Đây là cái gì? Hắn trong lòng mọc lên vô số nghi vấn, ngay lúc này, khối bảo thạch hình trái tim kia lại đột nhiên có động lực bay lên, từ từ bay hướng đến trước người Phượng Nữ, rồi nằm ở ở trên tay nàng

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 478

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.